Buổi tối trước ngày tiến cung , người nhà có thể gặp mặt để tiễn đưa , cha mẹ , ca ca và hai muội muội đến thăm tôi. Phương Nhược cô cô dặn các cung nữ khác lui ra ngoài , chỉ còn lại mấy người chúng tôi trong phòng thi nhau rơi lệ .
Lần này đi , tôi sẽ phải sống trong thâm cung , muốn gặp mọi người cũng khó.
Tôi ngừng khóc nhìn Ngọc Diêu và Ngọc Nhiêu . Năm nay Ngọc Diêu tròn 12 tuổi , mới trưởng thành. Bộ dáng dù thua tôi nhưng cũng rất xinh đẹp , tính tình có chút điềm đạm mềm yếu quá mức , thiếu quyết đoán , tôi sợ tương lai cũng khó có thành quả. Ngọc Nhiêu còn nhỏ , mới 7 tuổi , rất tinh nghịch , tình tình hoạt bánh. Cha mẹ nói khi tôi còn bé cũng có bộ dạng gần giống như thế , sau này muội ấy nhất định cũng là chim sa cá lặn. Bởi vậy , tôi rất yêu nó , nó cũng thân với tôi nhất.
Ngọc Diêu kiềm chế rơi nước mắt , dìu mẹ . Còn Ngọc Nhiêu lại ôm lấy cổ tôi : “ A Nhiêu không muốn xa đại tỷ đâu.” Chúng nó còn nhỏ tuổi , không thể đảm đương chuyện trong nhà. May là có ca ca tuổi trẻ tài cao . Tuy rằng hơn tôi 4 tuổi , cũng đã văn võ song toàn , chỉ đợi 3 tháng sau , đi trấn thủ biên quan , vì quốc gia kiến công lập nghiệp.
Tôi chăm chú nhìn mẫu thân , người đã hơn 40 tuổi , nhưng vì thường ngày sống yên ổn trong nhà nên có vẻ trẻ hơn chút. Thế mà , trong vòng ba tháng 2 đứa con đều phải xa nhà , trên mặt đầy vẻ ưu thương , sắc mặt tái nhợt thêm . Thỉnh thoảng người lấy khăn tay lau nước mắt trên mặt ,.
Lòng tôi đau đớn không thôi , rưng rưng ôm mẹ mà khuyên nhủ : “ Mẹ , lần đi này con ở luôn trong cung , không chịu uất ức đâu mà. Huynh trưởng đi kiếm công danh , sẽ trở về nhanh thôi. Nếu không , còn có 2 muội muội ở bên cạnh chăm sóc người.” Mẹ ôm lấy tôi , khóc nức nở.
Mẹ gạt nước mắt , dặn dò : “ Mẹ nghe người ta nói ‘ Vừa vào cửa cung thâm sâu như biên’ , bây giờ lại đến phiên nhà mình. Lần này Huyên Nhi đi phải đau lòng chứ. Ở trong hậu cung phải lưu ý , cái gì nhịn được thì nhịn , đừng tranh chấp nhau , nhất là Hoa phi nương nương . Tương lai nếu con có phúc khí được Hoàng Thượng sủng ái thì tốt , mẹ chỉ cần con là một người tốt . Cho nên giữ gìn tính mạng là mấu chốt , bất luận thế nào cũng phải bảo toàn bản thân.”
Tôi miễn cưỡng cười , nói : “ Mẫu thân yên tâm , con sẽ nhớ kỹ. Cũng mong cha – mẹ tự chăm sóc mình thật tốt .”
Sắc mặt phụ thân thương xót , trầm mặc không nói , chỉ nghiêm nghị nói một câu : “ Huyên Nhi à , về sau vinh quang – nhục nhã là do con . Cả nhà Chân gia chúng ta sẽ cùng vinh – nhục với con .”
Tôi ra sức gật đầu , ngẩng đầu nhìn thấy hình như ca ca có suy nghĩ , chỉ không nói mà thôi. Tôi biết ca ca không phải là người do dự , nhất định là có chuyện gì gấp gáp , liền nói : “ Cha mẹ dẫn các muội đi nghỉ trước đi , Huyên Nhi còn có mấy câu muốn nói với ca ca.”
Cha mẹ dặn dò hết lần này đến lần khác , cuối cùng ra ngoài .
Ca ca chưa từng nghĩ muốn tôi sẽ chủ động giữ hắn lại , vẻ mặt hơi kinh ngạc . Tôi dịu dàng nói : “ Ca ca có chuyện gì thì nói đi.”
Ca ca chần chờ trong chốc lát , lấy trong tay áo một bức thư , vẫn giấy vẫn còn mùi mực thơm ngát , tôi vừa thấy là biết ngay ai viết . Ca ca mở miệng nói : “ Ban đầu Ôn Thực Sơ nhờ huynh đưa cho muội . Huynh suy nghĩ hai ngày nay , không biết có nên đưa cho muội hay không?”
