Cái này là cái gì nhỉ?

Sáng hôm sau, Giáo Sư ôm đầu vì dư âm của cơn say, ngơ ngác nhìn vật thể đặt ngay trước mắt, chìm sâu vào suy nghĩ.

[Đào Vàng]

...Hình vẽ quả đào, nền màu vàng. Đúng là thứ tôi biết. Hộp đào.

Vấn đề là, rốt cuộc thứ này từ đâu ra, và tại sao nó lại ở trạng thái đã mở nắp?

"Ừm.... Vậy là hôm qua rõ ràng là...."

May mắn là được uống loại rượu ngon, những thước phim đứt quãng cứ thế trôi nổi rồi hiện về trong ký ức.

========

"Cạn ly!"

"Cạn ly!"

========

"Khà ha ha! Gì cơ, Giáo Sư? Tên là Park Giáo Sư á?"

"Khẹc khẹc hít! Tên người mà lại là Giáo Sư...."

"Thậm chí còn đi làm phát sóng game nữa chứ! Một thằng đàn ông như mày đó! Khà ha ha! Tận thế rồi! Đúng là tận thế! À không, tận thế thật mà? Khư khư khư!"

"....Dù sao thì cũng thành ra thế này rồi, thường xuyên đến chơi nhé. Ái chà! Chẳng có gì đáng xấu hổ cả! Này! Thêm một ly nữa!"

========

"Ọe ẹ ẹ ẹ!"

Tạch tạch tạch tạch-

"Uống hết chỗ rượu mạnh đắt tiền đó mà không có mồi nhắm. Thằng nhóc này khiếp thật."

"Ư ơ ơ.... Muốn ăn canh nóng...."

"Ối chà, giữ thăng bằng trên cát khó quá. Đứng dậy được rồi, vậy là vẫn chưa say lắm. Tao đi một lát."

"Ê, Giáo Sư. Đi đâu đấy?"

"Ờ ờ. Đi siêu thị kia mua ít mì gói."

"....Hả?"

"Siêu thị ở dưới kia kìa, siêu thị đó."

"Không phải, chúng ta vừa liều mạng chạy ra khỏi đó mà?"

"Đồ nhiều chuyện! Đừng lo! Tao là ai chứ, lũ gián Dome, hay lũ cuồng chiến Raptor kia, chẳng phải đều bị cái đầu này của tao xử lý hết rồi sao! Tao đã tính hết cả rồi!"

"Ê, Vex. Thằng đó say rồi. Kéo nó lại-"

"Mượn cái túi đi nhé?"

"Không, dù say đến đâu thì cũng-"

"Oaa, Metal Jaw sống vì lãng mạn, chết vì lãng mạn đây mà, run sợ rồi hả?"

"Hơ hơ hơ hơ hơ hơ hơ hơ. Cái lũ này. Ê, lấy đồ nghề đi."

========

"U hu! Đúng là trống rỗng thật!"

"Lũ nhặt rác? Bị Raptor càn quét sạch nên chuồn hết rồi. Dome? Bị Raptor đánh cho tơi tả rồi cũng chạy mất. Raptor? Chắc đụng độ với con Abomination mà tụi mình thả xuống nên chết hoặc chạy rồi. Tao đã bảo rồi mà! Tao tính hết cả rồi!"

"Ư ưm.... Hepburn, chẳng còn gì sót lại cả."

"Chắc chúng nó vừa chạy vừa vơ vét. Mì gói thì thôi đi, có súp chả cá không?"

Lạch cạch-

"Ê, lũ say xỉn ngu ngốc! Lại đây nghe này! Mấy cái kệ ở góc đồ hộp đổ hết rồi, hình như có gì đó ở dưới!"

Két két két két-

"Vex, nhanh lên.... Gãy lưng mất.... Ực!"

"Đào vàng! Có đào vàng!" "Ô ô ô ô!!!"

"Báu vật đây rồi! Dưới đáy hộp Pandora còn có hy vọng, dưới đáy rương báu khu 45 còn có hộp đào!"

"Mồi nhắm trái cây đây!"

========

"Ngọt!"

"Ngọt quá!"

"Nước kìa! Đường thấm vào người rồi! Thật là tội lỗi!"

"Hức hức, ư hơ ơ ơ-"

"A a, may mà mình còn sống!"

========

...Trời đất.

Dù xưa nay việc đàn ông say xỉn tụ tập lại làm chuyện ngốc nghếch là lẽ thường tình, nhưng không ai khác, chính là tôi, tôi lại làm cái trò này, một việc có thể nguy hiểm đến tính mạng!

