"Đội trưởng Pack, báo cáo."
"Ừ. Kết quả thế nào?"
"Đa số đồ nhỏ nhặt đã bị bỏ lại, thu được 42 viên đạn 9mm Parabellum, 33 viên đạn 5.56mm NATO, 6 quả bom tự chế từ xác chết của đám nhặt rác đi trước, ngoài ra...."
"À à, thế là đủ rồi. Chỉ giữ lại số đạn dược dùng được bây giờ, còn lại vứt hết đi."
Fedor Raptor Kesselring, đội trưởng Pack của quân đoàn Raptor 2, ngắt lời thuộc hạ khi anh ta đang báo cáo những tài nguyên thu được. Bọn quản lý kho hậu cần của Nest luôn than vãn thiếu đạn dược, nhưng hôm nay không cần bận tâm đến những thứ đó.
"Dấu vết của địch?"
"Ở tầng hầm 1 có 4 xác chết do trúng đạn, 3 xác chết nghi bị ám sát, ở tầng hầm 2 cũng có 7 xác chết do trúng đạn, và chúng tôi đã xác nhận có dấu vết của một cuộc giao chiến lớn."
"Giao chiến lớn à.... Cụ thể là thế nào?"
"Vâng. Có vẻ như đã có một vụ nổ từ việc sử dụng TNT hoặc C4 ở hội trường cạnh nhà ăn, và khi chúng tôi vào thì hầu như không còn biến dị sống sót."
"Ồ vậy à?"
Kesselring cảm thấy có gì đó thiếu thiếu trong báo cáo. Thứ mà hắn vừa muốn vừa không muốn.....
"Trong số những người chết, có xác nào bị tổn thương vật lý không?"
"....Tôi không hiểu ý của ngài."
"Dù chỉ là biến dị loại 1, nhưng nếu số lượng lên đến hàng trăm thì dọn dẹp cũng khá vất vả. Trong quá trình đó, đám ô hợp bị cắn chết cũng không phải là chuyện hiếm. Có bao nhiêu xác có dấu vết bị biến dị tấn công?"
"....0."
"0 à? Không có ai sao? Đã xử lý hết rồi à?"
"Vâng. Tất cả đều bị bắn xuyên sọ."
"Hừm. Vậy à?"
Kesselring dùng tay đeo găng xoa xoa thái dương. Đó là thói quen của hắn mỗi khi suy nghĩ.
'Không có tên nhặt rác nào bị biến dị tấn công à. Tất nhiên, có thể tất cả đám nhặt rác đến đây đều là những tên lành nghề nên biến dị cũng chẳng là gì... Nhưng số người chết lại nhiều quá. Thậm chí những tên sống sót còn phòng ngừa biến dị bằng cách xử lí rất gọn gàng nữa chứ.'
Soạt, soạt,
Bàn tay đang xoa thái dương của hắn chạm xuống khóe miệng. Khóe miệng hắn hơi nhếch lên.
"Có vài tay không tệ đấy."
"Địch sao?"
"Ừ. Không biết lũ nào đã xử lý đám nhặt rác khác ở đây rồi tiến vào trong. Chúng chắc chắn cũng gặp không ít trở ngại vì lũ biến dị hay bị thu hút bởi âm thanh chiến đấu.”
Khá đáng khen cho việc chuẩn bị nhiều chất nổ đến vậy, nhưng cuối cùng cũng chỉ như thế mà thôi. Nhìn dấu vết vụ nổ bị giới hạn trong một hội trường thì có vẻ như số chất nổ mang theo đã dùng hết tại đó.
"Tin vui đấy."
"Ý ngài là số lượng địch đã giảm sao?"
"Không, ý ta là địch đáng để săn. Lần này là nhiệm vụ bên ngoài hiếm hoi, nếu chỉ xuống đây nhặt nhạnh mấy thứ rơi vãi thì sẽ rất chán."
Két. Cạch!
"Ừ. Có chuyện gì?"
Người lính đi tới với tư thế nghiêm chỉnh, đối diện với Kesselring như người đang báo cáo bên cạnh.
"Đội trưởng Pack, báo cáo. Đã chiếm xong tầng hầm 2. Không có tài nguyên nào đặc biệt giá trị để quay lại thu hồi.”
"Ừ. Cho dù có thì đám đi trước cũng đã vét sạch rồi. Đã kiểm tra lối ra chưa?"