Tôi thản nhiên liếc mắt bức thư đó : “ Ca ca , huynh ấy hồ đồ quá , huynh cũng hồ đồ sao? Có ý đồ với cung tần của thiên tử là một tội nhân đó.”
Giọng ca ca dần nhỏ lại , có chút xúc động : “ Ta biết là phạm vào cung cấm. Nhưng lần này ….”
Tôi lạnh lùng nói : “ Chân Huyên tự biết ! “ Tôi kín đáo nhìn khuôn mặt của ca ca , giọng điệu dịu dàng trở lại : “ Chẳng lẽ ca ca còn không rõ Huyên Nhi , Thực Sơ huynh không phải là người trong lòng của muội .”
Ca ca khẽ gật đầu : “ Hắn cũng biết chuyện không thể trở lại như ban đầu. Chỉ muốn muội hiểu được tâm ý của hắn. Nói thật là , huynh không đành lòng nhìn hắn chịu đủ nỗi khổ tương tư như thế !” Bỗng nhiên , huynh ấy ngừng nói , đem thư đặt vào tay tôi : “Phong thư này do muội xử trí.”
Tôi “ Dạ.” một tiếng , đặt thư ở trên bàn , giọng điệu hờ hững : “ Giúp muội chuyển lời với Ôn Thực Sơ , hắn làm thái y , không cần lo lắng cho muội .”
Ca ca nhìn chằm chằm vào tôi : “ Nếu bảo huynh nói thế . Với tính tình của hắn , chưa chắc sẽ được như muội mong muốn.”
Tôi từ chối cho ý kiến , đưa tay với lấy 1 cây trâm bạc trong búi tóc ra , đưa cho ca ca : “ Ca ca đưa cho huynh ấy. Đây là nhắc nhở hắn. Hãy nói cho hắn biết , hiện giờ thân phận của muội và hắn khác nhau , không còn như trước nữa.” Dứt lời , xoay người lấy ra một trường bào màu xanh da trời giao cho ca ca , nhẹ nhàng nói : “ Huyên Nhi mới may chiếc áo choàng này , hi vọng ca ca thấy nó như thấy Huyên Nhi . Ở biên quan rất lạnh , trong cung gian khổ. Ca ca và Huyên Nhi cùng nhau giữ gìn sức khoẻ nhé .”
Ca ca đem cất áo choàng , trong mắt có chút tình cảm lưu luyến không rời , lẳng lặng nhìn tôi. Tôi cũng chỉ im lặng không nói gì , mơ hồ quay lại hồi tôi còn là tiểu hài đồng 7 tuỏi , tóc trái đào , ca ca đem tôi đặt trên vai , dắt tôi đi suốt quãng đường cây lựu xanh tốt .
Tôi lấy lại bình tĩnh , bảo Hoán Bích tiễn ca ca đi. Nhìn bóng lưng của huynh ấy , lòng tôi lại đau xót , nước mắt rơi xuống.
Tôi chỉ thị Lưu Chu mang chậu than vào , vừa định đốt bức thư đó đi. Chợt thấy giấy viết thư có một giọt nước mắt thật lớn , đọng khô lại trên hoa hồng loang lổ nhìn giống như chảy máu , cuối cùng trong lòng cũng không đành lòng . Mở ra xem , chỉ thấy có hai hàng chữ ngắn ngủn : “ Cánh cửa vừa vào đã thâm sâu như biển , từ nay về sau Tiêu lang làm người qua đường ( tiêu lang thường chỉ là người yêu ).” Nét mực mảnh dài , chắc là người đặt bút viết có nội tâm khổ sở khiến cho ngòi bút vô lực như vậy .
Tôi có chút suy nghĩ , lại tự cho mình là người đa tình , tôi cũng không đoán trúng ý huynh ấy , hắn từng làm tiêu lang của tôi sao? Tiện tay vứt thư vào chậu than , tờ giấy kia , hàng chữ kia tức khắc bị ngọn lửa nuốt không còn một mảnh.
Lưu Chu lập tức bưng chậu than ra ngoài , Hoán Bích rót trà hương , nhỏ giọng khuyên nhủ : “ Ôn đại nhân lại khiến tiểu thư tức giận à? Ngày ấy tuy tốt , nhưng tình cảm đặt không đúng chỗ . Tiểu thư đừng chấp nhặt với ngài ấy.”
Tôi uống một ngụm trà , trong lòng lo lắng . Vẫn còn nhớ như in trước ngày chọn tú nửa tháng , huynh ấy đến bắt mạch cho ta . Ngự y trong cung không được tự ý bắt mạch chuẩn đoán bệnh cho người ngoài , chẳng qua huynh ấy với nhà tôi có quen biết từ trước , cho nên thường lén lút sang chơi . Ngày ấy bắt mạch xong , huỵnh ấy trầm tư một lát rồi đột nhiên nói : “ Huyên muội muội , nếu ta nói với phụ thân , muội đồng ý gả cho ta chứ?”
