Dịch: Rin so cute

~

Đừng nhìn bất cứ ai trừ anh ra.’

Khi chàng trai nói điều đó, anh ta chống một tay vào bức tường sau cô gái.

‘Hwaaahhh…’

Yuuri dán mặt vào màn hình xem shoujo manga với đôi má đỏ bừng, tay ôm chặt điện thoại như thể sợ nó bay mất.

Chuyện này đáng lẽ không nên xảy ra.

CHuyện này hoàn toàn không nằm trong dự tính của cô.

Hôm nay, Yuuri cuối cùng cũng có được chiếc smartphone đầu tiên của riêng mình. Yamanashi đã dặn đi dặn lại cô là phải cài ngay ứng dụng nhắn tin tên LIME – vì ai cũng dùng nó.

Thế là cô bắt đầu xin LIME của từng người trong nhà, nhưng lại không đủ can đảm để hỏi… anh trai mình.

Lý do thì cũng dễ hiểu thôi—cô không đủ dũng khí để nói chuyện trực tiếp với cậu.

——Mình đã nghĩ nhắn tin sẽ giúp mình nói ra được những điều mình không thể nói ra thành lời…

Nhưng Yuuri không phải kiểu con gái dễ dàng bỏ cuộc.

Anh trai cô cũng dùng một ứng dụng mạng xã hội tên Battter. Nghe bảo nó rất ẩn danh, nên cô đã nghĩ có thể nào nhắn cho cậu mà không để lộ danh tính em gái của mình không?

Chỉ một tia hy vọng nhỏ xíu vậy thôi cũng đủ khiến cô tải ngay ứng dụng về—để rồi nhận ra mình chẳng biết tài khoản của cậu là gì.

Cô thử tìm kiếm bừa, nhưng với một nền tảng giấu danh tính tốt như thế này, việc mò ra một người cụ thể gần như là bất khả thi với một người mới như cô.

Ngay lúc Yuuri đang bắt đầu thấy nản chí, một quảng cáo manga bật lên giữa màn hình.

Nội dung truyện thì chẳng có gì gọi là táo bạo cả. Chỉ là một bộ manga tình cảm trong sáng, thể loại mà học sinh tiểu học đọc cũng được ấy mà.

Nhưng với Yuuri—người từ bé đã suốt ngày dính chặt lấy anh trai—thì gu truyện tranh cũng bị ảnh hưởng nặng nề. Cô từng đọc manga chứ, nhưng toàn là thể loại mà anh cô thích: các kiểu shounen manga.[note76208]

Lần đầu tiếp xúc với một bộ shoujo manga đích thực, nó đánh trúng tim cô mạnh hơn cả dự đoán.[note76206]

Dù cho có lấy tay che mặt mình lại, tay cô vẫn cứ chuyển trang liên tục, không thể dừng lại được.

“Khoan—hết ở đây á!?”

Thì ra muốn đọc tiếp thì cô phải tải một app riêng.

—Ugh… tải một app lạ về máy… nghe đã thấy sợ rồi…

Với một đứa lần đầu sử dụng smartphone như cô, chuyện tự ý cài một app manga lạ hoắc mà không hỏi ai thực sự là bước nhảy quá sức.

Không còn cách nào khác, cô đành cuộn lại để xem lại những trang đã đọc được.

“Hwaaaah…”

Một lần nữa, cô lấy cả hai tay che kín khuôn mặt đỏ bừng của mình. Nhưng lần này cũng chẳng giúp ích gì, nên cô lén hé ra một bên mắt để tiếp tục đọc.

Dù biết rõ là việc che mặt chẳng giúp được gì vì vẫn có thể nhìn xuyên qua kẽ tay được—nhưng ít nhất việc này cũng khiến cô thấy bớt xấu hổ phần nào.

Trang mà cô quay lại là trang truyện ban nãy.

Kabedon.[note76207]

Cô từng nghe qua về nó rồi. Yamanashi đã có lần xin chụp hình Yuuri làm cảnh đó nữa kìa, nhưng Yuuri đã từ chối thẳng thừng vì thấy nó quá đáng sợ.

Chỉ tưởng tượng cảnh có người làm thế với mình thôi là tim cô đã đập loạn cả lên rồi.

Và dĩ nhiên, trong tưởng tượng ấy… người kabedon là anh trai cô.

Cậu dồn cô vào tường, một tay chống lên, chặn hết đường lui. Khoảng cách giữa hai người càng lúc càng gần, và dù sợ thật đấy, tim cô vẫn đập thình thịch. Anh trai cô, với ánh mắt ngấn lệ...

—Khoan đã, sao mình lại là người đi kabedon chứ!?

Không, thế là sai rồi.

Đáng lẽ người bối rối phải là cô mới đúng.

—Nhưng… phiên bản này cũng không tệ lắm…

Chỉ tưởng tượng mỗi cảnh anh trai mình trong hình hài một chú thỏ nhỏ nhút nhát, bị dồn vào góc tường, đôi mắt rưng rưng… đã đủ khiến sống lưng cô rung lên vì thứ cảm xúc nguy hiểm nào đó không xác định.

Lăn lộn trên giường một vòng, cuối cùng cô cũng thở dài đánh thượt, như vừa tỉnh khỏi cơn mơ mộng.

‘…Đời nào chuyện như thế có thể xảy ra thật chứ.’

Rõ ràng là đầu óc cô đang trôi tuột về một nơi kỳ cục nào đó, nhưng mơ mộng một chút thì đâu có hại ai.

Cô đâu thể ngờ được, một ngày nào đó—chính cái “fantasy” đó lại có thể trở thành sự thật.