Edit: Như Bình
Beta: Vô Phương
Trước khi mẹ Trần Minh Sinh trở về, Dương Chiêu quay lại phòng anh một lần nữa.
Lúc Trần Minh Sinh trông thấy cô, anh cực kỳ kinh ngạc, mở miệng muốn nói gì đó với cô nhưng Dương Chiêu đã cắt ngang lời anh.
“Anh cho em biết, lúc nào mẹ anh ở đây?”
Trần Minh Sinh nhỏ giọng: “… Tới tối bà mới rời khỏi đây.”
“Ok.” Dương Chiêu tiếp lời: “Vậy tối em đến.”
“Dương Chiêu…”
“Anh không muốn em đến ư?”
“Không phải,” Trần Minh Sinh nhỏ nhẹ: “Mẹ anh đối xử với em…”
“Anh muốn em đến là đủ rồi, bản thân em cũng muốn đến, còn chuyện của bà chúng ta nói sau đi.” Dương Chiêu đứng dậy nhanh chóng rời đi.
Quay về khách sạn, Dương Chiêu nằm trên giường, cô không buồn ngủ nhưng cực kỳ mệt mỏi.
Dương Cẩm Thiên ngồi yên lặng trên sô pha, cậu quan sát Dương Chiêu.
Cậu lặp lại lần nữa.
“Về nhà thôi, chị.”
Dương Chiêu không còn sức lực trả lời cậu.
Dương Cẩm Thiên: “Chị đã từng dạy em, mỗi người đều có vị trí của riêng mình, có một nơi thuộc về mình, chỉ như vậy mới có thể sống thoải mái. Chị, ở bên anh ta, chị thấy vui vẻ sao?”
Dương Chiêu ngồi dậy, cô im lặng nhìn Dương Cẩm Thiên.
“Tên anh ấy là Trần Minh Sinh.” Cô chậm rãi chỉnh lại.
Dương Cẩm Thiên nhìn vào mắt cô nhưng vẫn không gọi tên anh.
“Vì sao em nghĩ chị ở cùng anh ấy sẽ không vui vẻ?”
Dương Cẩm Thiên trả lời: “Chị nhìn vào gương mà xem, chị vui lắm sao?”
“Tiểu Thiên…” Dương Chiêu cúi đầu, xoa thái dương mình, cô nhỏ nhẹ: “Trần Minh Sinh không phải người xấu, vì sao em không chịu chấp nhận anh ấy.”
“Vì chị.”
Dương Chiêu nắm chặt mép giường.
Câu trả lời của Dương Cẩm Thiên dường như chẳng đâu vào đâu nhưng hình như hoàn toàn hợp lý.
Bởi vì chị, em có cảm giác, vì sự xuất hiện của anh ta, chị trở nên yếu đuối và đau khổ.
“Chị, chị thích anh ta là chuyện của chị, nhưng em sẽ không chấp nhận anh ta. Chỉ cần chị vẫn còn trong bộ dạng này, em sẽ không bao giờ chấp nhận anh ta.”
Dương Chiêu cúi đầu, Dương Cẩm Thiên không nhìn rõ nét mặt của cô.
Yên lặng một lát, Dương Cẩm Thiên cảm thấy có lẽ Dương Chiêu đang đau lòng. Nhưng cậu vẫn không sửa lời.
Dương Chiêu ngẩng đầu.
Cô nở nụ cười.
Dương Cẩm Thiên vốn đã đoán rất nhiều phản ứng của cô, chỉ không ngờ cô lại cười.
Hơn nữa, đó không phải là cười khổ, cười bất đắc dĩ mà là một nụ cười thật lòng, dù hơi mệt mỏi, hơi nhợt nhạt, nhưng đúng là một nụ cười.
Cô nói với cậu: “Tiểu Thiên, cuối cùng em cũng có chỗ giống người nhà họ Dương rồi.”
Buổi tối, Dương Chiêu quay lại bệnh viện.
Cô len lén vào phòng bệnh Trần Minh Sinh, mẹ anh đã đi khỏi.
Dương Chiêu đứng trước cửa một lúc, cô hơi do dự mình có nên đi vào hay không.