"Vâng. Chỉ có một lối vào mà chúng ta đã đi qua."
"Vậy thì không cần phải vội."
Bộp, bộp.
Kesselring bước đi trên hành lang vẫn còn hơi nóng, hít một hơi thật sâu. Mùi thuốc súng. Mùi thịt cháy. Đúng là mùi chiến trường thân quen.
"Hôm nay có lẽ ta sẽ có giấc ngủ ngon. Người mang vũ khí liên thanh đi đầu, tiếp theo là lính phun lửa, rồi đến lính bắn tỉa, cứ thế xuống dưới."
"Ra lệnh đi."
"Giết và đốt. Có quá nhiều chim săn mồi đang thở ở khu vực này."
Cạch!
Một loạt nghi lễ kính chào nghiêm chỉnh vang lên, làn sóng bạo lực đen tối tràn xuống cầu thang lối thoát hiểm.
***
Tốc tốc
"[Phát hiện địch]"
'Đến rồi!'
Dù cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng khi nhìn những bộ đồng phục thống nhất kia thì mồ hôi tay của tôi cứ túa ra.
Bộ đồng phục toàn là màu đen với chiếc mặt nạ luôn đeo trên mặt. Cả phù hiệu hình vảy đặc trưng của Raptor Society nữa. Trong vô số các nhóm tại vùng hoang tàn, đây là nhóm duy nhất đại diện cho 'bạo lực'. Một phần của chúng giờ đang lộ diện.
'....Bầu không khí bên trong thay đổi rồi.'
Không cần nhìn cũng biết. Tiếng nuốt khan. Tiếng nắm chặt báng súng khe khẽ. Cảm giác căng thẳng khi chiến đấu từ bên trong lan tỏa ra đến tận đây.
Bộp. Bộp. Bộp.
'Chỉ huy!'
Áo khoác đen, mũ lưỡi trai góc cạnh, và năm phù hiệu hình vảy sáng bóng. Nhìn thoáng qua cũng biết đây là một người có địa vị khá cao trong đội đang đi đầu.
-Cạch.
'Dừng lại ở một vị trí an toàn một cách kỳ lạ.'
Chỗ người đàn ông dừng lại nằm ở khu vực thấp hơn lối thoát hiểm, vừa vặn khuất sau ngọn đồi không bị đường ngắm từ phía hầm trú ẩn chiếu tới.
Người đàn ông thong thả ngậm điếu xì gà, cắt đầu rồi châm lửa, nói.
"Chào nhé, các bạn."
Xôn xao-!
'Thằng cha đó nhận ra phục kích rồi.'
Vị trí hắn chọn, và cả cái cách hắn vừa đi vừa khiêu khích trắng trợn. Rõ ràng hắn đã nắm được đại khái vị trí của quân Dome.
Cảm thấy có động tĩnh trong hẻm hầm trú ẩn, có vẻ như quân Dome cũng khá bối rối.
Phù-
"Đôi khi ấy mà."
Hít một hơi xì gà thật sâu, hắn ta thở ra làn khói rồi tiếp tục.
"Tao khó mà hiểu được mọi người đang nghĩ gì. Một sự thật hiển nhiên như thế này bày ra trước mắt, mà lại không thấy, rồi còn hy vọng người khác cũng không thấy nữa chứ."
Cởi đôi găng tay trắng ra, hắn ta lấy từ trong túi ra một quả lựu đạn que, điều chỉnh thời gian rồi nói.
"Chẳng phải là một sự thật quá đơn giản sao? Có người vào thì phải có người ra. Nhìn đống xác chết la liệt thế kia thì rõ ràng có người vào trước chúng ta, vậy mà xuống đây lại chẳng thấy ai? Mày nghĩ chúng ta sẽ nghĩ gì khi thấy cảnh đó hả?"
Tách, tách, tách
"Thà rằng có một vài tên gây ồn ào thì chúng ta còn có thể tự lừa mình rằng quân số đã giảm vì giao chiến......."
Vút-
Quả lựu đạn mà người đàn ông ném đi vẽ một đường cong mềm mại trên không trung.
"Cái phục kích rẻ tiền này chẳng khác nào việc van xin được chết cả."
"Lựu đạn! Ẩn nấp! Ẩn nấp nhanh-"
Ầm-!
