Đây là chap Trans xin được của Tác Giả, Chap này hiện chưa được Tác Giả đăng tải trên bất kỳ nền tảng nào (Có thể nói nó độc quyền trên Hako). 

Domo arigatou gozaimasu Hamabe Batoru-sensei. 

—-----------------------------------------------------------------------------------

Sau khi dùng bữa tối, tôi ngồi ở vị trí quen thuộc trước chiếc TV, xem chương trình giải trí như thường lệ.

“Anh chưa đi ngủ sao?”

Nene từ nhà tắm bước ra, hỏi tôi bằng giọng dịu dàng quen thuộc.

“Ừ, anh xem chút rồi đi ngủ.”

Tôi quay sang nhìn Nene, vừa trả lời vừa để ý khuôn mặt đỏ ửng của em ấy, đó là dấu vết còn sót lại sau khi tắm xong. Mái tóc đen óng ả buông xõa của em lấp lánh những giọt nước chưa kịp khô.

“Em đừng để tóc ướt vậy chứ. Dễ bị cảm lắm.”

“Vâng, em biết rồi. Nhưng mà… anh sấy tóc giúp em đi.”

Nene chẳng màng đến lời trách móc của tôi, chỉ cười vui vẻ rồi chui tọt vào lòng tôi, giọng nài nỉ.

Trước đây, em ấy thường ngồi cạnh tôi, nhưng chẳng biết từ khi nào đùi tôi lại trở thành chỗ ngồi yêu thích của ẻm.

“Thật hết cách với em mà…”

“Phư phư, em yêu chồng nhất!”

Tôi thở dài bất lực nhưng không kìm được nụ cười. Với tay lấy máy sấy tóc từ ngăn kéo, tôi bắt đầu nhẹ nhàng luồn tay qua mái tóc mềm mại của Nene.

Hơi ấm từ máy sấy, hoặc có lẽ là từ tay tôi, khiến em ấy càng lúc càng tựa sát vào người tôi hơn.

“Tóc chưa khô hẳn đâu. Cố thêm chút nữa, rồi anh đưa em về phòng ngủ nhé?”

“Ưm… em mệt rồi.”

“Được rồi, vậy nhanh ngủ thôi, kẻo mai lại phàn nàn vì thiếu ngủ đó.”

Khi tóc Nene đã khô hẳn, tôi tưởng em ấy đã ngủ và chuẩn bị bế về phòng, thì bất ngờ, Nene quay lại và đặt lên môi tôi một nụ hôn nhẹ.

“Phư phư, nụ hôn trước khi đi ngủ lại có vị chanh.”

“Chắc tại món bánh kem chanh lúc nãy.”

Tôi cười bất lực. Nhưng có vẻ em không định dừng lại, bởi em ấy vẫn đang vùi mặt vào cổ tôi, như một chú mèo nhỏ tìm hơi ấm.

“Nói thật đi, có chuyện gì khiến em không vui à?”

Tôi dè dặt hỏi, cảm giác có điều gì đó bất thường.

“Ưm… Em cảm thấy bị bỏ rơi…”

“Bỏ rơi? Ý em là sao?”

Khi tôi còn đang bối rối, Nene đã ôm chặt tôi hơn, giọng nói có chút hờn dỗi:

“Anh không còn quan tâm em nữa. Bố mẹ cũng chỉ toàn cháu gái mà chẳng để ý em… Em cảm thấy như mình sắp bị bỏ rơi.”

Tôi nhẹ nhàng xoa đầu em ấy, an ủi:

“Em đang nghĩ vớ vẩn gì vậy? Em là một cô gái kiên cường và tự lập mà. Đừng nói vậy chứ, anh ở đây mà.”

Nhưng thay vì hết dỗi, Nene phồng má rồi bất ngờ lao vào tôi, khiến tôi ngã ngửa ra sau.

“Gia đình thì sao cũng được, nhưng anh chỉ là của một mình em thôi!”

Ánh mắt ủy khuất của em khiến tôi chẳng biết nên cười hay khóc. Nhưng trước khi tôi kịp đáp lại, một giọng nói nhỏ vang lên từ phía sau Nene:

“Mama, Papa ơi, hai người đâu rồi?”

Chúng tôi đều giật mình quay lại. Đứng đó là Ayaka, con gái bốn tuổi của chúng tôi đang dụi mắt bước ra từ phòng ngủ.

“Mama đang bắt nạt Papa à?”

Tôi chưa kịp trả lời thì Nene phồng má đáp lại:

“Đúng đó! Papa là của Mama, nên Mama muốn làm gì cũng được!”

“Mama xấu ghê! Papa ơi, Ayaka muốn đi vệ sinh!”

Cô bé trong trạng thái ngái ngủ giơ hai tay lên như đòi tôi bế. Tôi vội đặt Nene xuống ghế sofa, rồi bế Ayaka đi.

