Không bao lâu, trường học tổ chức cuộc toạ đàm giáo dục tuyên truyền về đồ cấm. Người giảng chủ yếu là trưởng đồn công an, hơn 50 tuổi, bụng phệ, tiếng phổ thông giống như ngôn ngữ khó với ông ấy. Trợ giảng là Thẩm Viễn, ước chừng là trông anh tuấn, bị kéo đến giữ thể diện.
Duyên phận trời cho.
Doãn Tư ngồi ở chỗ rất xa trên khán đàn, cảm thán như vậy.
Trên màn hình lớn, đếm kỹ công tích của Sở Trưởng vĩ đại. Phía dưới, có thêm sơ lược lý lịch ít ỏi của Thẩm Viễn: Tốt nghiệp trường học Cảnh sát nổi danh, tuổi còn trẻ, đã có chút thành tựu.
Nữ sinh bên cạnh lẩm nhẩm lầm nhầm, đều đang thảo luận diện mạo của Thẩm Viễn.
Sở Trưởng phát biểu xong một hồi thao thao bất tuyệt, mới đưa microphone vào tay Thẩm Viễn.
Anh nhẹ nhẹ giọng: “Có lẽ thoạt nhìn, việc này cách chúng ta rất xa, giống như chỉ xảy ra trong TV, trong phim, nhưng mọi người nhất định không được thiếu cảnh giác, đương nhiên, cũng không đáng sợ như trong tưởng tượng… Nếu phát hiện người thân và bạn bè, có loại chuyện như vậy, nhất định không phải sợ, báo cảnh sát đầu tiên. Đây không phải hại họ, mà là trợ giúp.”
Tiếng phổ thông của anh, còn tiêu chuẩn hơn so với Sở Trưởng vừa nãy, cũng dễ nghe hơn nhiều.
Doãn Tư nhớ đến, năm trước cũng có một cuộc toạ đàm cùng loại như vậy, anh lúc ấy có thể cũng ở đó hay không? Lại nghĩ thế nào cũng không nhớ nổi.
Hiệu trưởng cất bước lên đài, bắt tay cảm ơn với bọn họ.
Kết thúc toạ đàm, mọi người đi vòng vèo về phòng học.
Quay về lớp, mọi người còn đang say sưa nói về Thẩm Viễn, nói anh có bề ngoài đẹp như vậy, làm cảnh sát thật đáng tiếc.
Bạn học có quan hệ rất tốt chọc chọc cô, nhỏ giọng hỏi: “Anh ấy có phải là người đưa cậu đến trường học đợt trước không?”
Cô ấy rõ ràng nhìn Thẩm Viễn đã cảm thấy quen mắt đến cực điểm, suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng cũng nhớ lại.
Doãn Tư “ừm ừm à à” mà đáp lại, không biết thật giả.
Sự việc đêm đó, là bí mật của cô, cả đời chôn giấu dưới đáy lòng, đánh nát, hủ bại, cũng sẽ không nói ra bí mật đó.
Thẩm Viễn là người bảo hộ của cô.
***
Tan học tiết tự học buổi tối, Doãn Tư tạm biệt bạn học, một mình về nhà.
Vị trí nhà cô tương đối xa, thường ngày, mẹ sẽ đến trường đón cô, gần đây bà đi công tác, Doãn Tư chỉ có thể đi một mình.
Cha? Cha sẽ không quản cô tan học khi nào, về đến nhà khi nào.
Doãn Tư cúi đầu, nhìn bóng dáng dưới chân, trong đầu hồi tưởng đến cuộc thi toán học buổi chiều, ảo não không ngừng: “Viết quá nhanh, sơ suất, nên sai vài chỗ chỗ không nên sai.”
Bỗng dưng, cô nghe thấy tiếng bước chân rất nhỏ không thuộc về mình.
Doãn Tư chậm rãi dừng lại, tiếng bước chân phía sau cũng dừng lại theo.
