Hai người đã an toàn đi vào bên trong thông qua một lỗ thủng trên đống đổ nát, và thậm chí còn thành công xuống được tầng hầm qua một nơi trông giống hành lang.
"Hộc, hộc, đây là chỗ nào vậy?"
"Hừ, trên đường đến đây tao đã chạm phải một cấu trúc bằng kim loại góc cạnh. Gõ nhẹ thì nghe tiếng rỗng, chắc là thùng rác hoặc tủ khóa gì đó. Coi như vào được bên trong rồi. Đây là cái phòng mà người ta đồn có ba mươi bộ đồ bảo hộ đấy."
Dưới tầng hầm không có một tia sáng lọt vào, nhưng phải thận trọng khi dùng lửa. Ngay bây giờ vẫn còn nghe thoang thoảng mùi hôi thối nồng nặc và tiếng rên rỉ của lũ biến dị xung quanh, hơn nữa dưới tầng hầm còn có đầy rẫy những kẻ nhặt rác không mấy chào đón những đối thủ cạnh tranh khác.
Hai người nín thở, mò mẫm đường đi trong tuyệt vọng, rồi tình cờ chạm tay vào một tay nắm cửa, sau khi mở ra và bước vào bên trong thì mới dám nói chuyện. Tất nhiên, ngay cả như vậy, hai người cũng chỉ dám thì thầm vào tai nhau.
Mò mẫm, mò mẫm.
'Không khí lạnh quá. Sàn nhà cũng lạnh và trơn. Nghe tiếng vọng nhẹ.'
Cảm giác quen thuộc. Cảm giác của gạch lát sàn khi đi chân trần vào nhà vệ sinh.
"....Nhà vệ sinh. Chắc dừng lại chỉnh đốn một chút được á."
Bên trong khá vọng tiếng, không nghe thấy tiếng rên rỉ của biến dị, và thường thì nhà vệ sinh được xây ở cuối tòa. Chỉ cần cẩn thận quan sát lối vào là được, an toàn hơn nhiều so với những nơi khác khi phải cảnh giác tứ phía.
"Ê Vex. Mày có mang theo cái gì để làm nguồn sáng không?"
"Khục khục, nghe bảo là tầng hầm nên đương nhiên là tao có mang theo, nhưng không ngờ lại thế này nên không mang được nhiều."
Vex lấy ra từ trong túi một cái đuốc làm vội. Một cái chân ghế gãy quấn vải tẩm dầu. Cái này không trụ được mười lăm phút và cũng không tắt được lửa khi cần.
"Đưa tao."
Giáo Sư nhận lấy cái đuốc từ Vex rồi lập tức tháo rời nó ra. Vải tẩm dầu, một ít dây thép buộc nó lại, và một đoạn gỗ dài bằng một cánh tay.
"Hepburn, mày làm cái quái gì thế! Trong tình huống không nhìn thấy đường thì dù có là tao cũng không tìm được…”
"Suỵt."
Giáo Sư chậm rãi mò mẫm tường, xem xét nhà vệ sinh. Đây là tường, một cấu trúc nhô ra đột ngột, đây là bồn rửa mặt. Vậy cái trước mặt chắc là gương rồi.
Giáo Sư trèo thẳng lên bồn rửa mặt, vươn tay lên cao hết mức. May mắn là tay chạm tới, xem ra trần nhà không cao lắm. Vừa đi trên bồn rửa mặt vừa dò dẫm trần nhà một cách nguy hiểm, đột nhiên có một chỗ thụt vào.
"....Tìm thấy rồi."
Giáo Sư xoay rút cái bóng đèn nhỏ mà ngón tay chạm vào ở cuối chỗ thụt, rồi dùng dao đẩy, cạy cái phần bao quanh nó ra.
"Cái đó là cái gì vậy?"
"Bóng đèn."
"Bóng đèn làm gì? Nó có pin đâu."
"Tao lấy nó ra đương nhiên không phải là để xài. Thứ tao đang tìm là cái vỏ thủy tinh tròn này."
