Mở đầu. Và thế là, thế giới đã diệt vong.
Đời này có lắm truyện cười.
Ví dụ như,
Việc tung đồng xu mười lần mà cả mười lần đều ra mặt trước.
Hay là,
Bộ phim hậu tận thế "Ranh giới sinh tử" với kinh phí siêu thấp được đóng bởi toàn diễn viên vô danh, bỗng dưng lại thành công chưa từng có, và kiểu nhà hầm trú mà nhân vật chính ở trong phiên tự nhiên trở thành mốt cực thịnh.
Hoặc,
Công ty game số một thế giới phát điên vì bị hacker tấn công liên tục, công ty, phòng máy chủ bị đột nhập, máy tính bị vác đi... Cuối cùng thì họ đã dốc một đống tiền đến mức chao đảo cả công ty để xây dựng một phòng máy chủ bí mật khổng lồ, cấp độ hầm trú hạt nhân ở một nơi chẳng ai biết, và rồi bị cả thiên hạ cười nhạo.
Ngoài ra thì,
Còn có một nhà khoa học điên nào đó bị tà giáo mê hoặc, tạo ra loại virus có thể hủy diệt cả thế giới và tung ra, để rồi không ai có thể ngăn cản được.
Thế giới mà tôi đang sống, đã được tạo ra như thế.
Chương 1. Ôi, ngày hạnh phúc! (1)
[Rẹt, rẹt rẹt - A, a, kiểm tra mic. Một, hai, ba. Cái này có đang hoạt động không vậy? Rẹt, rẹt - A, được rồi. Ừm.... ừ hừm! Khụ! ... Bản ghi số 1. Thế giới đã diệt vong, và tôi.... ừm.... có vẻ như đã sống sót.]
Kẽo kẹt - kẽo kẹt - cọt kẹt -
"Á, làm ơn đi mà."
Lần nào ra ngoài tôi cũng nghĩ thế, vùng hoang tàn đúng là nơi khốn nạn. Bụi phóng xạ nhiều đến mức không thể nào ra ngoài được nếu không mặc đồ bảo hộ, gió cát thì cứ mãi triền miên.... ôi! Còn gì bằng khi có thể sửa mấy thứ máy móc tinh vi phơi bên ngoài trong cái thời tiết tuyệt vời này chứ?
Một gã đàn ông, Giáo sư, đang vật lộn với đống sắt vụn gần như bị chôn vùi trong cát, vừa lẩm bẩm tên của cả tá vị thần mà mình biết vừa khẩn thiết cầu xin cái máy phát điện trước mặt, trong cái thời tiết mà ngay cả mấy tay nhặt rác lão luyện cũng phải chui vào hầm trú để than "Á, hôm nay hơi quá sức rồi".
"Máy phát điện ơi ~ Máy phát điện ơi? Chúng ta đã từng rất tốt với nhau mà, phải không? Ráng cầm cự đến hết năm nay thôi nhé. Anh đây sẽ chiều em hết cỡ! Ráng lên chút nữa thôi! Làm ơn!"
Cọt kẹt - ù ù.... ù....
"Bạn ơi? Anh bạn? Máy phát điện đại nhân?"
Suốt cả tháng qua, dù trời trong xanh hay cả việc bão cát cuốn phăng đồ bảo hộ, tôi vẫn đều đặn bò lên mái nhà, ngày ngày cố gắng cứu vãn cái máy phát điện dở sống dở chết này.
Tôi dám chắc rằng kể từ khi định cư ở đây, số thời gian tôi lau tấm pin mặt trời của nó còn nhiều hơn số thời gian tôi tắm rửa.
Và hôm nay là ngày kết thúc cho tất cả sự đau khổ đó. Máy phát điện đại nhân, thứ cung cấp điện cho toàn bộ hầm trú của tôi, đã tạ thế ngay tại thời khắc này.
Choang!
"Cái đ* chết tiệt, cái máy-móc chó má này! Tao bảo chỉ cần cầm cự đến hết năm nay thôi màaaaa!!!!"