Giáo Sư nhìn hộp đào bị cạy mở bằng vật cùn mà cảm thấy vô cùng kinh ngạc. Thằng Vex nói lười lấy dao nên đã dùng chìa khóa bảo mật trong túi đập ra. Mà nó bảo chìa khóa làm bằng vonfram nên không bị trầy xước gì thì phải?

"Huuu. Đúng là đồ ngốc."

Trước khi đến đây, tôi chưa bao giờ tưởng tượng được chuyện này. Việc cùng ai đó hành động, việc hòa hợp với những người đó, và.... việc được thoải mái vui đùa như trước ngày tận thế.

Đúng vậy, những trò ngốc nghếch hôm qua thật sự là một cuộc vui. Bảy năm từ khi tận thế bắt đầu, lần đầu tiên Giáo Sư có một khoảng thời gian tuyệt vời như vậy.

".....Chỉ cần nhớ lại mấy ngày này thôi là cũng đủ để không cần lo lắng về trầm cảm trong cả năm tới rồi."

Giáo Sư nhìn bãi nôn mửa, những lon đào rỗng và hai con người đang ngủ say như chết giữa đống đồ đó, khẽ bật cười.

***

"Ê, thật sự định đi riêng à? Đi bán gia vị ở khu 43 với tao và Vex đi?"

"Xì- đi theo mày chắc tao chết non mất. Mà này, mày lấy đâu ra lắm thuốc nổ thế?"

"À, tao chưa nói à? Tao từng là người của Raptor đấy. Nhưng vì không ưa cái lũ đó nên tao vác theo một chiếc xe tải vũ trang đầy ắp rồi chuồn luôn."

"....Xin lỗi, nhưng mày bị bệnh không kiểm soát được mấy cơn bốc đồng à?"

"Khà ha ha! Cái cằm này cũng bay mất từ hồi đó đấy! Chắc giờ tổ chức Raptor Society vẫn còn treo thưởng cho tao."

"Thời gian qua vui vẻ lắm thưa thầy. Sau này gặp nhau thì coi như không quen biết nhé."

"Khừ! Còn nói người khác! Giáo Sư, sau vụ hôm qua thì chắc cả hai tụ mày cũng bị treo thưởng rồi. Giấu tên đi là khôn ngoan đấy."

Kinh ngạc thay, chiếc Hummer, thứ bị rụng cả cản trước, nắp capo và phần đuôi bị nát bét kia, thế mà nó vẫn chạy ngon lành, chỉ ồn hơn chút. Ian và Vex với cái chân bó bột đứng đối diện Giáo Sư.

"Vậy thì.... đến lúc chia tay rồi."

"Ờ, nếu mày đã quyết vậy rồi thì thôi. Đàn ông con trai không thể níu kéo dai dẳng được."

"Hi hi hi. Có dịp ghé khu 47 chơi nhé. À, Vex! Cái vụ dọn dẹp đó xong hết chưa? Giờ thì đỡ hơn rồi đúng không?"

"....."

Vex im lặng nhìn Giáo Sư, rồi khập khiễng bước tới, chìa tay ra.

Khuôn mặt nhăn nheo của hắn ta lộ rõ muôn vàn cảm xúc lẫn lộn.

***

'Chú ơi! Đi cùng nhau đi! Chú đội 14 ơi!'

'Ê, nhóc con. Mấy chú này á... giết nhiều người lắm rồi. Giết nhiều đến nỗi, giờ chú cũng chẳng biết mình là người tốt hay xấu nữa.'

'Vậy nên mới phải thường xuyên làm những việc tốt rõ ràng như [giải cứu nhóc con xong rồi mới chết] thế này. Kiểu như tự chứng minh bản thân ấy. Nên là, đừng khóc.'

'Ư ư, hức hức hức....'

'Nếu thấy áy náy quá thì cứ coi như nợ chú một ân tình nhỏ thôi! Sau này lớn lên gặp người của đội chú thì mời họ một bữa cơm ngon là được. Ê! Xong hết rồi! Cất cánh thôi!'

'Chú ơi! Chú ơiiii!!!'

'Have Fun! Cuộc đời nhóc còn dài lắm! Hãy tận hưởng cuộc sống nhé, nhóc con!'

----------

.

.

.

'Have Fun (Chúc vui vẻ).'[note73776]

"Hepburn."

"Gì. Nhìn thấy ghê. Sợ quá."

