“Khụ, khụ.”
Hơi thở tôi trở nên dồn dập. Đáng sợ quá. Sự thật rằng đây chỉ là game đã hoàn toàn bay khỏi tâm trí. Cả con mắt đang lơ lửng trong chiếc lọ thủy tinh và cứ nhìn chằm chằm vào tôi, cả những cánh tay không được cất giữ mà bị vứt lung tung trên bàn, cả cái cưa sắt gỉ sét liên tục nổi bật lên trong tầm mắt, dù có quay đi đâu đi chăng nữa thì tất cả chỉ đều khiến tinh thần suy nhược hơn!
Trong căn phòng không một bóng người, trí tưởng tượng đang hành hạ tôi.
‘Phải ra ngoài. Đây không phải vấn đề của nhân vật game. Ở đây thêm nữa, mình sẽ phát điên mất.’
Có lẽ nhờ [Tái tạo cực độ] mới có được, phần bị thương đang tái tạo với tốc độ kinh hoàng. Có vẻ chỉ một lát nữa thôi, phần bị cắt đứt sẽ mọc lại hoàn toàn.
‘Khi cột sống tái tạo xong, tất cả những cảm giác này sẽ ập đến cùng lúc. Nhưng nếu muốn thoát ra, trước tiên cần phải cử động được cơ thể.’
Một cấu trúc thật tàn nhẫn. Muốn thoát thì phải chịu đựng đau đớn thể xác, nếu không muốn thì phải nhận lấy hành hạ tinh thần. Liệu có phải là cố ý không? Nếu vậy thì tại sao?
‘Tại sao à? Chắc chắn là vì hắn ta là pháp sư rồi!’
Pháp sư. Một nghề nghiệp được mệnh danh là "bông hoa" của các game RPG với những đòn tấn công diện rộng mạnh mẽ và sự hào nhoáng khó rời mắt. Tỷ lệ người chơi chọn nghề nghiệp tuyệt vời này chỉ chiếm 2.5% trong tổng số.
Không nhìn nhầm đâu, đúng là 2.5%.
Việc pháp sư có tính cách nhạy cảm và khó chiều được biết đến như một truyền thống, nhưng trong thế giới quan của GG, nói pháp sư chỉ đơn giản là khó chiều thì đúng là một sự sỉ nhục, bởi vì họ điên loạn theo đúng nghĩa đen. Không phải chỉ có Hắc Pháp sư hay Pháp sư điên, mà ngay cả những pháp sư lương thiện cũng đều điên hết.
Trong giới người chơi, có câu nói: 'Không phải là thằng điên mới trở thành pháp sư. Mà vì là pháp sư nên mới trở thành thằng điên.', 'Có pháp sư tốt bụng, nhưng không có pháp sư bình thường nào cả'. Sự điên rồ của pháp sư khét tiếng đến mức ấy.
Và trong số những pháp sư đó, tôi đã bị một kẻ trông có vẻ không được tốt lắm bắt về làm vật thí nghiệm.
Rắc, rắc! Răng rắc-
“Ư... ứ ứ! Á, á ứ ứ! Khừừừừừ!”
Là cột sống. Cuối cùng, hệ thần kinh tủy sống bắt đầu hoạt động, và tất cả giác quan trên toàn cơ thể trở lại cùng với cơn đau.
“Khặc, ực! Á ứ, á á á á ák!”
Gì cơ, cảm giác trở lại thì có thể trốn thoát à?
Đó là một giấc mơ hão huyền. Cơn đau, cảm giác như toàn bộ dây thần kinh bị đốt cháy, thiêu rụi suy nghĩ và làm tê liệt toàn thân.
[Đứng.... dậy....]
Keng! Kuáááááák!
Xuyên qua cơn đau đớn khủng khiếp đó, một giọng nói khàn đặc nhưng dịu dàng len lỏi vào. Cánh tay đang bị trói bắt đầu giật mạnh sợi xích sắt.
[Di chuyển.... Vì.... Mẹ....]
Keng keng!
Ầm ầm!
Một mùi hương ngọt ngào đến ghê tởm nhẹ nhàng quấn lấy khoang mũi. Đúng vậy. Tôi có thể di chuyển. Vậy thì phải di chuyển thôi.
