“…Hừm.”
“Gì vậy?”
“Cậu bị hôn mà trông không có vẻ bối rối gì cả. Cứ như thể đã quen rồi ấy. Mấy tin đồn về việc cậu là dân chơi chắc là thật nhỉ?”
“Dĩ nhiên là không. Hơn nữa, đó là nụ hôn đầu của tôi đấy.”
“Đ-Đó là nụ hôn đầu của cậu á?! Vậy chắc cậu vui lắm khi được hôn bởi một cô gái xinh đẹp như chị ấy nhỉ.”
“P-Partner, cậu đang làm vẻ mặt đáng sợ đó.” (T/N: Partner nghĩa là đối tác, vì 2 người giờ đã là đối tác rồi <3)
“Hừm!”
Một lúc sau khi Haruka bỏ đi, Aoi cuối cùng cũng lấy lại được bình tĩnh và đang đi cùng với Takayuki. Nhìn ánh mắt sắc lẹm mà cô dành cho cậu, rõ ràng là tâm trạng cô đang rất tệ.
Takayuki không phải kiểu ngốc nghếch đến mức không nhận ra cảm xúc của cô. Dù vậy, cậu cũng không tự tin đến mức nghĩ rằng lý do khiến cô hành xử như vậy là vì cô có tình cảm với mình.
Và cậu nghĩ đúng. Lý do cô hành động như thế chỉ đơn thuần là vì cơn ghen tuông trẻ con, không phải tình yêu nam nữ.
“À, Miyama này, cậu có muốn đi uống cà phê ở quán gần đây không? Tôi mời.”
“…Tôi xin phép từ chối. Tớ đã định đi ăn crepe ở tiệm mới với Yuzu, Ý tôi là, với bạn tôi.”
Takayuki cũng không trách móc gì cô cả.
Mối quan hệ giữa họ giờ đã khác với lúc còn nhỏ. Nếu là ngày xưa, cậu sẽ ghét sự ích kỷ của cô vì lúc đó cậu không ưa gì cô cả. Nhưng giờ đây, cậu cảm thấy hạnh phúc vì cô coi trọng cậu đến vậy.
“Vậy à. Vui vẻ với bạn cậu nhé. Mong là tâm trạng cậu sẽ khá hơn.”
Chính vì vậy, cậu chẳng phiền khi cô giận dỗi thế này. Dù cậu có nói lời an ủi thì cũng chẳng có ý nghĩa gì. Thay vào đó, cậu tự nhủ sẽ cố gắng sống sao cho xứng đáng với kỳ vọng của cô, để cô có thể tự hào vì cậu, người anh hùng của cô.
“Hẹn gặp lại ngày mai.”
“…Ừm.”
Và thế là, cậu vẫy tay chào Aoi rồi quay lưng bước đi. Cậu nghĩ rằng hành động đó là lựa chọn đúng đắn nhất lúc này.
“Ư-Um, S-Satou-kun!”
“Gì vậy?”
Tiếng gọi của Aoi khiến bước chân cậu dừng lại.
Khác với giọng điệu đĩnh đạc thường ngày, giọng cô lần này run rẩy.
“T-Tôi cũng vậy!”
Takayuki quay người lại, và phát hiện Aoi đang đứng ngay trước mặt mình. Vì quá bất ngờ, suýt nữa cậu đã ngã ngửa ra sau, nhưng Aoi đã nắm lấy tay cậu và giữ lại. Trong khi đang nắm chặt tay cậu, Aoi nói:
“Tôi cũng trân trọng khoảng thời gian bên cậu, Satou-kun!”
Với nụ cười lúng túng và ánh mắt dán chặt vào Takayuki, Aoi nói ra cảm xúc thật của mình.
“Nhờ có cậu mà tôi mới trở thành con người của hiện tại! Cho nên lần này, tôi sẽ giúp cậu! Tôi sẽ biến cậu thành một con người tử tế, để rồi một ngày nào đó cậu có thể yêu ai đó thật lòng!”