Giáo Sư gãi đầu, nắm lấy tay Vex đang chìa ra.

Bộp, bộp,

Những mảnh ký ức vụn vỡ, đổ nát dần tìm lại vị trí của mình. Giống như những khối xếp hình đổ sụp, những mảnh ghép vỡ tan, những ký ức và cảm xúc rời rạc, một cách có quy luật. Một, hai, ba. Lại một.

Vex không trả lời. Thay vào đó,

"....Hừ hừ, hehehehe."

Không phải tiếng cười khẽ khàng như mọi khi, mà là một nụ cười tươi rói để lộ cả hàm răng.

Họ cứ thế mà chia tay. Hẹn gặp lại.

***

Viuuuuuuuuuu-

Phụt xìiiiiiiik!

Một cái khóa khí làm bằng ni lông nhà kính và năm cái máy hút bụi.

Nếu bỏ qua sự bất tiện vì phải nín thở bên trong thì đây chính là thiết bị tốt nhất để ngăn cách bụi bẩn ra bên ngoài.

Cứ thế cởi bộ đồ bảo hộ ra, mở cửa là mũi phản ứng trước mắt. Mùi quen thuộc, màu xám như da thịt.

Đó là nhà. Trở về nhà sau chuyến đi bốn ngày ba đêm đầy sóng gió.

"Chủ nhâââââân!"

A a, nhìn cái nguyên nhân của hành trình xa hoa kia mà lòng tôi thối rữa, đúng là cảm giác về đến quê hương.

"Bố kiếm được tiền về rồi đây."

"Oaa~ trên đường về nhặt được đồ ngon hả..... Ực! Cái shotgun kia là sao vậy! Chưa trả lại được à!"

Corduroid kinh hãi khi nhìn thấy khẩu shotgun nòng đôi bóng loáng vắt trên lưng tôi, tôi nhìn nó và cất lên lời nói nghiêm nghị và trang trọng.

"Chào hỏi đi. Từ hôm nay cô ấy là bà chủ mới của con, cô Barrel."

".....Kỳ lạ. Hôm nay ngoài trời có bão phóng xạ à. Dự báo thời tiết đâu có nói."

Không, bắn thử một phát xong rồi thì tôi đã không còn muốn xài lại cái shotgun ống quèn kia.

Trước khi chia tay, Ian vẫn hỏi tôi có định trả lại không, tôi chẳng nói được gì.

***

"Vậy, vậy cái này là....?"

"Đúng vậy. Chủ nhân của con là người có khả năng kiếm được bộn tiền ngay cả khi đi trả đồ đấy."

Một khẩu shotgun cao cấp, một bức tranh được bọc bởi hai ba lớp vải một cách thật kỹ lưỡng vì sợ hỏng, một chiếc đồng hồ Rolex với bộ máy tinh xảo, và một chiếc vòng cổ nạm đá quý to tướng. Thêm một lon đào vàng nữa.

Corduroid nhìn chiến lợi phẩm của chuyến đi này, và rồi mạch hạnh phúc trong đầu nó phừng cháy lên

"Giao, giao dịch! Ở sàn giao dịch ngài định ra giá bao nhiêu ạ!"

"Cái đó.... để tao nghĩ đã."

Tôi đã nghĩ suốt dọc đường về, nhưng tình hình có vẻ hơi rắc rối.

Nếu xếp hạng các nhóm chịu thiệt hại lớn nhất trong cuộc chiến giành kho báu khu 45, thì theo thứ tự sẽ là:

Lũ nhặt rác > Dome > Raptor.

Lũ nhặt rác thì khỏi nói rồi. Số lượng giảm đến mức trên đường về nhà chẳng có ai đi tấn công tôi.

Dome mất khoảng 20 lính tinh nhuệ và toàn bộ trang bị của họ,

Raptor tuy thiệt hại ít hơn nhưng cũng không nhỏ.

Điểm chung của cả ba nhóm là đều bị thiệt hại mà chẳng thu lại được bao nhiêu. Trong tình cảnh nghiến răng nghiến lợi như vậy, nếu có một người bán hàng với ID là professor đột nhiên tuồn ra những món đồ cổ đắt tiền thì sao?

'Chắc chắn sẽ lộ hết. Và cuộc đời mình cũng tàn luôn.'

Chắc chắn chúng sẽ nhận ra. Đặc biệt là cái tên chỉ huy Raptor đó. Nếu hắn còn sống thì kiểu gì hắn cũng đang sồn sồn tức điên, mà một khi thông tin ID cộng đồng của tôi lộ ra ở đây thì lập tức, lệnh truy sát sẽ được ban hành.