Sức mạnh tự nhiên dồn vào tứ chi. Các chi bị trói buộc căng lên, những vết thương chưa lành hẳn bắt đầu nứt toạc. Tôi không biết làm thế nào mà mình có thể cử động khi cột sống bị gãy và không có cảm giác, nhưng mà, sao cũng được. Miễn là di chuyển được.
Keng keng!
Chiếc cùm khóa chặt cơ thể không dễ dàng bị bật ra, nhưng may mắn thay, cơ thể này dường như rất phù hợp với tình huống hiện tại. Một cơ thể yếu ớt, chỉ cần dùng sức một tý là sẽ tách rời ngay.
Kééét, răng rắc!
Toẹtttt!
Máu nóng văng tung tóe trên sàn. Tay vẫn bị trói, nhưng giờ cánh tay đã cử động được. Sợi xích buộc ngang hông khá dài, nên nếu xé toạc nốt tay và cổ chân còn lại, tôi có thể với lấy chiếc cưa sắt trên bàn kia. Mẹ ơi, đợi con một chút. Cơ thể này, con sẽ mang đến cho mẹ-
Rầm!
“Hộc, hộc! Chà! Muộn mất rồi!”
Ai vậy?
Một người không có trong ký ức của cơ thể này. Quần áo rộng thùng thình, một cây gậy. Bộ râu trắng như tuyết. À, đây là pháp sư à. Một cơ thể kỳ lạ. Toàn bộ cơ thể đang tiếp nhận thông tin mà mắt không thể nhận thức được, bằng những tiếng hét đau đớn. Tiếng hét khó chịu đó đang át đi tiếng gọi của mẹ, nhưng không sao cả. Chủ nhân của cơ thể đã chìm vào giấc ngủ rồi.
‘Tạp dề dính máu, cái cưa sắt gỉ sét trong tay, đàn ông.... Giọng nói của một ông già.’
Chính là hắn. Kẻ đã biến tôi thành ra thế này, gã pháp sư.
“Chà, cột sống tái tạo nhanh thế. Mình đã tốn công sức phá hỏng nó, nhưng tại sao tốc độ tái tạo càng lúc càng nhanh nhỉ.....”
“Mẹ, di chuyển....”
“Đã phát triển đến mức có thể tự suy nghĩ được rồi à?. Có lẽ.... không còn thời gian nữa rồi....”
‘Bàn tay của gã đàn ông. Nước. Khối nước. Một khối nước? Ngọn giáo?’
Bàn tay của gã đàn ông khẽ động đậy, một khối nước có hình dạng hiện lên.
“Xin lỗi, nhưng cậu cần phải ngủ lại thôi, Mute.”
Răng rắc!
Cùng với âm thanh rợn tóc gáy, ý thức đang ngự trị trong cơ thể lại chìm sâu vào bóng tối.
***
Tí tách. Tí tách.
Tối quá. Bóng tối dày đặc đến mức không thể phân biệt được cả tay chân. Trong bóng tối, tôi không cảm nhận được bất cứ điều gì, chỉ có tiếng nước nhỏ giọt là thứ đang nhắc nhở rằng tôi vẫn còn sống.
‘....Khó khăn lắm phải không?’
Giọng nói của ai đó. Đã lâu lắm rồi không được nghe. Nhưng theo thời gian, nó càng thêm nặng trĩu trong một góc ký ức, một giọng nói như thế.
Mẹ.
Trong không gian trống rỗng, một khe hở nhỏ xuất hiện. Theo ánh sáng lọt qua khe hở đó, Giáo Sư đẩy lùi bóng tối đang bám chặt lấy cổ chân, bơi về phía mặt nước đen ngòm.
‘Mẹ thấy con.... cười. Sau một thời gian.... rất dài.’
Mẹ ơi. Con có quá nhiều chuyện muốn nói. Đã 5 năm kể từ ngày đó, và con..... đã trải qua rất nhiều chuyện.
Lòng vội vã. Nỗi bất an khó hiểu khiến tôi càng mạnh mẽ vươn tay. Mẹ, mẹ ơi, sao mẹ lại có vẻ mặt đó.
Vươn tay về phía ánh sáng. Nhô đầu ra khỏi mặt nước, thở ra sau một hồi nín thở, khuôn mặt mẹ nhòa đi trong bóng tối, chảy dọc theo khóe mắt, biến thành khuôn mặt của một thứ khác. Thứ đó vươn tay về phía tôi.