Cô từ trước đến nay rất tin tưởng giác quan thứ sáu của chính mình, dự cảm không tốt trong lòng lúc này làm cô sinh ra cảm giác nguy cơ.
Tim đập gia tốc, bịch, bịch, chấn động ở trong lồng ngực, hình như có tiếng vang chia năm xẻ bảy, làm cô lâm vào kinh hãi.
Doãn Tư nhìn quanh bốn phía, phần lớn các cửa hàng đều đã đóng, chỉ còn mấy nhà dân cư còn sáng đèn.
Một con đường này, đèn tối, ít người, lại là lúc muộn như vậy, lỡ mà gặp phải kẻ bắt cóc gì đó…
Đầu óc Doãn Tư xoay chuyển nhanh chóng, không thể dừng lại, dừng lại sẽ cho anh ta cơ hội. Cô nâng chân lên một lần nữa, đi một bước còn nhanh hơn bước trước đó. Lần trước, phương hướng Thẩm Viễn đưa cô đến đồn công an, là đi về chỗ nào? Mũi chân Doãn Tư vừa chuyển, dường như là chạy đi.
Người nọ dường như nhận thấy được cô đã phát hiện, ngoan độc hơn, bước chân nhanh hơn.
Doãn Tư bình thường vẫn là có rèn luyện, nhưng chờ đến khi chạy đến cửa đồn công an, cũng đã thở hồng hộc.
Cô chống đầu gối há miệng thở dốc, sau đó nhìn xung quanh, nhìn thấy một bóng dáng đen tuyền, không lộ dưới đèn đường.
Người nọ đại khái không phải quen tay, không bắt được cô trước khi cô chạy đi tìm được cứu viện, mắt thấy bỏ lỡ cơ hội tốt, xám xịt rời đi.
Trong lòng Doãn Tư cũng giật mình, không dám đi, sợ anh ta không đi xa.
Do dự một lúc, cô quyết định đi vào đồn công an.
Đồn công an có hai cảnh sát, một người đang dựa bàn làm việc, cũng không ngẩng đầu lên; một người chống cằm, ngồi ở phía sau bàn làm việc quan sát camera. Như là đang quan sát camera, người lại sắp ngủ mất.
Bất ngờ chính là Thẩm Viễn xuất hiện trên toạ đàm không lâu trước đây.
Ồ, hôm nay là thứ ba, là anh trực ban.
Doãn Tư cố tình làm ra tiếng vang lớn, hấp dẫn sự chú ý của anh.
Anh quay đầu đi, lướt qua màn hình máy tình nhìn về phía cô, cái liếc mắt này, như là xuyên qua năm tháng hoang vu rất dài.
“A, là em, cô gái bỏ nhà rời đi.” Anh trêu ghẹo: “Lại đi ra ngoài?”
Doãn Tư nói: “Trên đường về nhà bị người khác theo dõi, chạy đến đây.”
Thẩm Viễn đi ra từ sau bàn, trên trán cô còn có mồ hôi chưa khô hẳn.
Anh tán thưởng: “Không tồi, phản ứng rất nhanh, biết chạy đến đồn công an, còn biết tìm người bảo vệ. Như vậy bây giờ, để anh hộ tống em về nhà đi.”
Trên đường im ắng, đạp lên ánh sáng, đều giống như có âm thanh kẽo kẹt.
Hai người cách nhau một tay, toàn không chủ động đáp lời.
Thẩm Viễn giống như thiếu niên, đôi tay đè ở sau đầu, nhìn lên trời sao, trong miệng hát gì đó.
Doãn Tư cẩn thận phân biệt một lát, là bài “Nữ nhi tình”. Một người đàn ông hơn hai mươi, hát bài hát loại này… Doãn Tư len lén nhịn cười.
Đọc đầy đủ truyện chữ Giấc Mơ Không Phiền, truyện full Giấc Mơ Không Phiền thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Giấc Mơ Không Phiền