Xoay tháo cái phần tiếp xúc sau bóng đèn ra, rồi khẽ làm vỡ cái đầu nhọn, dùng ngón tay móc hết bộ phận động lực và sợi đốt bên trong. Vậy là có một cái vỏ thủy tinh rỗng, đổ một ít dầu mang theo vào trong, cuộn tròn một dải vải xé dài nhét vào, sau đó lắp lại cái phần tiếp xúc, để chừa một chút đầu vải ra ngoài-
Tách, tách,
Xoẹt!
Dùng mặt sau của con dao rựa quẹt vài lần vào mẩu sắt vụn, lửa bén ngay lập tức.
"Xong. Đèn tự chế hoàn thành."
"Wow.... Trông có vẻ hữu ích đấy chứ?"
"Không phải 'trông có vẻ' hữu ích mà là hữu ích thật. Thỉnh thoảng khi ra khỏi nhà tao cũng hay dùng. Vex mày bảo rồi đấy. Đây chẳng khác gì kho báu cả. Một viên gạch, một mảnh nhựa, đến cả cái bóng đèn này mang ra ngoài đều là phế liệu có giá trị. Đến những chỗ như này thì tốt nhất là không nên mang theo đồ lỉnh kỉnh."
Cuối cùng, Giáo Sư gỡ cái phần chụp đèn trên trần nhà ra, đặt nó quanh ngọn lửa như một cái đĩa, rồi dùng dây thép buộc nó lại với vỏ bóng đèn, chế thành một cái đèn đội đầu.
"Đèn trần nhà vệ sinh thường có cả tấm phản quang gắn xung quanh. Cái này gọi là đèn pha cũng được đấy chứ?"
"Đây, đây là Lực lượng Đặc nhiệm 14 sao...."
"Tao đánh nhau cũng chẳng giỏi, bị coi là quả tạ, muốn sống sót ở chỗ đặc nhiệm thì phải thể hiện được cái gì đó có ích. Đặc nhiệm cũng hay bị coi là đồ bỏ đi nên đồ tiếp tế chẳng ra gì. Tao đi theo sau bọn họ, làm tất cả những việc cần thiết ngoài chiến đấu. Hết đồ ăn thì kiếm nguyên liệu tại chỗ để nấu, cần chỗ ẩn nấp thì đào hầm làm căn cứ, đến cả công cụ, nơi đóng quân, vũ khí cần cho tác chiến... cái gì cần là tao chế tạo tại chỗ hết.
Vậy nên tao mới sống sót được ở cái nơi mà người ta cứ bảo là chết mẹ đi cho xong, không có chức vụ gì cả. Từ lúc nào đó, bọn trong đội bắt đầu gọi tao là lính hậu cần. Bảo là tao tự lo hết những đồ tiếp tế mà cấp trên không cung cấp."
Haiz, cứ đi theo bọn họ thì kỹ năng chiến đấu bắt đầu khá dần lên, rồi sau đó tao cũng tham gia chiến đấu luôn.
Giáo Sư vừa làm thêm một cái đèn tự chế vừa cười nhạt.
Trước khi vào Lực lượng Đặc nhiệm 14, tao mất hết đồng đội, nhờ bố mà sống sót trở về, chẳng còn nơi nào để đi. Tao căm hận cái bọn thượng cấp đã ra lệnh rút quân, bỏ mặc đơn vị của tao ở khu vực nguy hiểm dù vẫn còn quân, mà mấy bọn cấp trên biết tin tao mất bố trong chiến dịch trên lại quay ra ghim tao. Bởi vì tao biết điểm yếu của bọn nó, lại còn mang lòng oán hận nữa.
Vậy nên bọn nó mới đẩy tao vào Lực lượng Đặc nhiệm 14. Chắc nghĩ một thằng vừa là lính mới thiếu kinh nghiệm chiến đấu vừa thiếu tuổi đời như tao sẽ không thể sống sót ở đó được.
