Mấy tháng kế tiếp, Nguyễn Túy Tuyết truyền thụ hết tay nghề nấu nướng của mình cho Hạ Hà và Hà Quan Nguyệt. Bởi vì Hạ Hà đã có chút căn bản nên học được rất nhanh. Còn Hà Quan Nguyệt lại được cả Nguyễn Túy Tuyết và Hạ Hà thay phiên nhau chỉ dạy, phàm là các món ăn luộc, chiên, hầm, nướng, xào quay, hấp, ninh, dầm, luộc mì, nướng bánh...đều truyền thụ hết cho hắn.
“Quan Nguyệt, mấy ngày nay ngươi học rất nhanh, cũng làm rất tốt.” Hôm nay trong phòng nhỏ ở rừng trúc lại trình diễn tiết mục ‘nhị nương dạy con’, Nguyễn Túy Tuyết đang cẩn thận dạy Hà Quan Nguyệt cách làm các món ăn từ ngỗng.
“Nhưng có một số món ăn đòi hỏi phải có kinh nghiệm cá nhân mới làm được, mà việc này thì không thể nóng vội, ngươi phải bỏ ra nhiều thời gian một chút. Ví như hôm nay làm món ngỗng chiên, ngỗng hấp rượu, vịt quay, chim chiên, ngỗng luộc, chim luộc, sở dĩ những món ăn này có hương vị ngon là dựa vào hiệu quả của việc điều chỉnh lượng muối ăn, lượng muối cần thiết, thời điểm cho vào, cho vào bao lâu là chín, đều cần kinh nghiệm. Quan Nguyệt, nhớ phải luyện tập nhiều hơn.”
“Vâng, phu nhân, Quan Nguyệt xin ghi nhớ trong lòng.”
“Bây giờ đổi lại Hạ Hà dạy ngươi kỹ thuật cắt tỉa, ta xuống dưới nghỉ ngơi một lát… Hạ Hà!” Nguyễn Túy Tuyết gọi Hạ Hà rồi tự mình ngồi xuống ghế đá nghỉ ngơi, hưởng thụ gió mát từ rừng trúc thổi tới, thuận tiện cầm lấy cuốn sách dạy nấu ăn nổi tiếng “ẩm soạn phục thật tiên” lên đọc.
“Đến rồi!” Hạ Hà vẫn hơi e lệ, đỏ mặt đi ra từ phía phòng trong.
Hà Quan Nguyệt cười nhìn nàng một cái, nói: “Xin nương tử vui lòng chỉ bảo.”
Hạ Hà cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Vừa rồi phu nhân đã dạy chàng về gia vị, độ lửa, nhưng muốn chế biến được một món ăn đầy đủ sắc hương vị, còn phải có điều kiện khác ......”
“Nương tử, nàng phải nói lớn một chút thì vi phu mới nghe thấy được chứ.” Hà Quan Nguyệt vén sợi tóc rơi trên trán Hạ Hà ra sau.
Kỳ thật đâu phải hắn không nghe thấy, chỉ là hắn muốn đùa với tân nương tử của mình.
“Quan Nguyệt!” Hạ Hà hơi bực mình. Mỗi lúc dạy hắn, hắn luôn thích trêu chọc nàng.
“Được được được, vi phu không trêu nàng nữa. Tiểu Hà Nhi, mời ….” Rốt cuộc Hà Quan Nguyệt cũng nghiêm túc lại.
“Cắt tỉa nguyên liệu có những loại sau: cắt miếng, cắt viên, sợi, khúc, thái nhỏ, cắt hạt lựu, còn có cắt hình tròn, dẹt, hình cầu, hình hoa nữa… có rất nhiều loại hình dạng, vì vậy cần phải nhờ sự trợ giúp của kỹ năng dùng dao mới có thể thể hiện ra. Dùng dao cần phải ngay ngắn, đều, nhẹ nhàng khoan khoái. Có rất nhiều loại nguyên liệu nấu nướng, chẳng hạn như rau củ được cắt tỉa từ dao cũng vậy, nhưng không thể trộn chung hết vào với nhau được, vì nếu làm vậy sẽ không ngon.” Hạ Hà chuyên tâm nói.
“Hiểu rồi.” Hà Quan Nguyệt gật đầu.
Tiếp theo Hạ Hà biểu diễn kỹ thuật một tay thái thịt, vừa mỏng lại vừa nhẹ, Hà Quan Nguyệt nhìn miếng thịt mỏng như tờ giấy, không khỏi tán thưởng nương tử mình khéo tay. Hạ Hà cười nói: “Đây vẫn chưa phải là trình độ cao siêu nhất đâu, nghe nói có đầu bếp còn có thể thái miếng thịt mỏng đến mức có thể bị gió thổi bay.”
Đúng vậy, ở thời ấy từng có một bài thơ miêu tả miếng thịt được thái vừa mỏng vừa nhẹ, có thể bay theo làn gió.
Bạc bạc phê lai thiển thiển phô, trù đầu nương tử phí công phu.
Đẳng nhàn bất cảm khai song khán, khủng bị phong xuy nhập thái hồ.
(Hơi mỏng một làn bay từ cửa hàng, nương tử làm bếp mất công sức.
Bình thường không dám mở cửa sổ xem, chỉ sợ bị gió thổi rơi xuống Thái Hồ.)
Miếng thịt có thể thái đến mỏng như tờ giấy, có thể nói là đã đạt tới trình độ của thần tiên. Tiếp đó Hạ Hà để cho Hà Quan Nguyệt tự tay luyện tập, còn mình ở một bên giám sát. Hà Quan Nguyệt vốn là người chịu khó, lại thông minh, lập tức đã học được thành hình thành dạng.