Đáng ra thì nó phải tạch từ lâu rồi mới đúng. Mùa đông năm ngoái, vào cái ngày bão tuyết dữ dội đó,
Cái máy phát điện đã gồng mình chống đỡ cái khiên ở mức công suất tối đa mà hầm trú có thể tạo ra, nó đã anh dũng hy sinh ngay ngày hôm sau, và tôi, kẻ bị phơi mình trước cái lạnh âm 42 độ mà không có cả khiên lẫn thiết bị tàng hình, đã đốt sạch những cuốn sách mà tôi nâng niu bấy lâu để nhóm lửa. Rồi bằng việc dũa và hai tờ giấy nhám, tôi đã cặm cụi mài một đống sắt vụn để thay thế bộ phận bị hỏng của máy phát điện để giữ được cái mạng chó này.
Ôi, cái âm thanh ù ù của máy phát điện! Cái ánh đèn điện sáng như sao băng! Cái thiết bị tàng hình khiến tôi mất ngủ mỗi đêm vì cái tần số kỳ quái đó, sao mà nó thân thương đến thế!
Sau khi vượt qua được mùa đông đó, ngay khi thời tiết ấm lên, tôi đã lên đường tới các vùng hoang tàn để tìm bộ phận thay thế, nhưng bọn Hound Scav[note71631] đã càn quét sạch sẽ những thứ có giá trị rồi, thế là cái máy phát điện sống lay lắt nhờ cầu nguyện của tôi cuối cùng cũng tạch vào ngày hôm nay.
Nhìn cái máy phát điện đã chết hẳn trước mặt, không khó để hình dung ra một công thức đơn giản trong đầu tôi:
[Không có máy phát điện -> Hầm trú bị phơi ra ngoài -> Một ngày tuyệt vời với bọn biến dị và Raider tâm thần]
Aaa, hiện thực tàn khốc. Muốn tự tử.
Bốp!
Giáo sư theo phản xạ tát mạnh vào má để xua đi những suy nghĩ tiêu cực đang len lỏi trong đầu.
"Không sao. Sẽ ổn thôi! Giáo Sư à. Mày làm được mà. Suốt 7 năm qua mày luôn biết là sẽ có ngày này mà, phải không? Mày đã đoán trước được hết rồi. Mọi thứ đều nằm trong kế hoạch! Đúng vậy!"
Giáo Sư Park. Tên của tôi đấy. Vào cái ngày tôi chào đời, bố tôi, người không hề biết rằng 17 năm sau thế giới sẽ thành cái bộ dạng này, đã phán ngay tại chỗ: "Thằng con mình trông sáng sủa thế kia, sau này làm giáo sư thì chuẩn rồi!", và đặt luôn cái tên đó. 7 năm sau đại họa, 5 năm sau khi Thế chiến thứ ba kết thúc. Cái từ giáo sư giờ còn không đáng giá bằng một miếng kẹo cao su.
Ưm. Nhớ chuyện ngày xưa chỉ làm xấu đi hình ảnh cuộc sống khỏe mạnh tại vùng hoang tàn. Từng mảnh sắt vụn chất đống trong kho đều đang kể những câu chuyện của riêng chúng.
Cái ống xi lanh kia là thứ đã rơi ra khỏi túi của tôi vào khoảnh khắc quan trọng nào đó, kéo theo một đống biến dị xung quanh, còn cái đống bu-lông để gắn vào hàm răng giả kia là thứ mà lão Woojin lẩm cẩm đã hét giá trên chợ trời, và tôi đã mua nó với giá cắt cổ. Lão già Woojin đó mà sống đủ lâu ở cái nơi này để nghĩ đến chuyện chăm sóc răng miệng ư? Lão ta đúng là trâu bò thật...
"A, ở đây rồi."