Két, két,
"Xong, cái của tao cũng xong rồi. Làm tạm bợ nên không dùng được lâu đâu. Dây thép ngắn nên đèn cũng không xa đầu lắm. Xui xẻo thì cháy cả lông mày."
"....."
"Hử? Cái ánh mắt đó là sao?"
Giáo Sư đang đội thử cái khung đèn làm vội bằng dây thép xem có vừa đầu không, thì thấy Vex đang nhìn mình với ánh mắt kỳ lạ.
"Không, chỉ là tao nghĩ, cuộc đời đúng là truân chuyên, Hepburn mày không phải dạng vừa nhỉ."
"Ba cái chuyện vớ vẩn. Trong số những người sống sót đến giờ thì có ai mà không có câu chuyện riêng."
Khi cái đèn đã vừa vặn trên đầu, Giáo Sư đốt lửa tim đèn rồi đứng dậy.
"Xong, có ánh sáng rồi thì bắt đầu di chuyển thôi. Tao đang rất muốn lột hết cái đống phế liệu ở đây, nhưng làm thế thì không lấy được những thứ thật sự đáng tiền bên dưới."
"Lửa thì sao?"
"Cứ bật mà đi. Toàn lũ biến dị mục rữa loại 1. Chết được năm năm thì kiểu gì mắt mũi cũng thối hết cả ra. Đến giờ này thì đám nhặt rác khác chắc xuống dưới rồi. Đi lẹ trước khi cái đám đang đánh nhau túi bụi ở ngoài kia tràn vào."
Giáo Sư đốt đèn cho Vex còn Vex thì tò mò đi theo sau, rồi từ từ mở cửa nhà vệ sinh ra.
***
Tầng hầm 1. Phòng bảo vệ (chắc vậy) nơi có đồ bảo hộ.
"Oaaaaaaa...."
"Hơ ơ ơ...."
Sau khi bật đèn và nhìn kỹ bên trong, cả Vex và Giáo Sư đều há hốc miệng.
"Tường này, toàn bộ là hợp kim à?"
"Ừ. Nhìn cái chỗ vỡ kia kìa, hình như dưới lớp hợp kim còn có một lớp chì dày bằng nắm tay nữa đấy?"
"Bán cái này thì được bao nhiêu tiền nhỉ....."
"Bọn Dome mà thấy thì chắc chúng phát điên lên mất."
Trong mắt người bình thường thì đây chỉ là một căn phòng trống trải, hơi hiện đại như phòng thay đồ, nhưng trong mắt Giáo Sư và Vex, những người sống ở vùng hoang tàn, thì tất cả mọi thứ dính trên tường, trần nhà, sàn nhà đều là tiền. Cái chỗ tường bị khoét ra kia chắc là chỗ đặt máy bảo quản đồ bảo hộ.
Ực-
"He, Hepburn. Cái, cái này chắc không cần nữa nhỉ? Có cần lấy không?"
"Ừ, thì cũng đúng là không cần... nhưng chân, chân tao không nhấc lên được... Cái bàn này, nó mạ crôm đấy..."
Không cảm thấy dấu hiệu của biến dị gần đó, chắc là đám nhặt rác kéo vào sau đã xử lý hết rồi.
Tạch tạch.
Đang hơi ngơ ngác ngắm nghía xung quanh, Vex đứng ở bên cạnh vỗ vai rồi ra hiệu bằng tay. Hắn đã tắt đèn rồi.
[Cửa / Không gian rộng.]
'Hình như nó đã tìm thấy đường đi đến khu vực tiếp theo.'
Giáo Sư cũng nhanh chóng thấm nước bọt vào ngón tay rồi dụi tắt tim đèn. Trong nháy mắt, bóng tối bao trùm xung quanh.
Khẽ chạm tay vào vạt áo của Vex rồi đi theo, cả hai đến một chỗ có cánh cửa như bị ai đó vặn mạnh để mở ra.
Lấp lánh-
'Ánh sáng!'