“…Tôi hiểu rồi. Trông cậy vào cậu nhé, partner.”
Nhìn gương mặt đỏ bừng của Aoi, Takayuki mỉm cười.
Không phải nụ cười ngạo nghễ hay tự tin thường ngày, mà là một nụ cười trưởng thành, không ai ngờ lại xuất hiện trên gương mặt của một chàng trai trẻ như cậu.
“! C-Chỉ thế thôi! C-Chỉ thế thôi đó!”
Nói xong lời tỏ tình ấy, Aoi chạy biến như thỏ bị đuổi. Chỉ trong chớp mắt, cô đã biến mất khỏi tầm mắt của Takayuki, đúng như mong đợi từ một cô gái từng được câu lạc bộ điền kinh săn đón.
“Haha… thật là… cô ấy…”
Nhìn thấy cảnh tượng ấy, Takayuki khẽ nở một nụ cười cay đắng.
Nụ cười của cô ấy đẹp đến mức khiến tim cậu lệch một nhịp. Nếu như không biết bối cảnh đằng sau những lời cô nói, có lẽ cậu cũng đã đỏ mặt trước lời tỏ tình ấy. Rồi còn cô gái khác nữa, người đã bày tỏ tình cảm với cậu. Nghĩ đến hai người đó khiến Takayuki bật ra một tiếng cười gượng.
Dù bao nhiêu chuyện đã xảy ra, cậu vẫn chẳng cảm nhận được chút tình yêu nào giữa họ cả.
“Một con quái vật như mình lại muốn làm anh hùng lần nữa à? Đúng là ngông cuồng thật.”
“Ta thì không nghĩ vậy. Với ta, một anh hùng sa ngã cố gắng đứng dậy lần nữa mới là điều thú vị.”
Takayuki hướng ánh nhìn về phía người vừa trả lời câu hỏi đầy tự giễu của mình.
“Đã lâu không gặp, cậu bé đáng yêu của ta– Sugar Spice, Satou Takayuki.”
Ở cuối ánh nhìn ấy là một mụ phù thủy.
Khoác trên mình bộ váy đen tuyền, với đôi mắt sắc như mèo và nụ cười, sinh vật siêu nhiên ấy xuất hiện như thể vừa bước ra từ hư không.
“Đã đến lúc cậu hiểu được ý nghĩa của cái giá mà cậu từng trả rồi đấy. Nào, cảm giác thế nào?”
Trước cuộc tái ngộ bất ngờ, Takayuki lặng người. Nhưng ả phù thủy kia lại lấp đầy sự im lặng bằng lời nói của mình. Như một con mèo Cheshire, đôi môi ả cong lên thành hình lưỡi liềm khi bắt đầu lên tiếng.
“Thứ tình yêu mà nhóc đã hiến tế khi xưa… có xứng đáng với năng lực mà nhóc nhận được không?”
Quả đúng vậy. Bảy năm trước, để cứu một cô gái, Satou Takayuki đã dâng hiến tình yêu của mình cho ả phù thủy.
Đó là lý do vì sao cậu không thể yêu bất kỳ ai trong cuộc đời mình. Không phải Takayama Yui, cũng chẳng phải Amamiya Haruka hay Miyama Aoi. Dù cho những cô gái quanh cậu có xinh đẹp và tuyệt vời đến đâu đi nữa, cậu cũng sẽ không bao giờ rung động.
Bởi vì, một con quái vật chuyên ăn tình yêu thì chẳng cần phải cảm nhận tình yêu nữa.
“…Phải rồi. Hồi đó tôi chẳng hiểu gì cả. Nhưng giờ thì tôi đã biết cái giá mình phải trả nặng nề đến mức nào.”
Đó là câu trả lời đầu tiên mà cậu có thể nói ra với phù thủy. Cậu cố nặn ra một nụ cười thoải mái rồi đối diện với cô.
“Hehehe, vậy à? Nhưng dù nhóc có hối hận thì ta cũng không thể trả lại thứ đó đâu.”
