"Em đang làm việc mà, nói chuyện như thế này có ổn không thế?"

"Cho đến khi bắt được khách tiếp theo thì coi như nghỉ. ...Mà này, sensei chắc hẳn được yêu thích lắm ở trường nhỉ?"

Em ấy vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào mặt tôi, một cách thiếu tế nhị.

"Tôi cũng không rõ lắm."

Tôi chỉ có thể trả lời như vậy. Dù trong lòng có nghĩ hay cảm thấy thế nào đi chăng nữa.

"Khi cởi bộ vest ra và xỏa tóc xuống, trông cô khác hẳn đấy. Đẹp lắm."

Giọng nói và nụ cười ấy như xuyên qua lồng ngực tôi.

"Nếu sensei lên truyền hình, chắc hẳn sẽ trở thành chủ đề nóng với danh xưng 'nữ giáo viên xinh đẹp' cho mà xem."

"Em khen quá lời rồi, cảm ơn."

"Cô khiêm tốn quá. Nhưng làm giáo viên thì những chuyện như thế này cũng quan trọng mà."

Chẳng lẽ người kéo xe không cần phải khiêm tốn sao?

"À mà, cái gì kia? Cửa hàng đồ thể thao à?"

Em ấy hỏi về chiếc túi tôi đang cầm. Tôi lấy ra một chiếc găng tay bóng chày mới tinh, và Hoshi khẽ "ồ" lên, tỏ vẻ thích thú một cách hời hợt.

"Găng tay à? Cô định nhắm đến Koushien sao?"

Cách nghĩ y hệt chồng tôi. Không phải tôi có ý gì đâu, nhưng phản xạ này thật sự đơn giản quá mức, như thể chỉ cần đáp lại đại khái thì sẽ dẫn đến kết luận đó vậy.

"Tôi định... chơi bóng chày với học sinh, là Togawa-san."

Chẳng lẽ ngoài lý do hỗ trợ học sinh ra tôi không thể nói cách nào khác sao? Tôi cảm thấy chán nản vì sự thiếu diễn đạt của mình.

"Togawa-san... À, Rin hả? À, ý em là em gái em ấy."

Em ấy nhanh chóng bổ sung như thể mới nhớ ra cài đặt nhân vật.

"Không sao đâu, tôi biết em không phải chị gái em ấy rồi."

"Haha!" Hoshi cười mà chẳng có chút áy náy nào.

"Thật sự chỉ là bạn thôi. Có chuyện em có thể kể với cô, nhưng em cũng nghĩ tự tiện hỏi về chuyện đó không hay lắm, đúng không? Nên em mong cô hiểu điều đó."

Hoshi nhanh chóng nhận ra thái độ của tôi. Tôi thấy biết ơn, nhưng cũng vì thế mà chẳng còn gì để nói với em ấy nữa. Dù có nhờ em ấy ngăn Togawa-san ra ngoài vào ban đêm, chắc cũng vô ích thôi.

"Nhưng mà, chơi bóng chày với Rin à...? Bóng chày vào ban đêm?"

"Bóng lăn mất thì đáng sợ lắm nhỉ."

"Chỉ để giao lưu với học sinh mà mua hẳn thứ này sao?"

Cổ họng tôi nghẹn lại. Khi bị chỉ ra một cách khách quan như vậy, tôi bỗng cảm thấy khó chịu.

Cũng đúng. Nếu là một học sinh khác, liệu tôi có mua găng tay bóng chày không?

Tên gọi của cảm xúc đặc biệt tôi dành cho Togawa-san.

Khi nghĩ đến điều đó, lòng tôi trở nên vẩn đục. Có thứ gì đó âm ỉ, vẩn vữa len lỏi vào.

"Chẳng lẽ không được sao?"

"Không hẳn. Em chỉ nghĩ là cô rất yêu thích Rin thôi."

"Yêu thích hay gì đó... Nhưng tôi là giáo viên mà."

"Yêu à?"

"Hả?"