Một lúc sau, khi đưa Ayaka trở lại, con bé vẫn ôm chặt lấy tôi, nũng nịu.

“Ayaka muốn ngủ với Papa!”

“Nhưng muộn rồi, con nên đi ngủ đi. Ngoan nào, mai còn phải dậy sớm nữa.”

“Hức… Nhưng nếu Ayaka ngủ, Mama lại bắt nạt Papa mất!”

“Papa là của mẹ!”

“Hông! Papa là của con! Sau này lớn lên, con sẽ làm cô dâu của Papa!”

Tôi bật cười, xoa đầu Ayaka:

“Thôi được rồi, Ayaka và Mama đều là cô dâu của Papa nhé?”

Nghe vậy, Ayaka dụi mặt vào ngực tôi, giọng thỏ thẻ.

“Ayaka yêu Papa nhất!”

Giọng con bé nhỏ dần rồi chìm hẳn vào giấc ngủ. Tôi quay qua nhìn Nene, người vẫn đang phồng má giận dỗi, khẽ mỉm cười rồi nhẹ nhàng bế Ayaka vào giường.

Khi tôi quay trở lại, Nene vẫn đang ngồi đó, ánh mắt chúng tôi chạm nhau rồi em ấy liền hướng ánh nhìn đi chỗ khác nhằm bảo rằng ‘em vẫn còn giận đó’ nhưng dáng vẻ ấy lại quá đỗi đáng yêu. Tôi bế Nene lên, đi về phía phòng ngủ rồi đặt em ấy xuống bên cạnh Ayaka rồi xoa đầu cả hai rồi mỉm cười.

“Cả em và Ayaka đều là những cô gái quan trọng nhất đời anh mà, nên đừng dỗi nữa nhé, anh yêu em và con lắm.”

Nene khẽ gật đầu, đôi má phảng phất ánh hồng, đôi mắt dịu dàng nhìn tôi rồi nói.

“Phư phư, em cũng yêu anh và con.”

◇ ◆

Sáng sớm, ánh mặt trời nhẹ nhàng xuyên qua chiếc rèm cửa, rải những vệt sáng ấm áp lên căn phòng. Tiếng chim hót líu lo ngoài cửa sổ như một bản nhạc chào ngày mới. Tôi vừa mở mắt thì cánh cửa phòng bật mở. Ayaka lao vào như một cơn gió, đôi mắt to tròn sáng rực.

"Papa! Papa! Dậy thôi, mình đi chơi thủy cung!" Con bé reo lên, giọng nói đầy háo hức.

Tôi bật cười, còn chưa kịp ngồi dậy thì Ayaka đã leo lên giường, kéo tay tôi, lay mạnh.

"Từ từ nào, Ayaka," tôi vừa cười vừa kéo con bé vào lòng. "Con đã đánh răng chưa? Phải chuẩn bị kỹ trước khi đi chứ."

"Nhưng hôm nay đặc biệt lắm, Papa ơi!" Con bé chu môi, gương mặt bừng sáng. "Con muốn đi ngay bây giờ!"

Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên từ hành lang. Nene xuất hiện, trên tay là một bộ váy màu xanh nhạt.

"Ayaka, trước khi đi chơi thì phải chuẩn bị chứ," Nene nói, mỉm cười dịu dàng. "Lại đây nào, để Mama giúp con mặc đồ."

"Vâng ạ!" Ayaka chạy đến bên Nene, vừa ríu rít vừa kể về những loài cá mà nó muốn thấy.

Tôi ngồi đó, nhìn hai mẹ con. Một cảm giác ấm áp len lỏi trong lòng. Những khoảnh khắc đơn giản thế này lại trở nên quý giá hơn bao giờ hết.

Sau khi vệ sinh cá nhân, tôi kiểm tra lại chiếc balo nhỏ. Bên trong là những chiếc sandwich mà Nene đã chuẩn bị từ tối qua, cùng vài chai nước và một chút đồ ăn vặt.

"Tất cả đã sẵn sàng chưa?" tôi hỏi khi bước ra cửa.

"Sẵn sàng rồi, Papa!" Ayaka reo lên, đôi mắt sáng ngời.

"Đi thôi!" tôi nói, lòng tràn đầy sự mong đợi.

Trên xe, Ayaka ngồi ở ghế sau, đôi mắt dán chặt vào cửa sổ. Con bé liên tục hỏi đủ thứ.

"Papa, ở thủy cung có cá mập không? Có cá voi không? Con muốn thấy cả sứa phát sáng nữa!"

Nene bật cười, quay xuống nhìn Ayaka. "Chắc chắn sẽ có nhiều loài cá mà con chưa từng thấy. Nhưng con đừng lo, cá mập ở đó hiền lắm, không cắn đâu."