*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
MAY 18, 2017 BY DEN SHÌHình Bóng – Chương 51 (Toàn văn hoàn)
Hình Bóng
Tác giả: Mang Quả Hãm Tống Tử
Editor: Den Shì
Chương 51
Lý Dật Sơ bắt đầu chuẩn bị tài liệu ứng cử, Lương Huyên đương nhiên trở thành thầy giáo của cậu. Anh hiểu biết khá rõ về tổng công ty, cũng biết lãnh đạo của công ty yêu thích người có phong cách làm việc thế nào, cho nên anh lựa chọn những phương án có tính công kích nhất cho Lý Dật Sơ.
Hai người ngồi song song trước bàn làm việc, Lương Huyên cầm bút viết tài liệu, Lý Dật Sơ chống cằm, “Sao em có cảm giác không được công bằng lắm.”
Lương Huyên, “Làm sao?”
Lý Dật Sơ cười hì hì, “Anh là plug-in* của em, còn người khác lại không có.”
* Plug-in: trình cắm, hay phần bổ trợ là một bộ phần mềm hỗ trợ mà thêm những tính năng cụ thể cho một phần mềm ứng dụng lớn hơn. Nếu được hỗ trợ, plug-in cho phép tùy biến các chức năng của một ứng dụng. Ví dụ hai plug-in được biết đến rộng rãi bao gồm Adobe Flash Player và QuickTime.
Lương Huyên vò tóc cậu, “Bằng bản lãnh của mình, sao em biết được bọn họ không tìm ai nhờ vả.”
Đầu Lý Dật Sơ nhích đến trước mặt anh, “Dù tìm ai thì cũng không bằng anh.”
Lương Huyên hắng giọng, “Nghiêm túc đọc tài liệu đi, không cho dùng sắc dụ.”
Lý Dật Sơ nhịn cười, dùng bút chọc vào khóe miệng mím chặt của Lương Huyên, một giây sau đã bị anh bắt được cổ tay. Lương Huyên đẩy ghế ra, ôm lấy eo Lý Dật Sơ kéo người lại, chân khoác lên thanh ngang dưới ghế, siết cậu vào lòng thật chặt. Tay phải anh nắm lấy cằm cậu cười hỏi, “Còn quậy không?”
Lý Dật Sơ nghiêng đầu sang chỗ khác nhìn màn hình vi tính, nghiêm túc nói, “Tiếp tục làm việc.”
Ngón tay Lương Huyên hơi hơi lệch đi, quay Lý Dật Sơ lại hôn lên môi cậu, mút lấy viên kẹo bạc hà vừa nãy mới đút cho cậu sang miệng mình rồi mới thả người ra, có điều vẫn giữ nguyên vị trí thân thể như ban nãy. Tay anh lật một tập tài liệu, “Xem tiếp.”
Máy vi tính hiển thị mười một giờ rưỡi, Lương Huyên cúi đầu nhìn Lý Dật Sơ, “Mệt rồi à?”
Mí mắt cậu rũ xuống, “Em còn chưa rửa mặt…”
Lương Huyên ấn đầu cậu lên bả vai mình, “Ngủ đi, lát nữa anh lau cho em.”
Lý Dật Sơ liền nhắm chặt mắt lại.
Lương Huyên ôm cậu về phòng ngủ, vào buồng tắm thấm ướt khăn mặt rồi nhẹ nhàng lau mặt giúp cậu.
Hôm sau là cuối tuần, Lương Huyên định để Lý Dật Sơ ngủ thêm một chút. Sau khi thức dậy anh không rút cánh tay bị Lý Dật Sơ gối lên về mà còn dùng nó ôm lấy cậu, một tay khác bấm điện thoại di động.
Mũi Lý Dật Sơ kề sát bên xương quai xanh của Lương Huyên, cơ thể cũng dán vào người anh. Lương Huyên cúi đầu nhìn cậu, dùng di động chụp lại bộ dạng khi ngủ của Lý Dật Sơ.