Bây giờ đã quá trễ, cô nghĩ nếu Trần Minh Sinh đang ngủ, có phải cô đã đến quấy rầy anh không.
Ngay vào lúc cô còn đang do dự, cửa bật mở.
Văn Lỗi thấy cô, nhỏ giọng: “Chị dâu đến rồi ạ?”
“Ừ.” Dương Chiêu hỏi: “Hôm nay tới lượt cậu?”
“Vâng.” Văn Lỗi thoáng dừng lại, giải thích: “Chị dâu, em có nghe… chuyện của chị và mẹ anh Sinh, có lẽ bác hiểu lầm thôi, chúng em sẽ giải thích rõ, chị—”
“Tôi biết.” Dương Chiêu cắt ngang lời cậu, cô biết cậu muốn nói gì.
“Anh ấy ngủ chưa?” Dương Chiêu hỏi.
“Vẫn chưa, anh Sinh ban ngày ngủ nhiều quá.” Văn Lỗi nhường đường cho Dương Chiêu: “Em sẽ chờ bên ngoài.”
“Làm phiền cậu.”
Dương Chiêu vào phòng, trong phòng không bật đèn. Cô lặng lẽ bước đến bên giường Trần Minh Sinh, anh đã tỉnh lại, đang nhìn cô.
Dương Chiêu xoay người, vén rèm cửa ra.
Ánh trăng chiếu vào phòng.
Dương Chiêu quay lại bên Trần Minh Sinh, cô ngồi một lát, căn phòng cực kỳ yên tĩnh.
“Sắc thái này anh thấy có quen không?” Dương Chiêu lên tiếng.
Trần Minh Sinh không biết sắc thái đó là gì, anh cố sức nâng tay lên phủ lên bàn tay Dương Chiêu.
Dương Chiêu nhìn bầu trời bên ngoài cửa sổ.
Ánh trăng khoác lên căn phòng một màu bạc đen nhàn nhạt, lạnh lẽo. Một chiếc giường, một khung cửa sổ, một vầng trăng sáng và hai người.
“Dường như đã từng trông thấy…” Dương Chiêu thì thầm.
“Dương Chiêu…” Trần Minh Sinh nhỏ nhẹ: “Mẹ anh, bà hơi lạ… Em đừng để bụng.”
Dương Chiêu lắc đầu kéo tay anh, đôi mắt cô vẫn nhìn ra ngoài khung cửa sổ.
Đêm đó hai người nói rất nhiều.
Rõ ràng Trần Minh Sinh rất gắng sức nói chuyện, nhưng anh lại không ngừng nói, giống như anh muốn đem hết những lời trọn đời mình nói bằng hết với cô.
Anh kể cô nghe thân thế của anh, nói với cô trong cuộc đời anh, anh có tất cả hai người cha.
Một người cha ruột anh chưa từng gặp mặt, và một người cha không chung dòng máu nhưng đã dạy anh nên người.
Hai người cha này, đã dùng ngôn ngữ có tiếng hoặc vô thanh, dùng hành động hữu hình hay vô hình, từ lúc anh còn bé thơ, đã luôn đẩy anh về một phương hướng đã định trước.
Anh kể với cô, mẹ anh trọn đời yêu ba anh, yêu đến gần như hóa điên. Bà cảm thấy người phụ nữ phải luôn ở bên cạnh chăm sóc người đàn ông của mình trọn đời trọn kiếp.
“Anh có hối hận không?” Dương Chiêu hỏi anh.
Trần Minh Sinh im lặng một lúc lâu, cuối cùng lắc đầu.
Dương Chiêu nở nụ cười: “Thật không? Không phải là cố thể hiện đó chứ?”
Trần Minh Sinh dường như thoáng ngẫm nghĩ, sau đó khẽ lắc đầu.
Cuộc đời anh lúc trầm lúc bổng, càng lấn càng sâu, anh càng tin tưởng số phận, cho nên anh không hề hối hận.
Anh tin tất cả mọi thứ đều đã được định trước.
Hơn nữa anh cũng không thể hối hận.