Quááák.
Cảm giác như da đầu sắp nứt ra.
Quái vật.
Một con quái vật hình người đang nắm lấy tóc tôi và cười toe toét. Miệng của con quái vật ghê tởm đó đang bốc ra cái mùi quen thuộc thuộc về vùng đất hoang tàn.
‘Quên lãng. Sống bằng cách quên đi. Mày lúc nào cũng chọn con đường dễ dàng nhỉ.’
‘......’
‘Vui chứ? Mày nghĩ thế này là ổn rồi, phải không? Hay là, mày thực sự nghĩ rằng mình đã ’quên‘ được rồi?’
‘Im đi.’
‘Giọng nói mà mày nhung nhớ.... Thật kinh tởm phải không? Nếu nhớ nhung đến mức này, nếu tự trách bản thân đến mức này, thì lúc đó tại sao lại đưa ra lựa chọn như vậy?’
‘Im đi. Im đi! CÂM MIỆNGGG!!!’
Tiếng hét bật ra từ sâu trong lồng ngực lại chỉ có thể quanh quẩn bên trong cổ họng, và rồi chậm rãi lắng xuống lồng ngực.
Khuôn mặt con quái vật đang cười khẩy và khuôn mặt của Giáo Sư phản chiếu trên mặt nước cùng một lúc.
Con quái vật đang khóc. Giáo Sư thì vô cảm.
Điểm khác biệt giữa hai khuôn mặt, chỉ là biểu cảm.
Khuôn mặt Giáo Sư đang khóc nhìn chằm chằm vào khuôn mặt Giáo Sư vô hồn.
‘Xóa đi ký ức cũng không làm kết quả mất đi. Hãy khắc cốt ghi tâm. Mỗi hơi thở mà mày hít vào, mỗi một lần thở ra là bằng chứng chứng minh cho tội lỗi của mày.’
Từ miệng Giáo Sư vô cảm, tiếng hét không thành lời bật ra thành câu.
‘Tôi chỉ muốn sống thôi mà. Tôi thật sự không biết mọi chuyện lại thành ra như vậy!’
Trước lời nói mà khó khăn lắm mới bật ra được, như một hành động vùng vẫy của Giáo Sư, nụ cười của con quái vật càng đậm thêm.
Con quái vật vẫn giữ chặt đầu Giáo Sư, nhả ra từng từ như đang nhai nuốt.
‘Chính cái sự ngu dốt đó, mới là tội lỗi, thằng ngu ạ.’
Toẹtttt!
Bàn tay đầy sẹo, lại nhấn đầu Giáo Sư xuống bóng tối.
***
Toẹtttt!
“Phù hộc! Hừ hộc! Hộc! Hừ hộc!”
“Ừm? Ôi chà, tỉnh rồi à!”
“Hộc! Hừ hừ hộc! Khặc hộc!”
“Nào nào, từ từ thôi. Thở nhiều hơi ngắn vào. Hít vào, thở ra. Hít vào, thở ra.”
Giáo Sư nghe lời, từ từ điều chỉnh hơi thở. Cơ thể lại mất cảm giác, có lẽ cột sống lại bị gãy rồi.
‘Trước khi cơn đau ập đến, phải nắm rõ tình hình.’
Giáo Sư vừa điều hòa hơi thở vừa quan sát xung quanh.
Đầu tiên, nơi này vẫn là căn phòng kinh khủng lúc nãy. Vị trí cũng y nguyên, ở giữa phòng. Vậy thì những thứ trói buộc cơ thể chắc cũng không thay đổi.
Có một điểm khác biệt, đó là cơ thể anh ta đang nằm trong một cái bồn tắm gỗ lớn.
Cái bồn chứa đầy chất lỏng đỏ sẫm. Chất lỏng màu đỏ, tanh mùi sắt. Không cần nhìn kỹ cũng biết đó là gì.
‘May mà mình đã kịp tắt màn hình stream trước đó. Nếu thứ này mà được phát sóng trực tiếp thì chắc người xem đều bỏ đi hết.’
Đa phần những người xem stream là để giải tỏa căng thẳng từ cuộc sống mệt mỏi tại vùng đất hoang.
Nếu tặng cho những người đến để giải tỏa mệt mỏi và chữa lành tâm hồn một bộ phim kinh dị máu me thì sao? Không chỉ là stream bị hủy hoại đâu. Chắc sẽ bị cộng đồng "săn lùng như phù thủy" mất.