Cả hai đồng thời nằm rạp xuống sàn. Ở đằng xa, ba ngọn lửa lung lay đang di chuyển chậm rãi.
'Đuốc. Ít nhất là ba người. Cũng có thể có những kẻ không có lửa, nên cứ tính là bốn đến năm người đi.'
Vex và Giáo Sư chậm rãi bò trên sàn. Vẫn là gạch lạnh lẽo như lúc nãy, và những ống kim loại được sắp xếp đều đặn thoáng hiện ra dưới ánh lửa lung lay.
'Vòi sen? .....À, phòng khử độc.'
Đây là tòa nhà được xây dựng để đề phòng sau chiến tranh hạt nhân, nên việc có một cơ sở để loại bỏ chất ô nhiễm từ bên ngoài gần lối vào là điều đương nhiên.
Cứ thế nín thở và từ từ tiếp cận, chẳng mấy chốc cả hai đã đến được vị trí có thể phân biệt được tiếng thì thầm của bọn chúng.
"....Vậy. Chúng ta cứ ở đây đến bao giờ nữa?"
"Lão đại bảo phải giữ vị trí. Trong lúc bọn kia lục lọi bên trong, nếu có con chuột nhắt nào từ ngoài vào thì giết hết."
"Chết tiệt, tao cũng muốn vào trong xem có cái gì."
"Tao vừa xuống đó một chút rồi, haiz, tao sống đến giờ mới biết có ngày mình sẽ cảm động vì mấy thứ đồ đó."
"Có cái gì vậy?"
"Cái biển hiệu. Nền vàng chữ đen to đùng 'F Mart', tạo nhìn mà tao rưng rưng nước mắt."
"....Má nó. Chậm chân một chút chắc vẫn còn phần của mình chứ?"
Nghe tiếng tên nhặt rác lầm bầm, Giáo Sư thầm reo lên trong lòng.
'Nhắc mới nhớ, nghe bảo chỗ này được xây liên kết với khu mua sắm dưới lòng đất!'
Nghe cuộc trò chuyện thì có vẻ như đám nhặt rác kia rất chốt duyệt với cái siêu thị này, vớt vát xong rồi định chuồn luôn. Bọn ở đằng trước canh cửa... không phải canh cửa mà là báo động khi đám nhặt rác đang giao chiến bên ngoài tràn vào.
Soạt-
Vex khẽ gõ ngón tay lên mu bàn tay Giáo Sư ra hiệu.
[Mày/ trái / Tao/ phải]
Giáo Sư gõ nhẹ vào vai Vex ra hiệu đã hiểu, rồi từ từ đứng dậy.
"Ôi chà, nghĩ thôi đã thấy no bụng rồi. Tao đi giải quyết nỗi buồn một lát."
"Ờ, đi đi. Khừ, phê lắm đúng không? Khu đồ uống chắc cũng ngon lành nhỉ. Rượu ủ bảy năm đầy ra đấy, lại còn miễn phí nữa chứ! Rượu thì làm gì có hạn sử dụng?"
"Khu thực phẩm đáng xem vãi. Đồ hộp chắc cũng không có hạn sử dụng đâu. À mà có khi có nhỉ? Nhưng chắc còn lâu mới hết...."
Tạch tạch.
"Nghe bảo tối đa là bảy năm đấy."
"À, vậy à! Cảm ơn- Ự!"
Rắc-!
"Cảm ơn cái gì."
Giáo Sư lén lút xuất hiện từ phía sau và vặn gãy cổ một tên, cách đó hơi xa anh cũng nghe tiếng vật gì đó đổ xuống, xem ra Vex đã xử lý gọn gẽ tên kia rồi.
Một bàn tay bất ngờ hiện ra từ trong bóng tối, nhanh chóng kết liễu tên nhặt rác, đồng bọn còn lại của hắn sợ hết hồn, ngã ngồi rồi lùi về phía sau.
"Hức! X, xin tha mạng! T, tao chỉ là một thằng vô dụng thôi! Chỉ nhặt phế liệu với ăn đồ thừa sống qua ngày thôi mà- Ự!"
