Rắc rối đã kết thúc, và tôi – Azazel – đang cùng Barakiel đi mua quà lưu niệm ở Nhật Bản.
Có vẻ như mấy tên ngốc kia đã nhờ Barakiel mua đồ giùm khi quay về. Trời ạ, mấy gã đó... Mà cũng chẳng trách được, vì Thống đốc của bọn họ – là tôi – lại như thế này.
Khi tôi đang ngồi nghỉ trên một chiếc ghế băng trong trung tâm thương mại, Barakiel quay lại, tay xách đầy túi.
“.....Hmm. Có vẻ như tôi đã mua đủ mọi thứ họ nhờ.”
“Làm tốt lắm.”
Barakiel ngồi xuống cạnh tôi. Trông cậu ấy có vẻ kiệt sức. Với một người kiểu chiến binh cứng nhắc như cậu ấy thì việc đi mua sắm hẳn là một việc cực hình. Nhưng một khi đã nhận lời làm gì, cậu ấy luôn hoàn thành đến cùng.
Tôi lấy ra một hộp cơm bento được gói trong một chiếc túi vải từ chiếc túi tôi đang mang theo.
“Barakiel. Đây, cầm lấy.”
“Gói gì đây?”
“Cứ mở ra đi.”
Khi cậu ấy mở ra, bên trong là một hộp cơm bento.
“.....Bento sao?”
Đây là món Akeno đã đưa cho tôi khi tôi chuẩn bị đến đây. Dù cô bé không nói gì, nhưng tôi biết rõ mình nên đưa nó cho ai.
“Cái này là....”