Quả lựu đạn rơi ngày giữa đám binh lính đang hoảng loạn rồi phát nổ.
Vút vút- Bịch!
Một tên lính Dome chưa kịp nói hết câu thì đã bị hất tung lên trời rồi rơi xuống trước mặt Kesselring. Hắn ta tự mình cúi xuống, xé tấm thẻ bài từ xác chết tên lính chỉ còn một phần cơ thể, rồi đưa lên mũi ngửi.
Hít hà- Hà a a.
"A a a, thật là, thật là tuyệt vời. Cái mùi linh hồn của kẻ đạo đức giả đang cháy rụi ấy. Người ta chỉ thực sự cảm thấy mình đang sống khi nhận ra mình đang làm một việc có giá trị."
Leng keng-
Chát, chát, chát, chát
Quay về phía quân đoàn nghiêm chỉnh phía sau mình, hắn ta giơ tay lên như một chỉ huy.
"Vào thôi, các chiến hữu. Hãy thiêu rụi hết lũ súc sinh đáng thương đó đi."
Xẹt- Phụt phụt phụt!
Đó là tín hiệu, ngọn lửa bắt đầu phun ra từ đầu súng phun lửa.
***
Giáo Sư khá bối rối. Anh ta biết súng phun lửa sẽ đến, và giao chiến cũng sẽ xảy ra.
Nhưng anh không ngờ chúng lại đốt cháy mọi thứ xung quanh ngay khi vừa đến.
'Chết tiệt, mình đã lường trước rồi nhưng không ngờ chúng mang súng phun lửa đến thật! Lại còn ở cái không gian kín như thế này nữa!'
Đây là tầng hầm 3. Trong tình hình các tòa nhà trên mặt đất đều sụp đổ và hầu hết các lỗ thông gió đều bị bịt kín như bây giờ, việc vung vẩy thứ vũ khí như súng phun lửa chẳng khác nào đang tự tìm đến cái chết ngạt....
'Khoan đã. Cái đó chẳng lẽ....'
Để ý kỹ thì bọn Raptor luôn đeo mặt nạ như Darth Vader mà. Nếu cái đó không phải là Darth Vader hàng nhái mà là một thứ có chức năng quan trọng thì sao?
Giáo Sư nhìn kỹ chiếc mặt nạ thì thấy có một cái ống nhỏ bằng ngón tay nối ra phía sau. Cái ống đó dẫn đến chiếc bình nhỏ đeo ở thắt lưng.
'Không phải để chiến đấu, mà là cố tình đốt xung quanh sao? Chẳng lẽ lũ điên này.... định dùng chiến tranh hóa học?'
Nếu việc đốt cháy hết oxy cũng có thể gọi là chiến tranh hóa học, thì cái tầng hầm 3 kín mít này chẳng khác nào vừa bị trúng bom hóa học cả. Một thứ bom hóa học đáng sợ với tỷ lệ tử vong 100%, làm ngạt thở tất cả những ai không chuẩn bị.
"Chặn lại! Nhắm vào thằng phun lửa!"
Có lẽ nhận ra ý đồ của đối phương, quân Dome cũng bỏ đi vẻ thụ động, nhô người ra khỏi chỗ ẩn nấp và bắt đầu phản công. Kesselring nhìn cảnh đó mà suýt bật cười.
"Cứ đốt lửa là lũ sâu bọ lại nháo nhào cả lên. Các ngươi, cứ nghênh đón nhưng đừng để bị cuốn vào. Giữ vững vị trí để không bị trực tiếp nhắm tới bởi hỏa lực của lũ trên đồi. Lượng oxy còn lại khoảng 30 phút, khi nào bắt đầu khó thở thì dùng."
Két, két!
Đoàng-!
Tằng tằng tằng!
"Á á á á!"
"Khụ khụ!"
Quá áp đảo. Thời gian, địa hình, tất cả đều thuộc về Raptor. Binh lính Dome chết dần chết mòn mà không thể tận dụng được sân nhà đã chuẩn bị.
Và thứ duy nhất ngăn cản được cuộc tàn sát hoàn hảo đó lại là lũ biến dị đang lang thang xung quanh, chúng bị ánh sáng và tiếng ồn của quân Raptor thu hút. Bên quân đội Dome, chiến lược ẩn nấp bên trong đồng thời tránh đi sự chú ý của biến dị bắt đầu phát huy tác dụng.