"Sử dụng chợ đen cũng vậy thôi. Yêu cầu bên đó là đăng bán dưới tên chợ để đảm bảo ẩn danh, nhưng cuối cùng thì vẫn bị Dome sờ gáy."

Ưm.... Cảm giác như mình trở thành một tên trộm đang tiêu thụ đồ ăn cắp là một tác phẩm nổi tiếng vậy.

"Vậy ngài định làm thế nào? Chỉ còn khoảng 6 ngày nữa thôi là đến hạn trả nợ rồi."

"Tao đã nghĩ trên đường về nhà rồi. Dù sao thì người mua tác phẩm nghệ thuật cũng chỉ có hai loại thôi mà? Giới thượng lưu Dome, hoặc Liên minh Nghệ sĩ."

"Đúng vậy."

"Đằng nào cũng bị dính phiền phức với Dome rồi, hay là trực tiếp liên hệ với Liên minh Nghệ sĩ xem sao nhỉ?"

"Ồ. Ý hay đấy."

Những nhóm khác thì không biết, nhưng để liên lạc với Liên minh Nghệ sĩ thì lại vô cùng đơn giản.

Giáo Sư ngay lập tức kết nối với thiết bị đầu cuối, vào cộng đồng rồi đăng một bài viết ngắn gọn.

========

Cái này có phải đồ quý hiếm không ạ? by professor

Nhân vật của tôi đang trong trạng thái không thể chơi được nên tôi có đi dọn dẹp xung quanh nhà một chút, đang đào đất thì thấy có cái gì đó trồi lên, đào ra tiếp thì đó là một đồ gốm kỳ lạ. Mong ai biết thì trả lời giúp tôi với ạ.

*Vì lý do bảo mật nên không thể đính kèm ảnh

========

Một bài đăng câu view thường thấy trên cộng đồng, không có ảnh bằng chứng, cũng không có miêu tả chính xác. Người bình thường sẽ lập tức bỏ qua nếu đọc một tiêu đề như vậy, nhưng

Ding-!

[Bạn có tin nhắn mới]

========

Xin vui lòng cho biết khu vực và tọa độ liên lạc mong muốn by Liên minh Nghệ sĩ-W

Xin chào. Tôi là W từ Liên minh Nghệ sĩ.

Không có thông tin chính xác nên tôi không thể khẳng định chắc chắn, nhưng tôi cho rằng đồ gốm mà ngài khai quật được không phải là đồ vật từ thời đại cũ.

Liên minh Nghệ sĩ của chúng tôi đang nỗ lực bảo tồn kiến thức và văn hóa được truyền lại từ quá khứ, và nếu ngài muốn, chúng tôi sẽ cung cấp dịch vụ giám định và giao dịch miễn phí. Xin vui lòng gửi cho chúng tôi khu vực, tọa độ và thời gian liên lạc qua tin nhắn, chúng tôi sẽ đến theo yêu cầu của ngài.

========

Liên minh Nghệ sĩ sẽ phản hồi tất cả những bài viết như thế này.

"Woah. Trả lời nhanh như chớp vậy. Chắc có người thường trực ở cộng đồng hả?"

"Nhưng mà, lỡ như có ai đó đăng đại bài viết lên rồi mai phục chờ sẵn, và bọn họ thì cứ tùy tiện di chuyển đến địa điểm mà đối phương mong muốn, thì chẳng phải họ sẽ có khả năng bị cướp sạch sao?”

"Đã có rất nhiều kẻ nghĩ như vậy, nhưng rồi Liên minh đã giết sạch bọn họ và đăng bài xác nhận lên cộng đồng, thế nên giờ không còn ai dám làm thế nữa."

Nếu Raptor Society nổi tiếng về bạo lực, Dome đại diện cho trật tự và công nghệ thời đại cũ, thì Liên minh Nghệ sĩ lại nổi tiếng về sự 'bí ẩn'. Không ai biết trụ sở của họ ở đâu, có bao nhiêu thành viên, chỉ biết rằng họ là một nhóm người tinh nhuệ, cực kỳ say mê sưu tầm các di sản văn hóa từ quá khứ như điêu khắc, hội họa, đồ thủ công mỹ nghệ.

Đã từng có một vụ việc kỳ lạ, một người hẹn gặp sau hai tiếng kể từ khi nhắn tin, nhưng khi tới điểm hẹn trước một tiếng thì người của Liên minh Nghệ sĩ đã chờ sẵn ở đó.