Tôi cảm thấy hơi lạ. Đã tỉnh lại, đã kiểm tra cửa sổ hệ thống, đã xác nhận đang ở trong một căn phòng kỳ lạ..... Sau đó thì sao nhỉ?
‘Tôi không nhớ.’
Mất hết ký ức trước khi bất tỉnh. Ký ức cuối cùng rõ ràng là.....
‘Giọng nói đó. Sau khi nghe những lời thì thầm ngọt ngào đó, mình đã mất ý thức. Tế bào đột biến.... đã điều khiển cơ thể mình.’
“Hừm. Ta thấy cậu đã thở đều hơn, chắc bình tĩnh lại phần nào rồi. Nào, đây là mấy ngón?”
Không biết đã đợi từ lúc nào, lão pháp sư đang chăm chú ghi chép gì đó, ngay khi tôi tỉnh lại, liền đưa tay vẫy vẫy trước mặt tôi.
‘Tạm thời.... cứ nghe theo. Dù không rõ lắm, nhưng có lẽ nhờ ông pháp sư này đã làm gì đó với cơ thể mình nên sự lây nhiễm chưa được hoàn tất. Cho đến khi tìm ra cách thì cứ giả vờ ngoan ngoãn đã.’
Thấy Giáo Sư cứ ngây người ra, lão pháp sư có vẻ hơi bối rối.
“Chà. Vẫn chưa hồi phục đến mức đếm được số à? Vậy thì.....”
“Ba ngón tay, tên tôi là Giáo Sư, và tôi đã tham gia trận phòng thủ Turan thuộc quyền của đoàn lính đánh thuê Ngân Vịnh Hô. Vậy đã đủ để trả lời câu hỏi của ông chưa?”
Trước câu trả lời như súng liên thanh của Giáo Sư, lão pháp sư mỉm cười.
“Hoàn hảo lắm. Mới bị thứ đó chi phối ý thức không lâu mà đã tỉnh táo lại rồi.”
“Thứ đó.... là sao?”
“Tế bào Mute ấy. Thứ đang lan tràn khắp cơ thể cậu lúc này.”
Giáo Sư nhìn xuống ngay dưới cổ mình, nơi vũng máu đang sánh lại. Cơ thể vẫn thỉnh thoảng giật lên từng đợt. Cơ thể mình không còn là của mình nữa sao. Cảm giác không thật chút nào.
“Mặt cậu trông có vẻ cần được giải thích nhiều lắm, nhưng cũng sắp đến giờ rồi. Trước tiên, ta sẽ giải quyết công việc cần làm, rồi giải thích cho cậu sau.”
“Công việc.... gì?”
“Trị liệu cho cậu.”
Lão pháp sư cầm chiếc cưa sắt trên bàn lên, rồi nhìn lưỡi cưa gỉ sét mà lắc đầu, xong lại lôi ra một chiếc cưa sắt mới ra từ chiếc túi tạp dề.
“Tế bào Mute quả là những thứ đáng sợ. Chúng cố gắng thích nghi bằng mọi cách, không chỉ trên sinh vật sống mà trên cả những vật vô tri như thế này nữa. Kim loại dính máu của Mute cứ bị gỉ sét và chẳng dùng được bao lâu. Nào, giờ ta sẽ cắt tay cậu, đừng ngạc nhiên nhé.”
Ờ, ừm. Cái đoạn nào thì tôi không nên ngạc nhiên vậy? Đoạn cắt tay? Hay là đoạn nói chuyện đó một cách thản nhiên ngay trước mặt người sắp bị cắt tay?
“Gì, gì cơ? Tay tôi? Cắt đi?”
“Không sao, không sao. Ta đã chuẩn bị hết rồi, cậu sẽ không thấy đau chút nào đâu. Dung dịch hỗn hợp trong cái bồn cậu đang nằm ấy, nhìn ghê vậy thôi chứ đắt tiền lắm. Ta đã trộn máu Mute với dược liệu có tính gây mê mạnh và một chút Thánh Thủy. Lần này ta tăng tỉ lệ thuốc mê lên rồi, sẽ tạm thời yên tĩnh được một lúc.”
Nhẹp!