Tôi nhất thời sửng sốt , nói : “ Lời hôm nay Ôn đại nhân nói , Chân Huyên coi như chưa từng nghe qua .”
Hắn hốt hoảng , tự trách mình : “ Là ta không tốt , nói đường đột như vậy. Mong muội đừng giận . Thực Sơ chỉ hi vọng muội đừng đi tuyển tú thôi.”
Tôi kìm nén sự tức giận : “ Muội mệt rồi. Tiễn khách !” Chủ yếu là muốn đuổi hắn ra ngoài mà thôi.
Trước khi rời đi , huynh ấy nhìn thẳng vào hai mắt tôi , tha thiết nói : “ Thực Sơ không dám cam đoan gì , nhưng có thể cam đoan cả đời này đối xử tốt với muội. Muội đừng lo lắng , nếu đồng ý , hãy chuyển lời tới Hành huynh ,ta lập tức tới dạm hỏi.”
Tôi xoay người , chỉ nhìn phía sau hoa văn tấm bình phong mà im lặng không nói.
Sao tôi lại không để ý tới chuyện này chứ , cũng không nghĩ cha mẹ huynh trưởng nhắc đến.
Ôn Thực Sơ không phải ý trung nhân của tôi. Tôi không thể vì không muốn vào cung mà tuỳ tiện gả cho người mình không yêu . Nếu đời người chỉ có 2 con đường , tôi thà vào cung. Ít nhất tôi không cần đối mặt với người tôi không yêu , cùng huynh ấy bạc đầu giai lão , làm không đôi không hạnh phúc , sống một cuộc sống tầm thường. Tôi không muốn sinh ra là biết trước tương lai , ít nhất vào cung , có một cuộc sống mới mẻ.
Trong lòng tôi vô cùng lo lắng , không để ý Hoán Bích đang bảo tôi đi ngủ sớm , khoác thêm áo choàng một mình bước đi thong thả trên hành lang.
Hàng lang dẫn đến Xuân Cập Hiên – nơi ở của Lăng Dung , nghĩ ngày mai tiến cung , chắc muội ấy muốn tâm sự với Tiêu di nương , có lẽ không nên vào , liền xoay người lại. Bỗng nhiên lưu luyến nơi mình đã từng ở 15 năm , từng ngọn cây cọng cỏ đều là dĩ vãng , không khỏi thấy cảnh thương tình.
Lững thững bước đi thong thả một đoạn , sắc trời đã tối , chỉ sợ Phương Nhược cô cô và cung nữ sớm nóng vội , liền nhanh chân trở về . Đi tắt đến Tuyết Hiên – nơi ở của ca ca . Đang đi tới , chợt nghe gần cánh cửa có tiếng động , một bóng người nhỏ nhỏ xinh xinh đang đứng đó. Tôi tưởng nha hoàn hầu hạ ca ca , định lên tiếng hỏi , đột nhiên , người kia chẳng phải là Lăng Dung hay sao?
Tôi vội vàng núp sau gốc cây ngô đồng . Chỉ thấy Lăng Dung si ngốc nhìn vào cánh cửa sổ của ca ca , ánh trăng chiếu hắt vào người , yếu ớt mỏng manh , dáng người đau khổ. Góc áo muội ấy bị gió đêm thổi tung bay nhè nhẹ . Thời tiết đã là giữa tháng 9 , vài lá ngô đồng bắt đầu rụng. Đêm dài , người lặng . Nếu để ý một chút sẽ nghe thấy tiếng khóc , nhất thời có cảm giác tiêu điều. Cho dù Lăng Dung có tình ý với ca ca , chỉ sợ kiếp này có duyên không có phận . Gió đêm phả vào người , không biết sao tôi lại nhớ tới câu nói : “ Cánh cửa cung thâm sâu như biển , từ nay về sau tiêu lang là người qua đường.” Xét vào trường hợp Lăng Dung mà nói , câu nói này thật hợp tình hợp lý .
Không biết lặng lẽ nhìn bao lâu , cuối cùng Lăng Dung cất bước đi .
Tôi giương mắt nhìn bóng ca ca dưới ngọn đèn trong phòng , đáy lòng thầm giật mình , tôi luôn tự cho mình là thông minh hơn người , nhưng lại không phát hiện Lăng Dung chỉ ở 10 hôm ngắn ngủi đã sinh tình với ca ca , thứ tình cảm này không ít . Không biết Lăng dung thẹn thùng che dấu tốt hay thời gian gần đây tâm trạng tôi không tốt nên không rảnh chú ý , tôi sơ sót thật . Nếu ca ca và Lăng Dung thực sự có tình ý , thì chẳng phải là tai hoạ 2 nhà An gia và Chân gia hay sao???
Đọc đầy đủ truyện chữ Hậu Cung Chân Hoàn Truyện, truyện full Hậu Cung Chân Hoàn Truyện thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Hậu Cung Chân Hoàn Truyện