Sau hơn nửa ngày, cuộc thám hiểm hầm ngục cuối cùng cũng kết thúc. Tất cả học sinh đều đã hoàn thành phần thực hành và tận hưởng khoảng thời gian rảnh rỗi của buổi chiều.
“Sắp đến giờ rồi nhỉ?”
Trong một căn phòng ký túc xá ở khu chỉ dành cho hoàng tộc và quý tộc cấp cao, một chàng trai tóc đỏ đang nôn ra một thứ chất lỏng màu đỏ đen từ miệng. Đó là Jeralis Gran Ignite.
“—Ugh, gah…”
Không thể xác định rõ đó là máu hay gì trong căn phòng với ánh sáng mờ ảo như vậy.
Thứ mà anh ta vừa nôn vào cái xô gần đó khiến nó rung lắc vô cùng mạnh. Thứ bên trong nhìn có vẻ giống với một cơ quan nội tạng.
“Dù đã chứng kiến cảnh này nhiều lần nhưng vẫn thấy tởm không chịu được.”
“E-Em xin lỗi...”
Tôi quăng cho Jelasis một chiếc khăn khi thấy hắn đang lau miệng bằng tay áo.
“Đã nói bao nhiêu lần là không được lau bằng tay áo rồi? Đừng bắt chị phải bỏ tiền ra mua thêm đồ cho cậu nữa.”
“E-Em xin lỗi…”
Jeralis nhận lấy chiếc khăn để lau, trong khi cứ mồm cứ liên tục xin lỗi.
Chiếc khăn giờ đã bị nhuốm đầy cái màu sắc kỳ dị kia, và dù có giặt bao nhiêu lần thì nó cũng không trắng lại được. Chỉ còn cách đốt đi thôi.
“Thế đã lấy được thánh vật chưa?”
Đây là lý do mà tôi tìm đến phòng của Jeralis lúc này.
Jeralis mất một lúc mới dám trả lời câu hỏi từ tôi.
“…X-xin lỗi, em đã không thể lấy được nó.”
“Đồ ngu! Đồ ăn hại!”
Cơn giận khiến tôi sút thẳng vào khuôn mặt thảm hại vì vừa nôn mửa của Jeralis.
Đúng là một thằng phế vật mà.
Tôi tiếp tục xả giận vào Jeralis khi thấy cậu ta không có dấu hiệu phản kháng lại.
“Em xin lỗi! Em xin lỗi! Em xin lỗi!”
“Cậu chỉ biết nói mỗi câu đó thôi à? Đúng là không được tích sự gì cả!”
Sau khi đã chán việc xả giận với cơ thể của hắn, tôi mới ngồi xuống ghế rồi vắt chéo chân lên hỏi.
“Vậy, rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra?”
“Em đã bị ngăn cản.”
“Ai ngăn cản cơ? Ở đâu? Bằng cách nào? Chị đang hỏi cậu đấy!”
Việc đoạt lấy thánh vật là vô cùng cần thiết để tôi có thể tiếp tục đóng vai nhân vật chính trong thế giới này.
Vì vậy, tôi đã sai Jeralis đi lấy, nhưng mà cậu ta lại thất bại là sao chứ?
Kể cả khi đã sử dụng quỷ dạng mà vẫn không thể lấy được nó ư?
Không thể nào có điều vô lý đến như vậy được.
Jeralis chính là lá bài tẩy của tôi, là người đã được tôi nuôi dưỡng từ trước cả lúc cốt truyện tại thế giới này bắt đầu.
“Nói xem, đó là kẻ nào?”
"Ragna Vel Brave ạ.”
“Chết tiệt, lại cái thằng quý tộc tầm thường đó.”
Tôi bất giác tặc lưỡi.
Tôi đã lên kế hoạch rất cẩn thận để khiến Alicia bị hủy hôn, rồi sử dụng tên đó như một con rối dễ điều khiển. Nhưng thế quái nào con ả đó cùng tên Ragna kia vẫn quay trở lại học viện như chưa từng có gì xảy ra cả?
Đáng ra theo cốt truyện hắn phải biến mất cùng Alicia rồi chứ?
Trong ký ức tiền kiếp của tôi, Alicia là một nữ phản diện bị nuốt chửng bởi lòng hận thù. Ấy vậy mà ả vẫn có thể quay trở lại học viện và còn trông như thể đã thoát khỏi lời nguyền nữa là sao?
“Không thể tiếp tục với route của Edward được nữa rồi.”
Tuy không nhất thiết phải bám theo mạch truyện, nhưng nó vẫn dễ chịu hơn việc phải đối mặt với mấy tình huống không thể đoán trước như này.
Nhưng cái tên Ragna kia là ai cơ chứ?
Tôi đã sử dụng sức mạnh của gia tộc Ignite để đe dọa và biến con nhỏ từng lẽo đẽo theo chân Alicia thành vai phản diện. Nhưng sau cùng, cô ta cũng quá yếu ớt. [note70349]
“Dù sao thì, thánh vật cũng không chỉ có một.”
Tuy thất bại, nhưng tôi vẫn còn kế hoạch dự phòng.
Tôi sẽ tiếp tục lừa dối tất cả để giữ vững vai diễn “nhân vật chính” tại thế giới này.
“Vì vậy, mình cần phải loại bỏ hết mấy mối lo đi nhỉ?”
Ragna Vel Brave.
Hắn chắc chắn phải biết rõ về cốt truyện của thế giới này nên mới đến tìm thánh vật đó.
Có lẽ hắn cũng là một kẻ chuyển sinh giống như tôi.
“Chết tiệt! Chết tiệt! Chết tiệt! Đi chết đi tên khốn!”
“Tay chị đang chảy máu đó ạ…”
Tôi chợt nhận ra móng tay của mình đã gãy.
Tôi đã căng thẳng đến mức vô thức làm việc này sao?
Không! Chắc chắn là không!
Bánh xe của số phận đang bắt đầu thay đổi rồi. Nhìn nó có vẻ chậm rãi và khá bình thường, nhưng mọi thứ đang quá mất kiểm soát rồi.
“Im mồm đi, đồ vô dụng. Cởi đồ ra mau lên.”
Tôi đứng dậy và bước tới gần Jeralis đang quỳ gối nãy giờ.
Cậu ta đang kiềm chế lại cơn đau, nhưng có vẻ là sắp hết nổi rồi.
Tôi cởi hết phần quần áo bị bẩn của Jeralis và bắt đầu kiểm tra vết thương cho hắn.
“Đau ở đâu? Nói nhanh đi.”
“Dạ, phần cổ ạ…Ư.”
Đúng như hắn nói, có một vết cắt rất sâu ở vùng cổ.
Tôi đặt tay lên cổ Jeralis và bắt đầu sử dụng ma pháp chữa trị. Cậu cắn chặt răng vì đau đớn.
“Tiếp theo là chỗ nào?”
“Tim và toàn thân ạ…A.”
Một lỗ thủng bất ngờ xuất hiện ở ngực cậu ta và máu phun ra.
Sau đó, những vết bỏng bắt đầu lan ra khắp cơ thể Jeralis.
Mặc dù cảm thấy rất ghê tởm, nhưng tôi vẫn vòng tay ôm lấy cậu ta.