Buổi chiều cậu dựa theo yêu cầu của Lương Huyên, coi anh là ban giám khảo mà tiến hành diễn thuyết. Lý Dật Sơ đứng giữa phòng khách, sau lưng là tivi. Lương Huyên ngồi trên ghế sopha, đeo kính mắt quan sát tỉ mỉ biểu hiện của cậu.
Trong quá trình diễn thuyết Lương Huyên sẽ không cắt lời Lý Dật Sơ, chỉ cầm vở ghi lại những vấn đề mình phát hiện ra, đợi tới lúc cậu nói xong anh mới đứng dậy bước đến trước mặt, nhận xét từ trên xuống dưới, “Trước tiên nói về hình thức. Mắt em chớp quá nhiều lần, tay cầm bút quá dùng sức, còn cả chân nữa, mỗi lần tạm ngừng em đều đi qua đi lại, thể hiện rõ là em rất hồi hộp. Mỗi lần họp em đâu có mấy tật xấu này.”
Lý Dật Sơ, “Bình thường đâu có lo lắng đâu.”
Lương Huyên nhếch miệng, kề mặt sát vào Lý Dật Sơ, sống mũi chỉ cách cậu hai ngón tay, “Vậy còn bây giờ? Căng thẳng à?”
Lý Dật Sơ mím môi, cánh mũi phập phồng.
Lương Huyên cười khẽ, “Bảo bối, em nhìn xem bây giờ em cũng rất hồi hộp, nhưng mà đâu có chớp mắt.”
Lý Dật Sơ nguýt anh một cái, “…Cái này có thể giống nhau sao?”
Lương Huyên, “Điều này nói lên rằng động tác của tứ chi có thể điều chỉnh được, chỉ cần chúng ta tập luyện tiếp thì có thể sửa đổi.”
Lý Dật Sơ được Lương Huyên huấn luyện đặc biệt hai tháng, rốt cuộc cũng tới ngày đi Bắc Kinh. Đáng tiếc anh gần đây đang bận một dự án, hơn nữa cũng phải tránh nghi ngờ cho nên chuyến đi này chỉ có một mình Lý Dật Sơ.
Sáng sớm Lương Huyên đưa cậu ra sân bay, nhìn cậu bước qua cửa lên máy bay rồi mới rời đi.
Lý Dật Sơ ở chung một khách sạn với mấy vị quản lý chi nhánh khác của phân bộ, chạng vạng cả đám người liền cùng nhau ăn bữa cơm. Đương nhiên cuộc cạnh tranh ngày hôm sau là đề tài lớn khó có thể tránh khỏi.
Lý Dật Sơ chưa từng gặp lãnh đạo cấp cao ở tổng bộ, nhưng mà mấy ngày nay Lương Huyên đã giới thiệu từng người với cậu, thậm chí còn in ảnh ra dán lên lưng ghế sopha thành ban giám khảo, chính là muốn Lý Dật Sơ tập thành thói quen. Dựa theo thông lệ của công ty, sau khi cạnh tranh kết thúc trong vòng ba ngày sẽ nhận được thông báo chính thức, có điều thể chế lần này lại đổi thành chấm điểm công khai tại chỗ, hội nghị vừa kết thúc là lập tức công bố người chiến thắng.
Lý Dật Sơ đến nơi mới biết quy tắc được sửa lại, nhất thời có chút hoảng loạn. Dù sao mọi thứ đều đã sớm chuẩn bị xong, trong chớp mắt lại có thay đổi thì ai cũng không bình tĩnh nổi. Nhưng mà lúc bước vào hội trường, nhìn thấy ông lão ngồi chính giữa ban giám khảo cậu lại khẽ cong khóe môi.