Tôi mất một lúc lâu mới tìm thấy nó, vì nó là một món đồ quý giá nên tôi đã giấu ở tận sâu trong kho. Cái thân màu đỏ bóng loáng. Cái van kiểu cũ mà từ những năm 2040 trở đi đã khó mà tìm thấy được. Ấy chính là máy phát điện kiểu cũ mà tôi may mắn kiếm được. Nhìn cái cấu trúc đơn giản và chắc chắn này xem! Cái này mà chạy thì 20, 30 năm nữa thì cũng chả hề hấn gì!
Nó chắc chắn là món đồ có giá trị nhất trong hầm trú ẩn, nếu không tính cái máy phát điện năng lượng mặt trời vừa tạch khoảng 10 phút trước của tôi.
Thực tế thì, nếu không có điện thì cái hầm trú ẩn kiên cố cỡ nào cũng trở nên vô dụng, vì vậy máy phát điện là yếu tố cơ bản nhất trong việc xây dựng hầm trú. Nếu công suất phát điện tăng lên, phạm vi mà bộ tạo khiên có thể bao phủ cũng tăng lên, từ đó việc xây dựng nhà kính trên mảnh đất đó để trồng rau, hoặc mở rộng hầm trú để tăng số lượng thành viên, về lâu dài đều có lợi, vì vậy những người sống sót có câu "Thà bán cả nhà chứ không bán máy phát điện". Thực ra, việc một cá nhân yếu đuối như tôi sở hữu cả máy phát điện dự phòng như thế này là một tình huống khá vô lí.
"Chậc, hồi đó mình cũng điên thật!"
Chuyện xảy ra vào khoảng thời gian này hai năm trước. Có một trận động đất nhẹ, nhà kính chịu trách nhiệm về không khí trong hầm trú bị nứt, đúng lúc đó thì tôi lại hết sạch băng dính chống thấm hiệu suất cao cần thiết cho việc sửa chữa, nên tôi đã liều mạng tham gia cái chợ 5 ngày mở ở ranh giới Pale Land. Tính đến thời điểm đó, tôi đã sống sót qua 5 năm giữa vùng đất hoang tàn - đủ lâu để tự tin vào khả năng sinh tồn của mình, vì vậy tôi chỉ mang theo một khẩu súng bơm tự chế và một cái xà beng, cùng với một món đồ phế liệu cực kỳ đắt đỏ (lúc đó tôi không biết) là cái đèn pha của xe thể thao, rồi đi tìm cái chợ trời đó.
Và thế là, Giáo Sư Park, tay sống sót lão luyện với 5 năm kinh nghiệm tại vùng hoang tàn, không hề lơ là đảo mắt nhìn xung quanh, lao vào đám đông của khu chợ...
Cuối cùng bị vặt sạch chỉ trong 10 phút. Cái túi thì bị rách từ lúc nào không hay, đồ đạc bên trong biến đâu mất, và ở cái con hẻm tối tăm mà tôi lao vào vì hoa mắt, một băng đảng Psycho[note71632] với vẻ ngoài kiểu "Này cậu bé thỏ kia, duyên lắm mới gặp được nhau đấy, để lại lá gan rồi đi nhé?" đang chặn đường tôi...
Không còn cách nào khác, tôi đành phải ném quả bom plasma flash, món đồ kỷ niệm mà mẹ tôi đã chạm tay vào lần cuối, thứ mà bà đã chế tạo thành một cái vòng cổ để tôi đeo, rồi bỏ chạy bằng việc lái chiếc xe buggy của bọn Psycho (dễ dàng nhận ra ngay dù chỉ nhìn thoáng qua vì những món đồ trang trí kỳ quái đặc trưng của chúng) đỗ ở ngoài chợ.
Sau một hồi chạy trốn và dừng lại ở một nơi xa nhà, tôi vừa chửi rủa đủ thứ vừa mở cái cốp xe ra để xem có thứ gì cứu vãn được không, và tôi đã suýt ngất khi thấy cái máy phát điện kiểu cũ trong đó.
"Để xem nào.... vòi phun không vấn đề. Chỗ nối.... không có gì bất thường. Được rồi. Chỉ cần đổ nhiên liệu vào là chạy thôi. Chỉ cần nhiên liệu."
Sau khi mở cái nắp bên ngoài và kiểm tra tình trạng máy phát điện, tôi thở dài.