Lão pháp sư thọc bàn tay đeo găng vào trong bồn, rồi vớt cánh tay bị trói bằng xích sắt của Giáo Sư lên.
“....Chà, lành hết rồi sao. Đến mức này thì vượt qua cả biến thể cấp 4.... không, cấp 3 luôn rồi.”
“K, khoan đã! Tr, trị liệu cơ mà! Trị liệu thì liên quan gì đến cái chuyện.... làm chuyện đó với tay tôi chứ!”
Khi lưỡi cưa tiến đến gần, Giáo Sư đột ngột thét lên, khiến vẻ mặt lão pháp sư cau có lại.
“Hừm.... Ta là người không thể làm hai việc cùng lúc. Cắt xong rồi giải thích không được sao?”
“Đừng có nói nhảm!”
“Không có nhảm đâu..... Thôi được rồi. Vậy thì ta giải thích trước vậy.”
Ông ta cất chiếc cưa sắt gần như đã xẻo lìa cái cổ tay tôi vào túi, rồi quay trở lại chiếc ghế lúc nãy, nói:
“Cậu biết gì về cơ chế lây nhiễm của Mute?”
Giáo Sư điên cuồng vận dụng trí óc. Cơ chế lây nhiễm của Mute. Cơ chế lây nhiễm của Mute ở Thế giới 3. Rõ ràng là.....
“Bắt đầu lây nhiễm khi tiếp xúc với máu, nước bọt. Người bị nhiễm phải được linh mục thanh tẩy ngay lập tức, nếu nhiễm quá nặng thì dù có thanh tẩy cũng không khỏi. Khi bị nhiễm hoàn toàn, họ sẽ di chuyển về phía Nữ hoàng ở phía Bắc như bị mê hoặc.”
“Ồ ồ, khá đấy! Biết nhiều hơn người bình thường rất nhiều! Đúng là người mà cô ấy đưa đến có khác ha?”
“Cô ấy là ai?”
“Ngài Agathe ấy. Ngài Agathe. Charlotte de Agathe, cô tiểu thư lạnh lùng như khúc gỗ đó đã cõng cậu chạy đến tận đền thờ.”
Nhắc mới nhớ, có một nội dung tương tự trong tin nhắn về quan hệ hữu nghị với Charlotte. Trận chiến kết thúc, cô ấy đã đưa tôi đến đền thờ.
“Vậy.... đây là đền thờ sao?”
“Nói năng thế nữa là bị sét đánh đấy. Cái đền thờ trông như này chỉ có thể là đền thờ của ác thần thôi. Đây là nhà của ta. Chính xác hơn, là phòng nghiên cứu của ta.”
‘Vậy rốt cuộc ông là cái loại người gì mà lại trang trí nhà mình như đền thờ ác thần thế hả!’
Trong lòng Giáo Sư, sự nghi ngờ về việc lão pháp sư này là hắc pháp sư ngày càng lớn.
“Tiếp tục câu chuyện nhé, ở đền thờ họ có vẻ không sẵn lòng lắm, nhưng vì người nhờ vả là người đó nên họ cũng đã cố gắng hết sức. Họ dốc rất nhiều Thần lực vào. Nhưng chỉ làm chậm quá trình một chút thôi, hiệu quả gần như không có.”
Đương nhiên là vậy rồi. Thần chú ‘Thanh tẩy’ là thần chú loại bỏ những thứ tà ác, những thứ gây hại cho cơ thể.
Khoảnh khắc tế bào Mute nhiều hơn tế bào bình thường của cơ thể, việc loại bỏ chúng sẽ gây hại lớn hơn cho bản thân. Dù khác nhau tùy giáo phái, nhưng thần chú Thanh tẩy thông thường không hoạt động theo hướng gây hại cho con người, nên hiệu quả của thần chú đã bị phân tán.
“Đúng vậy, định mệnh của cậu là phải chết ngay tại chỗ. Vài phút nữa thôi sự lây nhiễm sẽ ăn sâu vào não cậu, và định mệnh của cậu cũng sẽ là bị các Hiệp sĩ Đền thờ ‘loại bỏ’.”
“....Và người kéo tôi ra khỏi đó là ông.”
“Đúng thế! Tình cờ là ta đang ở Turan để nghiên cứu và có đi ngang qua gần đền thờ, và thật sự ngẫu nhiên khi ta có quen biết với Ngài Agathe, nên dựa trên thành quả nghiên cứu bấy lâu nay, ta đã có thể phụ trách việc ‘trị liệu’ cho cậu.”