Giáo Sư bịt miệng hắn trước khi hắn kịp la hét to hơn.
"Ê Vex, lại đây tao bảo."
"Hepburn, mày định làm gì thế? Chẳng lẽ... không giết hắn?"
"Không phải, ở vùng hoang tàn lâu lắm rồi mới gặp được tình huống này. Thường thì người ta chẳng nghĩ mình sẽ được tha đâu."
Nếu thằng này tấn công tao thì không nói làm gì, nhưng tao cũng là người có chút sĩ diện.
Giáo Sư cười nhẹ với Vex, rồi nới lỏng tay đang giữ chặt cổ tên nhặt rác.
"Phù! Khẹc!"
"Suỵt suỵt suỵt. Im lặng. Bạn của chúng ta chẳng là ai cả, muốn sống thì phải im lặng."
"Ưm, ưm! Ưm!"
"Đúng rồi, đúng rồi. Nín thở mà được sống được thì ra ngoài mày thở bao nhiêu cũng được."
"Ưm! Ưm!"
"Ừm~ Tốt. Thái độ đạt yêu cầu. Này, giờ mày trả lời thật lòng những câu tao hỏi thì năm phút nữa mày sẽ được hít thở cái không khí khô khốc của vùng hoang tàn chứ không phải cái mùi ẩm mốc ở dưới hầm này đâu. Hiểu rõ chưa?"
"Ưm! Ưm!"
"Thở đi chứ. Thở mới trả lời được."
"Phù ha! Cảm, cảm ơn."
Giáo Sư mặc kệ Vex liên tục thúc khuỷu tay vào sườn ra hiệu 'mày làm cái quái gì vậy', tiếp tục hỏi.
"Nào, câu hỏi đầu tiên. Ngoài mấy thằng bạn nằm chết ở đây ra thì còn bao nhiêu đồng bọn bên trong-"
"Bảy! Bảy người ạ! Bọn Scrapping Dogs bọn tôi là một bang đảng mười người, nghe tin ở đây có chuyện lớn nên-"
Rắc-!
"Á á á!!! Áp! Ưm! Ưm!!!"
"Suỵt suỵt. Tao không hỏi cái đó. Nếu đồng bọn mày nghe tiếng mày la hét mà tìm đến thì chẳng phải tao sẽ gặp rắc rối sao?"
Giáo Sư bẻ gãy ngón tay của tên kia bằng tay trái, thầm ghi nhớ thông tin 'bảy người, một lũ vô danh'.
"Nào, vũ trang thế nào?"
"L, lão đại có một khẩu AK, vợ lão đại có một khẩu Uzi, còn lại thì vũ trang bằng dao và tên... À! Có một thằng mang theo khoảng ba quả bom xăng!"
'Má. Sao ở Hàn Quốc mà lắm súng thế?'
Vào năm 2050, thế giới đã toàn cầu hóa đến cực điểm, không biết hai ngoại ngữ thì sẽ bị coi là mù chữ, ngoài ra thì chẳng cần phân biệt người trong nước với người nước ngoài làm gì, nhưng dù vậy, Hàn Quốc vẫn là một quốc gia kiểm soát súng đạn khá chặt chẽ. Xem ra đồ lậu tràn vào trong chiến tranh nhiều hơn tưởng tượng.
"Tốt, đến giờ thì mày vẫn đang làm khá tốt đấy. Ừm.... Tên mày là gì?"
"Dalton! Dalton ạ!"
"Ừ, Dalton. Đây là câu hỏi cuối cùng rồi...."
"Vâng, vâng!"
"Cái thứ trong túi áo khoác của mày, cái mà mày đang lén lút thò tay vào ý. Nói cho tao biết nó là cái gì đi?"
"Cái, cái đồ chết tiệt này-!"
Rắc rắc-!
Cùng với tiếng cổ bị vặn, cơ thể Dalton mềm nhũn ra. Giáo Sư đỡ lấy xác hắn rồi đặt xuống, sau đó thò tay vào bên trong áo khoác.