"Vì năng lực chiến đấu và tốc độ di chuyển kinh ngạc ấy, trên cộng đồng lan truyền một tin đồn rằng Liên minh Nghệ sĩ có cả biến dị cấp 3. Trong số biến dị cấp 3 có rất nhiều loại di chuyển có mục tiêu rõ ràng."

"Ngài, ngài định đi gặp những người như vậy một mình thật sao?"

"À, không vấn đề gì đâu. Chỉ cần không động vào họ, thì ở cái vùng hoang tàn này, hiếm có nhóm nào lịch sự như bọn họ lắm."

Giáo Sư gửi tin nhắn hẹn gặp ở địa điểm đã chỉ định sau 4 tiếng nữa, rồi thản nhiên cười.

***

9 giờ 58 phút tối.

"....Đúng là nhanh như chớp."

Trong con hẻm tối tăm, ánh trăng là nguồn sáng duy nhất, nhưng không khó để nhận ra người đàn ông trong bộ vest trắng tinh kia.

Khi Giáo Sư tiến lại gần, người đàn ông gấp cuốn sách đang đọc rồi cất vào lòng, chào đón Giáo Sư bằng một cử chỉ quý tộc hoàn hảo và không chút vụng về.

"Rất vinh hạnh được gặp ngài, 'professor'. Tôi là 'W' từ Liên minh Nghệ sĩ."

Giọng nói trầm thấp. Tư thế trang trọng. Bộ vest trắng không một hạt bụi, cực kỳ lạc lõng trong môi trường hoang tàn này.

'Có lẽ tin đồn là thật.'

Ít nhất thì đây chắc chắn không phải là một nhóm người bình thường.

Giáo Sư không vội chào mà mở túi ra trước.

"Chúng ta đều bận cả, bỏ qua thủ tục chào hỏi đi. Xem hàng trước đã."

Cạch.

Người đàn ông tự xưng là W lấy ra một chiếc đèn pin nhỏ, rồi cẩn thận xem xét từng món đồ mà Giáo Sư lấy ra từ túi.

"Đây.... đều là những di vật được bảo quản tốt đến mức hiếm thấy. Khó mà tin được là đào từ dưới đất lên đấy."

"Có phải giao dịch bao gồm cả chuyện riêng tư không? Món của tôi hơi đắt đấy."

"Ngài không cần phải phản ứng gay gắt như vậy. Chúng tôi chỉ muốn biết nguồn gốc của những món đồ này để dễ dàng làm sáng tỏ lịch sử hơn thôi. Nếu ngài muốn giữ bí mật, vậy cũng tốt."

Cạch.

Người đàn ông lại tắt đèn pin, cẩn thận cầm chiếc đồng hồ lên rồi nói.

"Chúng ta bắt đầu với chiếc đồng hồ này nhé. Đồng hồ hãng R nổi tiếng từng là mặt hàng xa xỉ ngay cả trong thời đại cũ. Bàn tay của người thợ thủ công tỉ mỉ đến từng chi tiết nhỏ, thiết kế được tuyển chọn bởi nhà thiết kế hàng đầu thời đó, và cả giá trị thương hiệu nữa.... Đây là một món đồ đáng mua."

Người đàn ông đặt chiếc đồng hồ vào trong một chiếc hộp lót vải nhung mềm mại.

"Nhưng món đồ thật sự giá trị là bức tranh này. Thậm chí không cần phải tìm hiểu nguồn gốc. Bức tranh này thế mà vẫn còn sống sót qua được làn đạn khốc liệt của cuộc chiến kinh hoàng đó, tôi chỉ có thể biết cảm tạ thần linh và ngài 'professor' vì đã tìm ra nó."

Chết tiệt, tim ơi, làm ơn đừng có đập mạnh thế. Phải tỏ ra bình thường thì giá mới cao được.

"Có phải là một tác phẩm..... nổi tiếng không?"

"Vô cùng. Đây là tác phẩm của Banksy, một họa sĩ và nghệ sĩ graffiti người Anh. Thật trớ trêu khi tác phẩm của một nghệ sĩ theo chủ nghĩa phản chiến, người tự gọi mình là 'kẻ khủng bố nghệ thuật', lại sống sót trong thế giới diệt vong này."

Banksy. Tôi cũng từng nghe nói đến người này. Chết tiệt. Sao tay mình lại run thế này.

"Vậy giá bao nhiêu....."

"Hmm. Tình trạng bảo quản rất tốt. Giá trị của tác phẩm cũng đặc biệt nữa....."