Nếu anh cúi đầu khuất phục, vậy có nghĩa là anh đã chối bỏ tất cả mọi thứ trước đây, chối bỏ người cha của anh, từ bỏ Nghiêm Trịnh Đào, phủ nhận chú Từ, Văn Lỗi, thậm chí chối bỏ cả Dương Chiêu.
“… Anh không hối hận.” Trần Minh Sinh đáp.
“Hồi tưởng lại, anh không hề hối hận.”
“Anh chỉ hơi tiếc nuối.”
“Nếu anh có thể thông minh hơn, nếu anh có thể cố gắng hơn, có lẽ anh sẽ tốt hơn bây giờ.”
Dương Chiêu vuốt ve khuôn mặt anh, cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
“Vậy là đủ rồi, Trần Minh Sinh.” Cô bảo: “Thế là đủ lắm rồi.”
“Nếu có thể,” Trần Minh Sinh nói tiếp, “Nếu anh có thể khỏe lên, anh sẽ đi gặp ba mẹ em…”
Mái tóc đã che khuất gương mặt cô.
Trong mắt Trần Minh Sinh, bóng hình cô hơi thảng thốt.
Anh không hề chú ý rằng, trong lúc nói chuyện tay anh đã run lên rất nhiều lần. Toàn bộ sức chú ý của anh đều dồn vào Dương Chiêu.
“Em đang khóc ư?” Anh đột ngột hỏi.
Bàn tay đang nắm chặt tay Dương Chiêu của anh vẫn run nhè nhẹ, tinh thần anh hơi mơ màng, anh cứ nghĩ cơn run rẩy này là của Dương Chiêu.
Đến khi anh hỏi, tay Dương Chiêu cũng run lên thật.
Trần Minh Sinh cười thản nhiên: “Có phải em đang khóc không?”
Dương Chiêu chậm chạp xoay qua, cô không khóc, nhưng sự đau thương dồn nén còn khổ sở hơn cả khóc.
Nhưng giọng nói của cô vẫn luôn bình thản.
“Nếu em khóc, vậy anh bằng lòng khỏe lên không?”
Trần Minh Sinh ngơ ngác, anh mơ màng nhìn cô rồi quay sang nhìn trần nhà, cuối cùng bảo: “Xin lỗi… Dương Chiêu, anh xin lỗi.”
Dương Chiêu cúi đầu, cô đặt môi mình lên đôi môi khô nứt của Trần Minh Sinh, cô hôn anh khẽ khàng, nhỏ nhẹ.
Hơi thở Trần Minh Sinh phả lên mặt cô, mùi hương của anh vẫn như trước.
Bạn đã từng thấy một nụ hôn nào như thế chưa, nó nặng trĩu dồn ép người ta đến không thể thở nổi. Nhưng nó lại nhẹ như vậy, nhẹ đến mức gần như không tồn tại.
Cũng tương tự thế, có lẽ bạn cũng chưa từng gặp một nụ hôn nào tuyệt vọng đến vậy.
Không phải là nụ hôn của tình nhân, mà là một giấc mơ vỡ nát.
Hơi thở của hai người hòa quyện vào nhau, anh và cô gần gũi gắn bó.
Trần Minh Sinh nâng tay lên, nhẹ nhàng vuốt tóc Dương Chiêu.
“Có phải em muốn hút thuốc không?”
Dương Chiêu im lặng lắc đầu.
“Em hút đi…”
Dương Chiêu nhỏ giọng: “Trần Minh Sinh, ở đây là bệnh viện.”
“Hút đi…” Giọng nói của Trần Minh Sinh khá thoải mái: “Anh cũng muốn hút, hình như đã bỏ thuốc hơi lâu.”
“Cơ thể anh còn chưa khỏe.”
“Cho anh một điếu đi…” Trần Minh Sinh dường như không thèm quan tâm, anh cười bảo Dương Chiêu giống như một đứa trẻ bướng bỉnh: “Hay là chúng ta hút chung một điếu.”
Đọc đầy đủ truyện chữ Hẹn Ước, truyện full Hẹn Ước thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Hẹn Ước