"Gào gừ gừ-"
"Ư ơ ơ ơ!"
Nhìn lũ biến dị đang di chuyển về phía bên kia gò đất đắp bê tông, nơi quân Raptor đang đứng, Giáo Sư từ từ đứng dậy.
Cơ hội đây rồi. Cơ hội duy nhất để kéo bọn chúng xuống gò đất.
"V, I, chúng ta cũng bắt đầu di chuyển thôi."
Khi trận chiến trở nên ác liệt hơn, lũ biến dị tản mát xung quanh bắt đầu dồn vào trung tâm nơi giao tranh, nhóm của Giáo Sư cũng ẩn mình, nương theo những chiếc bóng của đám biến dị mà chậm rãi di chuyển.
***
'Đã đoán trước là sẽ có chút bất lợi, nhưng không ngờ lại áp đảo đến vậy.'
Theo quan điểm của tôi, tình huống tốt nhất xảy ra khi quân Dome và quân Raptor tiêu diệt lẫn nhau. Vừa ngăn được Dome chiếm giữ nơi này, vừa tránh được việc bị Raptor giết, nếu may mắn thì còn có thể kiếm được chút gì đó rồi rút lui.
Nhưng cứ thế này thì chẳng làm được gì, sẽ chết ngạt vì thiếu oxy mất.
Giáo Sư nắm chặt khẩu súng yêu quý của mình, tiến đến chỗ Ian đang thở dốc.
"I, nghe kỹ đây. Muốn sống sót thì phải đẩy lùi lũ trên đồi kia."
"Hộc hộc, cái đó thì thằng mù nửa con mắt cũng biết."
"Và để làm được điều đó, ta cần kéo bọn chúng xuống dưới cái gờ bê tông đó."
Dù đang bị lép vế hoàn toàn, nhưng quân Dome cũng không ngu ngốc. Nếu có thể tạo ra môi trường chiến đấu đô thị như sở trường của chúng, tình hình hoàn toàn có thể cải thiện.
"Trong số vũ khí mày có, có cái gì dùng được bây giờ không?"
"Lựu đạn thì có vài quả... nhưng chắc không có tác dụng lớn đâu. Quần áo bọn kia mặc không phải loại thường. Dính trọn vụ nổ thì có thể bị thương, còn mảnh vỡ thì gần như vô tác dụng. Nếu buộc phải chọn thì chỉ có loại thuốc nổ tao dùng ở hội trường lúc nãy, cho nó nổ ở cự ly gần thì mới có tác dụng, nhưng cái đó là loại điện tử nên không có dây, không để xa được như vậy, còn mấy cái khác thì ném không tới."
"Vậy là không có cách nào sao...."
"Tao đã bảo rồi mà. Lũ chó săn đất đó mà đến thì chỉ có cách đánh bom tự sát thôi!"
"Mày nói cái gì vậy! Vậy ai sẽ ôm bom đi! Mày? Tao? Hay là...."
"Gào gừ gừ-"
.
.
.
.
"Ồ."
Trong khoảnh khắc đó, cả ba người đồng loạt quay đầu nhìn rồi gật gù.
***
Bọn họ lợi dụng lúc quân Dome, quân Raptor và lũ biến dị tập trung vào nhau để lẻn vào trong hẻm hầm trú ẩn.
"Nghe kỹ đây, dù hành động của chúng ta đang chống lại Raptor, nhưng cũng không có nghĩa ta coi Dome là đồng minh. Mục tiêu của chúng ta là thoát khỏi đây mà không bị cả hai bên phát hiện."
Ầm ầm!
Rào rào rào-!
Cả ba cúi thấp người hơn, lách sâu vào bên trong để tránh những mảnh vỡ bay tứ tung. Từ giờ trở đi là khu vực quân Dome phục kích nên họ phải hết sức thận trọng. Cẩn thận tản ra, họ quan sát kỹ vị trí quân Dome đã ở.
"Tìm thấy chưa?"
"I, không có."
"Chết tiệt, H không thấy. Đầu bay mất rồi."
"V, thấy rồi. Xác chết. Chết gọn gàng. Mất máu đến chết."
"Tuyệt vời!"
Giáo Sư và Ian vội vàng di chuyển đến bên cạnh Vex. Đó là một cái xác có vết đạn xuyên bụng, máu vẫn còn ấm, có vẻ như mới chết chưa lâu.