"Ồ, dao Karambit. Mày cũng có đồ ngon đấy chứ?"
"Giật cả mình. Hepburn. Tao cứ tưởng mày định tha cho hắn ta cơ."
"Điên à? Ê Vex, mày thấy cái này không?"
Giáo Sư giơ vạt áo khoác trước của Dalton lên dưới ánh đuốc. Có mấy dấu chấm được khâu vội bằng chỉ.
"Ký hiệu giết người đấy. Vòng tròn là nữ, dấu nhân là nam. Nhìn sơ qua thì thằng này hết chỗ nên chỉ đánh dấu nữ thôi. Chẳng là gì á? Khỉ gió. Lại chạm vào đồ bẩn rồi."
Nhìn Giáo Sư đang tỏ vẻ khó chịu, Vex khẽ cười cay đắng. Giáo Sư đúng là người tốt bụng, nhưng xem ra không phải là kẻ ngốc.
"Vex, cầm lấy ba cái đuốc này đi."
"....Để lừa bọn chúng?"
"Ừ. Vũ trang của bọn nó khá hơn tao nghĩ. Tưởng là lũ tép riu nên chẳng có gì, ai ngờ lại có cả AK với Uzi chứ không phải súng tự chế. Không biết đạn dược thế nào nhưng tốt nhất không nên đụng độ trực tiếp. Bom xăng cũng là vấn đề. Nếu ở đây mà cháy thì tất cả chúng ta đều chết ngạt.
Chắc chắn bọn nó đang canh me kỹ càng ở cái lối xuống siêu thị, nên giờ chúng ta cứ giả bộ là người dùng đuốc ở đây để qua mặt bọn nó, treo đuốc lên chỗ dễ nhìn rồi âm thầm đi xuống.”
Nếu cấu trúc siêu thị giống như cấu trúc mà tao biết, thì đường xuống dưới nữa sẽ không xa đâu.
Ầm-
Không biết là ở trên hay ở dưới, nhưng tiếng nổ và tiếng súng vẫn thỉnh thoảng vang lên.
Vex tiếc nuối hướng mắt về phía siêu thị, Giáo Sư nhìn cậu ta rồi vẫy vẫy đuốc.
"Đừng có tiếc mấy thứ nhỏ nhặt. Mục tiêu của chúng ta là hầm trú ẩn."
Khu hầm trú ẩn được xây dựng để đối phó với chiến tranh hạt nhân. Nếu nó được xây dựng để đối phó với cái môi trường như bây giờ, thì chắc chắn sẽ có một thứ không thể thiếu.
"Máy phát điện, nhất định phải mang được máy phát điện dự phòng ra!"
"Cái đó nhét túi kiểu gì trời?"
"Tùy kích cỡ chứ! Không vừa thì tao vác trên lưng cũng được!"
Giáo Sư nghĩ đến món nợ hai triệu bốn trăm nghìn shilling, quyết tâm hơn. Máy phát điện khan hiếm đến mức không có để mà bán lại. Không những thế, nó còn là loại máy đời mới nhất năm 2050, được đặt tại hầm trú ẩn xây cho nhà giàu.
'Có được cái đó thì đổi đời mẹ luôn rồi còn gì!'
Ánh mắt Giáo Sư rực cháy sự quyết tâm.
***
Trong khi đó, trên mặt đất, cuộc chiến giữa đám nhặt rác gần như đã lắng xuống, sau đó bắt đầu đón nhận một cục diện mới.
"Khạc! Mẹ kiếp, vơ vét ở trong chưa chắc đã hồi vốn chứ đừng nó đến lãi.”
"Hờ, đại ca!"
"Sao!"
"Kia, cái thứ đen kịt kia, không phải là bọn chúng đấy chứ?"
"Hử? Bọn chúng thì sao, mày nói thế làm sao anh hiểu được...!"
Một chiếc xe đen kịt. Một đám người toàn trang bị đen đang tập trung ở con hẻm cách đó hai dãy nhà.