Soạt.

Người đàn ông xòe năm ngón tay ra.

"Giá này thế nào?"

"Ô, năm triệu á?!!!"

"Năm mươi vạn."

"À."

Cái thằng cha này.

Bộ não tôi đang ngâm trong nước canh kim chi bỗng tỉnh táo hẳn khi nghe con số 50 vạn.

"Nghe nói là một tác giả rất nổi tiếng mà."

"Đã từng làm mưa làm gió một thời, nhưng chưa đến mức huyền thoại."

"Vậy, cả hai món cộng lại chỉ có thế thôi á? Còn cái vòng cổ thì sao?"

"Đồng hồ R là 10 vạn, tác phẩm của Banksy là 40 vạn. Đá quý trong chiếc vòng cổ tuy hiếm nhưng chế tác lại quá thô sơ để được coi là một tác phẩm nghệ thuật. Chúng tôi sẽ không mua chiếc vòng cổ."

"Vậy, một tác phẩm còn nguyên trinh sau tận thế như thế này mà các người định mua nó với giá hai thùng xăng á?"

"Banksy luôn không hài lòng với việc tác phẩm của mình được bán với giá cao. Với tư cách là một nghệ sĩ, chúng tôi tôn trọng khuynh hướng đó của tác giả."

Và.

Người đàn ông tiến một bước đến gần Giáo Sư, rồi ghé sát tai anh, thì thầm.

"Chỉ có chúng tôi mới mua những thứ này thôi, đúng không? Một món đồ có thể đẩy giá lên cao ngất ngưởng nếu đấu giá ở chợ đen, vậy mà ngài lại chọn cách tiếp cận và bán hàng nghiệp dư như vậy, ý nghĩa đằng sau đó quá rõ ràng rồi."

"Ư!"

Thằng nhóc ranh ma. Đây đúng là một doanh nhân chứ không phải nghệ sĩ! Chắc phải bỏ cái ý định chém đẹp rồi.

"Hai triệu sáu!"

"Năm mươi."

"Hai triệu tư!"

"Năm mươi."

Sột soạt-!

"Nếu còn dám nói năm mươi một lần nữa, tôi sẽ đập nát cả hai thứ này ngay tại đây rồi về nhà!"

"....Một trăm."

"Một triệu tám!"

".....Một trăm hai mươi. Tôi chịu thua. Đây là mức giá tốt nhất mà chúng tôi có thể đưa ra. Trong một thế giới mà giá trị cuộc sống đã chuyển từ nội tại sang ngoại tại, thì việc mua một thứ vô dụng như bức tranh với cái giá này, chắc chỉ có chúng tôi mới làm."

"Một triệu ba!"

Rắc rắc!

"Được.... thôi. Một triệu ba. Chúng tôi sẽ chuyển khoản ngay."

Người đàn ông lấy ra một cái gì đó giống như máy tính bảng từ trong túi, nhanh chóng nhập liệu. Giáo Sư cũng lấy ra chiếc máy liên lạc cũ kỹ để kết nối.

"Ê, Corduroid. Nghe rõ không?"

"Dạ! Tín hiệu tốt ạ!"

"Tiền chuyển khoản rồi chứ?"

"Một triệu ba! Đã xác nhận là chính xác rồi ạ!"

Tạch!

'Xong rồi.'

Giáo Sư cất máy liên lạc đi, nở một nụ cười tươi rói như ánh mặt trời, không hề có vẻ căng thẳng như vừa rồi, anh chìa tay ra.

"Ha ha ha, thật là. Cảm ơn vì một giao dịch suôn sẻ. Mong rằng sau này sẽ có dịp hợp tác."

"Vâng.... vậy sao. Chúng tôi cũng sẽ ghi nhớ kỹ cái tên 'professor' của ngài."

Người đàn ông cầm bức tranh và chiếc đồng hồ lên, khẽ bắt tay Giáo Sư rồi biến mất vào bóng tối như một làn sương mù.

"Một triệu ba.... Không được như mong đợi, nhưng thế này thì cũng tạm ổn."

Sáu thùng phuy xăng lớn, thứ bị coi là quân nhu và nghiêm cấm lưu thông, tiêu thụ ở mọi nơi. Với cái giá này, coi như cũng kiếm được kha khá, Giáo Sư nhẹ nhàng bước về nhà.

Số nợ còn lại, 1 triệu 1.

Mười một tiếng nữa nhân vật sẽ tỉnh lại, và năm ngày sau phải trả hết nợ.