Vào một buổi sáng thứ Hai, đầu tháng Bảy.
Tôi tỉnh giấc trong làn không khí mát lành, ngồi dậy rồi hít một hơi thật sâu như để đánh thức cơ thể. Máy điều hòa vẫn đang chạy, luồng gió lạnh nhẹ nhàng phả ra khiến hơi nước từ máy tạo ẩm khẽ đung đưa.
Do điều hòa khiến không khí trong phòng trở nên khô hơn, nên máy tạo ẩm là thiết bị không thể thiếu. Có lần tôi quên bật nó khi đi ngủ, và ngay sáng hôm sau cổ họng của tôi đã đau rát đến mức không thể nói bình thường, khiến cho công việc của tôi bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Hơn nữa, khi đã bước sang gần ba mươi tuổi, da của tôi cũng bắt đầu trở nên nhạy cảm hơn với độ ẩm. Nên nếu để da bị khô, tôi sẽ cảm thấy khá phiền khi phải chịu đựng những cảm giác khó chịu ấy.
“Lâu lắm rồi mình mới phải dậy sớm thế này.”
Tôi liếc nhìn đồng hồ kỹ thuật số bên cạnh giường. Hiện tại bây giờ là 5 giờ 2 phút sáng.
Dù đã bị công ty sa thải cách đây một tháng nhưng tôi vẫn duy trì thói quen không ngủ nướng, ngày tôi dậy muộn nhất cũng là 6 giờ rưỡi sáng. Nhưng hôm nay có một chuyện cần tôi chuẩn bị sớm hơn bình thường, nên tôi đã đặt báo thức để dậy từ 5 giờ sáng.
Trước kia khi còn đi làm, dậy giờ này là chuyện rất đỗi bình thường đối với tôi. Thế nhưng hôm nay đầu óc tôi vẫn cảm thấy có chút nặng nề, cơ thể cũng trở nên mỏi mệt khác thường. Dù vậy, so với hồi còn đi làm, cảm giác này vẫn nhẹ nhàng hơn rất nhiều...
Hồi đó, tôi như một cỗ máy được lập trình sẵn. Dậy, làm việc, ăn uống, rồi ngủ. Sống mà chẳng mảy may quan tâm đến cảm xúc hay suy nghĩ của bản thân. Nếu nghĩ lại, bây giờ dù không khỏe hơn về thể chất, nhưng tôi cảm thấy bản thân ít ra vẫn còn chút “người” hơn.
Tôi vươn vai thật dài để đánh thức các khớp xương, rồi bước vào nhà tắm rửa mặt, chuẩn bị cho ngày mới.
Khi thấy bộ đồ ngủ bằng vải seersucker thay thế cho bộ đồ nỉ dày trong giỏ giặt, tôi chợt cảm nhận rõ rệt rằng mùa hè đang thực sự đến rất gần. [note73215]
“Chào buổi sáng, Arata-san.”
Giọng nói trong trẻo của cô vang lên khắp căn phòng, trong trẻo như tiếng chuông gió mùa hạ.
“Em xin phép vào ạ… Mà, hôm nay anh mặc đồ lạ thật đó. Anh tìm được việc mới rồi ạ?”
Nene khéo léo bước vào trong nhà, lịch sự đặt gọn đôi giày ngoài cửa rồi đi vào phòng khách. Ngay khi thấy tôi trong bộ vest, em ấy nghiêng đầu hỏi với vẻ tò mò.
Ngón tay thon dài của em ấy khẽ chạm vào đôi môi nhỏ nhắn hồng hào, tạo nên một hình ảnh vừa dịu dàng, vừa quyến rũ.
“Ừm, hôm nay là ngày đầu tiên anh đi làm chỗ mới.”
“Wao… Anh mặc như vậy trông bảnh bao ghê. Em thích anh như thế này đó.”
Lời cuối cùng được em ấy nói nhỏ đến mức gần như chỉ là tiếng thì thầm. Nhưng trong một căn phòng yên tĩnh chỉ có hai người, dĩ nhiên tôi không thể nào mà không nghe thấy được.
Tôi ngẩn người ra, không biết nên phản ứng thế nào. Rồi em ấy tiếp lời như để khỏa lấp sự xấu hổ.