"I, chuẩn bị xong chưa?"
"Ba bó, mỗi bó năm quả mìn công nghiệp. Sao, gắn hết vào đây à?"
"....Ừ. Hết đi. Dù sao thì bây giờ lũ biến dị loại 1 đang gây sự chú ý, nếu không thì sẽ không có cơ hội nào nữa."
Ian vội vàng sắp xếp dây cháy chậm của mìn rồi gắn vào sau lưng cái xác.
"Gừ, gừ ư ư...."
"Verdammter Abschaum (lũ cặn bã chết tiệt)! Sống lại rồi!"
Vex nhìn cái xác bắt đầu ngọ nguậy, hơi buồn bã nói.
"Hepburn, chuẩn bị tinh thần chưa? Dùng xác chết của người ta không phải là chuyện tốt đẹp gì. Chắc chắn sẽ ám ảnh đấy?"
"Haiz, coi như giúp mấy người này trả thù đi. Vốn dĩ ở vùng hoang tàn này nếu người ta không chết dứt điểm thì mình phải giúp người ta chết dứt điểm luôn chứ. Ám ảnh thì chắc chắn rồi, ra ngoài kiếm ít đồ cúng bái cũng được. Ưu tiên sống sót đã."
Hít-!
Ian vác cái xác vừa bắt đầu biến dị lên vai rồi tiến về phía trước chiến tuyến.
"Yểm trợ cẩn thận đấy!"
"Đã bảo là đang làm rồi mà!"
Két-
Giáo Sư bực bội lên cò khẩu shotgun mà Ian vừa đưa cho, không hợp ý cảnh mà vẫn cảm thấy xúc động. Kể từ khi anh phải dùng mấy khẩu shotgun chế tạo từ ống nước thì anh đã quên mất cảm giác này là như thế nào. Cái cảm giác tin tưởng vào vũ khí. Rồi còn cái cảm giác khi nó dính chặt vào tay như một phần cơ thể, và cuối cùng là uy lực mạnh mẽ không chỉ đẩy lùi mà còn có thể giết chết kẻ thù một cách chắc chắn-
Đoàng-
Phụt phụt phụt!
Uy..... lực?
"Cái, cái gì thế này! Metal Jaw! Mày đưa cho tao cái gì vậy!"
Giáo Sư lắp viên đạn mà Ian nhét vội vào túi rồi không chút nghĩ ngợi nhắm bắn, sau đó lại lập tức kinh hãi vì thứ ngọn lửa toé ra cùng với viên đạn.
"Khừ khừ khừ! Cái gì chứ! Đạn Dragon's Breath cỡ 12 đấy! Sao? Giờ còn dám đòi trả vợ tao không hả!"
Giáo Sư câm nín nhìn con biến dị bị thủng ngực đồng thời bốc cháy vì viên đạn vừa nãy.
Viu-!
"Ái!"
'Tập trung, tập trung!'
Xoẹt-
"Ư! Đã bảo yểm trợ cẩn thận vào!!"
"Ai biểu đứng lên khoe súng rồi để lộ cả cái người ra!! V!! Hai con biến dị ở hẻm bên trái! Một tên Dome! I! Có bị trúng đạn không!"
"Sượt qua! Không đi được nữa! Con này, gần tỉnh rồi!"
Giáo Sư nhìn cái xác đang bắt đầu cựa quậy tay chân rồi ước lượng khoảng cách giữa Raptor với Ian. Khoảng 30 mét. Có thể không?
"....Không phải có thể hay không mà là phải được. I! Dùng hết sức lực đi! Không là chết đấy! Ném đi!"
"Hựt! Khà a a!"
Cùng với tiếng hét đầy phẫn nộ, cái xác vừa bắt đầu biến dị bay lên không trung. Không bay được xa lắm, nhưng trời giúp hay sao mà nó rơi xuống sau một cái xác biến dị loại 1 khác, khuất khỏi tầm mắt của bọn chúng.
"Được rồi!"
"Giờ làm sao?"
"Còn sao trăng gì nữa!"
Giáo Sư vừa chạy về phía Vex đang giao chiến với quân Dome vừa nói với Ian.
"Cầu nguyện thôi! Cầu cho vận động viên marathon của chúng ta về đích!"