Trong khi đó, Atria lại lắc đầu bất mãn khi nhìn thấy những ánh mắt đen tối đó.
Dù sao thì mọi người ai cũng giả vờ tỏ ra ta đây quý tộc mà thôi, hệt như mẹ cô đã nói, chúng chỉ là lũ cầm thú với những ý đồ đen tối trong tâm trí. Việc có những ý nghĩ như thế khi nhìn thấy đứa con hoang hèn kém đó là chuyện bình thường.
‘Mình phải nhắc cho ngài Công tước nhớ mới được.’
Cô không muốn nghĩ tới nó, nhưng có lẽ nào Izar cũng đã bị con nhỏ thấp hèn đó làm cho hơi xiêu lòng rồi chăng?
Việc cả hai giữ khéo léo giữ khoảng cách với nhau khiến điều đó trở nên không chắc chắn, nhưng cô không thể bỏ qua những biểu cảm khó chịu vừa thoáng hiện lên trên khuôn mặt anh khi người con trai thứ của gia tộc Deneb vui mừng nói lời chào hỏi.
‘Phải, đúng vậy..., tới mức đó thì mình vẫn có thể chịu đựng được.’
Sự thật cay đắng về cuộc đời mà mẹ cô đã dạy để lại cho cô một dư vị đắng ngắt.
Con ả thấp kém đó có thể không đáng để tâm tới, nhưng cô ta đang đeo trên mình một lớp mặt nạ, và nó cám dỗ đàn ông thật dễ dàng theo bất kì cách nào.
<Con gái của ta, đừng tự dối bản thân bằng cách nghĩ khác về Công tước Arcturus. Chỉ tập trung vào việc đảm bảo có một dòng máu sạch sẽ cho mình thôi là được rồi.>
Thế nhưng, phần đẹp đẽ nhất của cái dinh thự to lớn này, và là vị trí đứng đầu trong các dòng máu được lựa chọn, chính là người đàn ông đó.
Và bây giờ, anh ta thế nào?
Ngay khi xuất hiện, các gia chủ của các gia tộc đã dứng dậy cùng với ý định thể hiện lời biết ơn của mình.
“Điện hạ, chúng tôi thực sự biết ơn sự giúp đỡ của ngài.”
“Đường đến đây hẳn là đã rất mệt mỏi.”
“Nếu như Điện hạ không bận tâm…”
Những lần xuất hiện cuộc tấn công quái thú gần đây ở phía mạn ngoài các lãnh địa chẳng phải có hơi thường xuyên sao? Sống ở một trong những nơi an toàn nhất của thủ đô, Atria nghe mà chẳng chút biểu cảm.
‘Tất cả những chuyện này còn phiền phức hơn cả lũ quái thú nữa.’
Nói gì thì nói, việc gửi đi những đội giải cứu theo yêu cầu của từng gia tộc là một nguồn thu lớn và làm tăng thêm uy tín cho nhà Công tước.
Thế nên, dù mọi người phải cúi mình trước tên Hoàng đế điên cuồng bởi cái cớ ‘trừng phạt lũ phản loạn’, nhưng chẳng có ai dám xem thường Công tước Arcturus cả.
Khả năng đặc biệt của anh ta là thứ mà không siêu năng lực gia nào có thể so lại.
‘Làm sao mà có người không khao khát một người đàn ông như anh ấy chứ?’
Ngay khi đó, cô con gái hoang đang quan sát công tước từ cách đó vài bước, cũng nhận lấy lời cảm ơn của mọi người mà mặt không chút biến sắc. Bên dưới hàng mi của cô, là đôi mắt xanh lục rõ ràng là tràn ngập tình yêu.
Lặng lẽ quan sát, Atria cười hờ.
Con ả thiếu ý tứ này.
Hôm nay, Atria nhất định phải khiến cho ‘đứa con hoang’ thấp kém này hiểu ra vị trí của mình và thúc ép công tước bắt đầu việc cắt đứt với cô ta.
“Chị à, em không biết là chị lại quen với Ngài Albireo đây đấy. Em thậm chí còn chẳng kịp có cơ hội để giới thiệu chị cho ngài ấy.”
“…Là do Nữ Hầu tước đã giúp đỡ tôi rất nhiều trước đây thôi …”
“Ah, em hiểu rồi. Ra là nhờ vào Hầu tước Phu nhân.”
Khóe môi của Atria càng cong tớn lên, đỏ bừng hơn nữa. Con ả hèn kém này đã từng gọi cô là ‘tiểu thư’ khi cả hai gặp nhau tại dinh thự, mà giờ cô ta lại dám cư xử kiêu căng như thế trước những người khác.
‘Không, như thế này thì vẫn có thể chịu đựng được.’