"Cái, cái đó ở đó từ bao giờ vậy?"
"Hình như lúc nãy em có thấy thoáng qua, nhưng em cứ tưởng mình nhìn nhầm...."
"Sao giờ mày mới nói hả thằng chó chết!!!!"
Đôi mắt của Dain, thủ lĩnh bang đảng nhặt rác 'Wanderer', đang ngập tràn kinh hãi. Nếu cái đám kia đúng là những kẻ hắn đang nghĩ đến, thì cái thứ mà bọn chúng luôn chuẩn bị trước khi bắt đầu giao chiến sắp bay tới rồi.
Viuuuuu-
"....Xong đời rồi."
"C, cái tiếng này là?"
"Súng cối! Pháo kích! Tản ra! Vào nhà!"
Ầm ầm ầm!!!
Những loạt pháo kích không biết từ đâu dội xuống, tàn sát gần như toàn bộ đám nhặt rác vốn sắp tan rã, và giữa làn khói bụi, một đám người mặc quân phục cũ kỹ bắt đầu tràn vào.
"Khẹc!"
"Ư... Chết tiệt.... Cái chuyện chó má gì thế này!!"
Đoàng-
Những tên nhặt rác gần đó, bao gồm cả những kẻ bị thương không kịp chạy trốn, bị tiêu diệt trong nháy mắt, và trên nền xác chết la liệt, một người đàn ông mặc áo khoác dài chậm rãi bước vào.
Xẹt xẹt-
"Raptor 2 đây. Đã đến cửa hòm."
Xẹt xẹt- "Nest trả lời. Lực lượng địch còn lại?"
"Raptor 2. Không còn gì di chuyển trong tầm mắt."
Xẹt xẹt-
"Tuyệt vời. Raptor 2, không còn nhiều thời gian. Đã xác nhận dấu vết đội thu hồi của Dome đi qua phía trước. Kể từ giờ phút này, chiến dịch mà Raptor 2 đang tiến hành bị hủy bỏ, lập tức chuyển sang nhiệm vụ đảm bảo hòm cổ. Dẫn quân đột kích hòm. Lấy những thứ giá trị nhất rồi quay về hợp quân với lực lượng chính."
"Raptor 2 đã nhận. Nếu Dome đến trước thì sao?"
Xẹt xẹt- "Cứ làm như mọi khi."
"Raptor 2. Đã nhận."
Tạch-
Người đàn ông đưa ống nghe cho tên liên lạc viên phía sau, rồi tháo chiếc đồng hồ trên cổ tay, cất sâu vào trong áo khoác.
"Lực lượng chính mà lại nói chuyện nhún nhường như vậy, xem ra thông tin của lũ chuột nhắt kia nhanh hơn chúng ta rồi."
Lũ vô dụng. May mà hắn đang làm nhiệm vụ gần đó, nếu không thì lại chậm chân hơn lũ chuột nhắt của Dome một bước.
Bằng đôi găng tay trắng tinh, hắn bồn chồn vuốt ve khẩu súng của mình, mở miệng nói với đám quân đang chờ phía sau.
"Địch."
"Đã tiêu diệt hết những kẻ chống cự. Đã bắt sống những kẻ bị thương và đầu hàng."
"Giết hết đi. Chắc là phải chở nhiều đồ lắm."
Tách!
Ngay khi mệnh lệnh được ban ra, binh lính lùi lại. Một lát sau, tiếng súng liên thanh và tiếng la hét vang vọng.
"Mang súng phun lửa đến. Chỉ mang những thứ có thể mang được, còn lại đốt hết."
Tách!
Không có tiếng trả lời. Chỉ có tiếng chào kính cẩn và những động tác tuân lệnh.
"Mong rằng hôm nay cũng là một ngày đáng nhớ, các chiến hữu."
Khi dẫn quân tiến vào bên trong, khóe miệng hắn khẽ nhếch lên một nụ cười lạnh lẽo.