Cứ như vậy, trong mấy tháng ngắn ngủi, Hà Quan Nguyệt đã học được rất nhiều, có thể làm được một buổi tiệc.
Ngoài ra, Hà Quan Nguyệt cũng lợi dụng thời gian mấy tháng rảnh rỗi này đi xem cửa hàng ở nhiều nơi. Vừa vặn trên phố Tuyên Nam có một nhà muốn bán cửa hàng, mặt tiền cửa hàng không lớn, nhưng cũng có hai tầng lầu, xoay mặt ra đường lớn, giá cũng hợp lý, Nguyễn Túy Tuyết đến xem cũng thấy ổn, lập tức làm khế ước mua bán. Những thứ khác như mâm khay, chén bát do vợ chồng Lỗ đại thúc phụ trách mua, còn bàn ghế sẽ được cửa hàng củaTrương gia ở chợ Bắc Đại chở tới.
Tất cả đều đã được chuẩn bị ổn thỏa, chỉ còn có việc đặt tên cửa tiệm nữa thôi. Lúc Hà Quan Nguyệt đến xin ý kiến của Nguyễn Túy Tuyết, nàng chỉ cười nhẹ, liền nói: “Gọi là Diệp Vân lâu đi! Kỷ niệm một lần gặp gỡ ba năm trước.”
Mặc dù Hà Quan Nguyệt không rõ ba năm trước đây có cuộc gặp gỡ gì, nhưng hắn biết ba năm trước đây phu nhân đã cắt cổ tay tự vẫn, hắn không hỏi nhiều mà cũng không nên hỏi nhiều, lập tức cung kính trả lời: “ Dạ, vậy gọi là Diệp Vân lâu. Vậy...mời phu nhân đề chữ.”
“Không thành vấn đề!” Nguyễn Túy Tuyết cười.
Một tháng sau, ‘Diệp Vân lâu’ ở phố Tuyên Nam thuộc kinh thành khai trương, đây là một tiệm ăn chỉ bán món ăn của Tô Châu, tổng quản kiêm thu ngân là Hà Quan Nguyệt, chạy bàn là Lỗ đại thúc, còn phòng bếp do Nguyễn Túy Tuyết cùng Hạ Hà, Lỗ đại thẩm phụ trách.
Mới khai trương được vài ngày nhưng qua mọi người truyền tai nhau, buôn bán cũng rất hưng thịnh, mọi người ai cũng bận đến chết. Nguyễn Túy Tuyết vốn chỉ định buôn bán nho nhỏ, không nghĩ tới Diệp Vân lâu lại buôn bán thịnh vượng, vượt qua tưởng tượng ban đầu của nàng.
Nhưng Nguyễn Túy Tuyết vẫn ở tại trong Di Thẩm viện, vì không muốn để cho người trong trang nghi ngờ, nên nàng phải ở lại trong viện vài ngày, những ngày nàng không có mặt Hạ Hà sẽ làm đầu bếp. Nhưng sau đó Hà Quan Nguyệt học thành nghề, do đó giao cho hắn làm đầu bếp, bởi hắn không đành lòng nhìn Hạ Hà mỗi lần về phòng đều ngủ bất tỉnh nhân sự, hại hắn dục hỏa đốt người, lại không có chỗ phát tiết.
Nhưng sau khi Hà Quan Nguyệt làm đầu bếp, Hạ Hà vẫn cạn kiệt thể lực như trước. Chỉ có thể trách thể lực của Hà Quan Nguyệt quá tốt, sau khi làm hết việc, hắn vẫn có thể cùng Hạ Hà hoan ái cả một đêm, thường hay khiến Hạ Hà mệt đến mức ngủ mê mệt.
*****
Một năm rưỡi sau, Diệp Vân lâu kiếm được mấy ngàn lượng bạc, Nguyễn Túy Tuyết liền dặn Hà Quan Nguyệt mua đất xây một căn nhà, đặt tên là Duyệt Vân sơn trang, rốt cuộc trong nửa năm cũng xây xong.
Duyệt Vân sơn trang vốn là chỗ nương thân của Nguyễn Túy Tuyết do nàng sợ sẽ có một ngày Doãn gia đuổi nàng khỏi cửa. Nhưng sau khi xây xong lại bỏ không nên nàng lại muốn Hà Quan Nguyệt chuyển đến đó ở, nhưng Hà Quan Nguyệt lại kiên quyết không chịu đi quá giới hạn. Cuối cùng bởi yêu cầu cương quyết của Nguyễn Túy Tuyết, hắn mới miễn cưỡng đến ở căn phòng phía sau của Duyệt Vân sơn trang.
Nguyễn Túy Tuyết cũng có ý định để Hà Quan Nguyệt kinh doanh Diệp Vân lâu, như vậy Hạ Hà đi theo hắn, cuộc sống cũng được bảo đảm. Nhưng Hà Quan Nguyệt kiên trì không chịu. Tuy rằng thực tế chuyện trong lâu đều là do hắn chịu trách nhiệm nhưng chuyện gì hắn cũng đều bẩm báo với Nguyễn Túy Tuyết rồi mới đi làm, giữ nghiêm chức trách của tổng quản. Đời này có thể ở cùng với Hạ Hà, hắn đã không còn mong ước gì hơn nữa, hắn thấy đã dủ thỏa mãn rồi.
Đọc đầy đủ truyện chữ Giang Nam Tiếu Nương Tử, truyện full Giang Nam Tiếu Nương Tử thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Giang Nam Tiếu Nương Tử