Cậu đã từng nghe Lương Huyên đề cập tới ông Vương nhiều lần, người này là nguyên lão của công ty, dù không còn nhúng tay vào công việc nội bộ nhưng chỉ cần ông nói ra thì chính là nhất ngôn cửu đỉnh. Lương Huyên rất tôn kính ông, thường bảo với Lý Dật Sơ rằng ông lão này khí phách sáng ngời.
Trong lúc chờ đến lượt, Lý Dật Sơ vẫn còn suy đoán xem không biết việc chấm điểm trực tiếp thế này có thao tác ngầm gì không, vậy người của phân bộ như bọn họ dù có làm thế nào cũng không tranh lại người của tổng bộ. Nhưng bây giờ cậu yên tâm rồi, cậu tin tưởng ánh mắt của Lương Huyên, có ông Vương ở đây thì lần cạnh tranh không phải chỉ để cho có.
Lý Dật Sơ đứng trước màn chiếu, mở PPT thuyết trình của mình ra, bình tĩnh tâm trạng bắt đầu diễn giải.
Thời gian một tiếng, Lý Dật Sơ dựa theo quy trình đã luyện tập vô số lần, giảng giải những thành tích trước đây của mình ở công ty, suy nghĩ về chiến lược và phương hướng, cùng với nghiên cứu nghiệp vụ và mục tiêu đối với phân bộ Thượng Hải.
Hội nghị kéo dài cả ngày, buổi trưa ban giám khảo chỉ có thể ở lại phòng họp ăn cơm hộp, tất cả những người tham dự cũng không thể rời đi.
Năm giờ chiều, toàn bộ những người tham gia đều đã hoàn thành, điểm số cũng lần lượt được công bố trên màn chiếu trong phòng họp.
Lý Dật Sơ nhìn những con số kia từ trên xuống dưới, chênh lệch cũng không quá lớn, còn cậu xếp hạng nhất với vẻn vẹn ba điểm cao hơn.
Mọi người hai bên đều đến bắt tay chúc mừng Lý Dật Sơ, nhưng bản thân cậu lại không kích động như trong dự đoán. Giống như một vận động viên khắc khổ tập luyện từ ngày này qua tháng nọ, lúc huấn luyện rất gian khổ, nhưng đến khi thực sự đứng trên bục nhận thưởng thì ngược lại rất bình tĩnh.
Công bố điểm xong tất cả mọi người đều đến phòng hội nghị. Ông Vương cầm tài liệu lên bục diễn thuyết điểm danh tuyên dương những nhân tài mới phát hiện qua cuộc cạnh tranh lần này, cuối cùng mới vỗ tay chúc mừng Lý Dật Sơ.
Hội nghị kết thúc, cả đám người đông đúc chen chúc xung quanh ông Vương. Lý Dật Sơ ngồi ở hàng cuối cùng, cậu có một loại cảm giác rằng việc lựa chọn và bổ nhiệm phó tổng lần này có thể công bằng cả một đường, nhất định ông có vai trò cực kỳ quan trọng.
Lý Dật Sơ đang chuẩn bị thu dọn đồ đạc đến phòng nhân sự nộp tài liệu, nào ngờ ông Vương lại đẩy đám người ra một mình bước về phía cậu. Lý Dật Sơ tôn kính bắt tay ông, nét mặt ông lão cười đầy nếp nhăn, “Lý Dật Sơ? Hôm nay cậu thật là làm tôi phải nhìn với cặp mắt khác xưa. Cậu chính là người trẻ tuổi nhất hôm nay.”
Lý Dật Sơ lễ phép trả lời, “Ngài quá khen rồi.”
Ông Vương híp mắt nhìn cậu một lúc, như nhớ ra điều gì hỏi, “Cậu có phải là bạn tốt của Lương Huyên không?”truyen chu boy love
Đọc đầy đủ truyện chữ Hình Bóng, truyện full Hình Bóng thuộc thể loại Đam Mỹ cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Hình Bóng