Với nụ cười nham hiểm, ả tiếp tục hỏi dồn dập.
“Vậy nhóc có hối hận không? Có thấy bản thân trong quá khứ thật ngu ngốc không? Nếu khi đó nhóc không cố cứu vị công chúa ích kỷ ấy, thì giờ đã chẳng phải chịu đựng thế này. Cuối cùng, nhóc còn từ bỏ cả vai trò anh hùng. Mọi chuyện có xứng đáng không? Nói đi, nhóc có hối hận không?”
Đối mặt với chàng trai đáng thương đã trở thành quái vật vì thứ năng lực ấy, ả phù thủy hỏi một câu lạnh lùng: “Sống trong địa ngục như hiện tại, cảm giác thế nào?”
“Tôi không hối hận.”
Điều khiến ả bất ngờ, là cậu nói ra câu ấy không một chút do dự.
“Thật lòng mà nói, giờ tôi cảm thấy mình được đền đáp rồi.”
Lời nói đó không hề có chút giả dối. Biểu cảm của cậu quá tự tin và mãn nguyện để ả có thể cho rằng cậu chỉ đang mạnh miệng.
“Tôi có người partner tuyệt vời nhất, Miyama Aoi ở bên cạnh. Tham lam hơn nữa thì không còn là con người nữa rồi.”
“Hahaha… ta đồng ý với nhóc. Con bé đó đúng là cực kỳ hợp với nhóc.”
Nghe câu trả lời của cậu, thân thể ả phù thủy run lên vì thích thú.
“Hơn nữa, tôi vẫn chưa từ bỏ đâu. Tôi vẫn nhớ những lời cô từng nói. Hay là, cô định bảo rằng lúc đó chỉ là nói dối?”
“Dĩ nhiên là không rồi. Mặc dù… điều đó cũng chẳng quan trọng lắm.”
Nụ cười của ả càng sâu thêm.
“Trên đời này, chẳng thứ gì có thể vượt qua được tình yêu đích thực. Dù là ma pháp hay siêu năng lực.”
Ả nói ra điều đó như thể chỉ đang trò chuyện cùng một người bạn.
Rồi khi lời nói kết thúc, cơ thể cô tan biến thành vô số con quạ và biến mất khỏi tầm mắt của Takayuki. Nếu không biết rõ, hẳn cậu sẽ nghĩ rằng mình đang bị ảo giác.
“…Tôi sẽ cố hết sức.”
Dù vậy, Takayuki vẫn nói với ả.
Dù cậu có ăn bao nhiêu tình yêu đi nữa, quyết tâm của cậu sẽ không bao giờ thay đổi. Để chạm đến mục tiêu đó, cậu đã thề với thế giới, và với chính bản thân mình.
***
“Ừ. Cố gắng lên nhé.”
Ngay sau khi phù thủy biến mất khỏi tầm mắt của Takayuki, một nữ sinh trung học đang đi gần cổng trường khẽ lẩm bẩm những lời đó. Trên môi cô thoáng hiện nụ cười giống hệt phù thủy kia, nhưng diện mạo của cô thì hoàn toàn khác biệt.
“…Ấy chết, không được, không phải lúc này…”
Nhưng rồi cô sực nhớ ra rằng với vẻ ngoài này, mình không nên làm vậy. Thế là cô lập tức xóa đi nụ cười trên môi, trở lại với khuôn mặt vô cảm như thường ngày và đeo kính lên.
“Cậu chờ lâu chưa, Aoi? …Sao mặt cậu đỏ vậy? Cậu bị cảm à? Có cần hủy hẹn hôm nay không?”
“T-Tớ không sao! T-Tớ chỉ là… là lần này tớ đã cố gắng hết sức rồi!”
“Vậy à.”
Cô thản nhiên đáp lời người bạn thân mà mình vừa gặp ở cổng trường.
Nhìn khuôn mặt rạng rỡ của cô bạn trước mặt, phù thủy ấy lại trở về với cuộc sống đời thường của mình.