"Rốt cuộc thì lấy xăng ở đâu ra chứ."
Bây giờ là năm 2057. Sau hội nghị môi trường Paris năm 2039, xăng dầu bị đánh thuế nặng nề, và dầu mỏ gần như tuyệt chủng. Tất nhiên, nghe nói người ta lại bắt đầu đào được ở đâu đó sau khi thế giới thành ra cái đống này, nhưng với việc gần 90% dân số chết thì các cơ sở, công nghệ và nhân lực vận chuyển để tinh chế xăng từ dầu thô đã trở nên vô cùng thiếu thốn, vậy thì lấy xăng ở đâu ra chứ.
"Chậc.... dù sao thì cũng phải kiếm thôi. Nếu cần thì tháo cả cái trụ súng ra bán."
Tất nhiên, tôi cũng có thể công khai vị trí ẩn náu của mình và gia nhập các nhà máy khổng lồ vẫn đang nhận người tị nạn như Dome hay Raptor Society, nhưng tôi thà chơi đá bóng bằng đầu với bọn biến dị còn hơn!!!
Tôi lẩm bẩm trèo xuống mái nhà và đi vào khu ẩn náu. Tôi định dùng tiết kiệm hết mức số pin mà cái máy phát điện đã sạc đầy lần cuối, rồi tìm cách xoay xở bằng mọi giá.
Vù vù -
Phù ào! Xìii!
Cởi bộ đồ bảo hộ ra khỏi cái khóa khí rẻ tiền làm bằng năm cái máy hút bụi và tấm bạt nhựa, tôi hít hà cái mùi ẩm mốc của hầm trú.
"A, dễ chịu quá. Nhà mình là nhất!"
Đó là một lời nói dối mà tôi đã quá quen thuộc. Nhưng đôi khi nếu cứ nói ra thành lời thì quả thật nó sẽ giúp tôi thật sự thấy nơi này tuyệt vời.
"Tôi về rồi đây ~"
"Chào mừng chủ nhân trở về. Chuyến đi có ổn không ạ--?"
Chủ nhân của cái giọng máy móc luyến láy kỳ lạ này là Coduroid, AI chuyên trách hầm trú. Nó là loại đời mới nên có nhiều chức năng khác nhau như điều chỉnh thành phần không khí bên trong hầm trú, giám sát bên ngoài, điều chỉnh công suất khiên và thiết bị tàng hình tùy theo mức độ nguy hiểm, v.v... Nó là một người bạn không thể thiếu để có một cuộc sống hầm trú thoải mái.
"Ờ.... thì là thế này...."
"Như tôi đã từng nói, thật may mắn biết bao khi chủ nhân là một người có kiến thức về kỹ thuật-. Tôi đúng là một con AI may mắn khi gặp được một người chủ tốt như vậy. Tôi sẽ tận tâm phục vụ ngài suốt đời-"
"Cái..... chuyện chuyến đi ấy, có vẻ như tao sẽ không có đủ điện để cung cấp cho mày nữa rồi. Từ giờ trở đi."
".... Dạ?"
Nói là vật thiết yếu cho cuộc sống 'dễ chịu' trong hầm trú thì đúng hơn, chứ lúc khẩn cấp thế này thì nó cũng chẳng cần thiết lắm. Muốn điều chỉnh không khí chỉ cần quản lý tốt nhà kính là xong, CCTV thì để ở chế độ phát hiện chuyển động, còn khiên hay thiết bị tàng hình thì tôi cũng biết điều khiển thủ công sơ sơ. Thế nên bây giờ quan trọng là làm sao giảm được lượng điện tiêu thụ.
Con drone do Coduroid điều khiển khựng lại một lúc, rồi cuống cuồng vẫy cánh.
"H... haha.... Chủ, chủ nhân! Ngài nói chuyện hài hước thật đấy! Đúng không ạ! Việc chuẩn bị cho chứng trầm cảm thì lúc nào cũng không thừa mà-"
"Xin lỗi nhé."
.