Sớm thôi, đứa con gái ấy sẽ tỏ rõ sự ngu ngốc của mình. Và ngược lại, cô chỉ cần tỏ ra rằng cô là một người em đã bị một ả con hoang chen ngang vào chuyện hôn sự của mình.
“Chị à, tới đây nào. Ngài Công tước bận lắm, nên em sẽ giới thiệu chị với các quý cô khác nhé.”
Chỉ khi đó Phrysia mới chần chừ quay mặt về phía Izar.
‘Tại sao lại làm phiền mình như thế trong khi Izar chỉ đang cầm ly rượu thôi?’
Dĩ nhiên đó là một cảnh tượng thường thấy khi cánh đàn ông đang có vấn đề cần trao đổi, nhưng tại sao cô lại có cảm giác như bị bỏ quên thế này? Dù những lúc như thế này, là một người vợ thì đúng là cần phải ở cùng với những người phụ nữ khác.
Nhưng tại sao lại cần giới thiệu thêm nữa để làm gì?
‘Những khuôn mặt đó đã quá ư là quen thuộc rồi.’
Đó là những cô gái mà Atria đã quen biết từ thời còn tè dầm trên chiếc chăn con đính tua vàng, nhưng người đã đánh cô và làu bàu về việc Atria thảm thương thế nào trong suốt ba năm qua.
Và Atira đã cấu kết với họ như thể họ là những người bạn thân của nhau.
Phrysia kéo tay cô ra, và dù cô muốn tát cô ta như tát một con cừu hư, nhưng đã kiềm chế bản thân lại.
Trước khi tới đây, chẳng phải cô đã liên tục nhắc nhở bản thân về những kí ức của ngày hôm nay sao? Thật vậy, ở kiếp trước, sau khi trở về nhà với cơ thể bầm tím và sước xát, cô đã vùi mặt mình vào gối mà nhắc đi nhắc lại bản thân mình.
‘Nếu mà mình hiểu biết thêm chút nữa, mình đã không nói những lời ngu ngốc ấy rồi.’
Cô đã có thể trả lời như một quý cô thanh lịch…
‘Sự hối hận ấy giờ làm mình thấy thật kinh tởm.’
Dù cho họ có chào cô với nụ cười dễ chịu mang đầy ý đồ, thì cô vẫn phải siết chặt tim mình lại. Những cuộc đối thoại mà cô nhớ đã bắt đầu rồi.
Câu đầu tiên là từ người bạn cũ của Atria, ẩn ý nói rằng Phrysia không được ăn học đàng hoàng.
“Phu nhân, tôi nghe nói rằng đây là lần thứ hai người đến thăm thủ đô, có đúng không vậy?”
“Đúng là thế. Phần lớn thời gian tôi ở trong dinh thự nhà Công tước thôi.”
“Hmm. Vậy thì người hẳn là không có nhiều cơ hội được tận hưởng những điều có ở thủ đô nhỉ… Tôi đoán là người thậm chí còn chẳng được trải nghiệm vở kịch ‘Altair và Belaiga’ nữa.”
Một câu hỏi nhằm chê cười sự vô ý của cô. Thế nhưng, Phrysia lần này lại mỉm cười, không hề do dự mà đáp lại.
“Phải, thật không may là thế. Tôi vẫn chưa trực tiếp được coi vở kịch đó, nhưng tôi cũng đã được giới thiệu về nó thông qua cuốn
‘Chuyện của Lyra’, và tôi tò mò muốn xem sự khác biệt giữa chúng tại rạp hát.
“Ồ, người đã từng đọc cuốn sách đó rồi sao?”
“Phải, nó khá là hay đấy.”
Chuyện của Lyra, là một trong những tác phẩm văn hóa mà giới quý tộc buộc phải biết, trong truyện tràn ngập những ngôn từ
sến súa và luôn kết thúc bằng một bài học làm người.
“Thật ra, tôi không thực sự thích nó lắm. nhất là về câu chuyện của Altair và Belaiga.”
Altairm, hoàng tử của một vương quốc cổ đại, yêu Belaiga, con gái của một nữ tu.
Nhưng vì Belaiga được sinh ra bởi một nữ tu đã thề rằng sẽ giữ mình khiết tịnh trọn đời, ánh mắt của mọi người khi nhìn vào cô chưa bao giờ là tử tế.
Dĩ nhiên, vì được nên duyên từ một tình yêu trắc trở như thế, nên Belaiga đã chọn thà sống như một người vợ của tướng quân quân địch sau khi bị bắt về, hơn là tìm cách trốn thoát.
‘Và hiển nhiên, Altair đã chết vì lụy.’
Giữa nhiều chủ đề, câu truyện này lại nổi lên là vì,
“Phu nhân, người nghĩ gì về lựa chọn của Belaiga?”
Nó tương tự với tình cảnh của Phrysia.