“Trị liệu à.... Tôi không rành lắm về y thuật pháp thuật, nhưng ngày nay người ta gọi cái thứ này là ‘trị liệu’ sao?”
Khi tôi dùng cằm chỉ vào những mẫu vật đầy xung quanh, lão pháp sư nở một nụ cười gượng gạo.
“Tình cảnh thế này mà vẫn khó ở được, cậu cũng có cá tính đấy. Có thể cậu không tin, nhưng đúng là trị liệu đấy. Đặc điểm của yếu tố lây nhiễm Mute có hai cái chính: xâm thực và tái tạo.
Nó ăn sâu vào phần bị xâm nhập, đồng bộ hóa với bản thân và chi phối phần đã đồng bộ đó, chăm sóc như thể cơ thể của chính nó. Ta đã tập trung vào phần này. Dù là yếu tố lây nhiễm Mute khét tiếng đến đâu đi chăng nữa, chẳng phải cũng có giới hạn sức mạnh hay sao? Điều đó đã được chứng minh qua rất nhiều thí nghiệm rồi. Nó không thể xâm nhập vào cơ thể hiệp sĩ đầy mana, và ngay cả khi không có mana, nó cũng không dễ dàng lây nhiễm vào cơ thể đã được rèn luyện kỹ lưỡng.”
Lão pháp sư chỉ vào cơ thể đầy vết thương của tôi và nói:
“Vậy thì ta nghĩ, nếu tiêu hao sức mạnh đó thì sẽ thế nào?”
“Tiêu hao.... sức mạnh? Của Mute đang lây nhiễm ấy à?”
“Đúng thế. Như ta đã nói, yếu tố Mute rất coi trọng vật chủ như coi trọng cơ thể của nó. Vì dù gì đấy cũng là chính là cơ thể của nó mà. Nếu liên tục gây ra những vết thương sâu lên cơ thể đã bị nhiễm, buộc yếu tố Mute phải dốc hết sức mạnh vào việc tái tạo vết thương thì sẽ thế nào? Chính là thế này đây!”
“Ực!”
Xoẹtttt!
Lão pháp sư, nhân lúc tôi lơ đễnh, trong chớp mắt đã tạo ra một lưỡi dao nước và cắt đứt cổ tay tôi.
“Cái đồ chết tiệt....”
“Nào, tập trung đi! Nhìn vào vết cắt!”
Lão pháp sư nhấc cánh tay đã được giải phóng khỏi cổ tay lên. Cổ tay bị cắt ngọt lịm phun ra máu một lát, rồi nhanh chóng lành lại, biến thành một khối thịt tròn.
“Màu sắc....!”
“Cậu cũng thấy rồi chứ! Không giống những phần khác bị nhiễm và có màu đỏ sẫm, phần được tái tạo mang màu thịt bình thường!”
Không thể tin được, màu da ở phần bị cắt và xung quanh quả thực đã thay đổi. Như thể tế bào Mute đang rút lui, nó đã lấy lại màu da ban đầu của tôi trong chốc lát.
“Trong suốt một tháng qua, ta đã bảo vệ cơ thể cậu bằng cách này. Cứ tái tạo là lại gây thương tích, lặp đi lặp lại như vậy.
Rồi những người cấp cao của vương quốc cũng dần nhận ra tình hình không bình thường, nghiên cứu của ta tự nhiên bắt đầu được chú ý.
Chẳng phải sao? Cái thứ Mute yếu ớt cách đây bốn tháng, chỉ cần đào một cái hào nhỏ trước bức tường thành và đốt lửa to lên là tự động cháy chết hết, nay lại mạnh đến mức một mình có thể hạ gục thành phố và đánh bại Hiệp sĩ số 1 Rodrick? Vài tuần trước, mệnh lệnh từ hoàng gia đã được đưa xuống. Họ sẽ hỗ trợ nghiên cứu của ta, để tìm hiểu mọi thứ có thể về Mute, và nếu có thể, tìm cách tăng cường sức mạnh cho binh lính bằng cách sử dụng sự lây nhiễm của Mute.”
Tạch.
Ông lau sạch cổ tay vừa cắt, cho vào lọ, rồi nói với nụ cười gượng gạo.
“Thế nên mới thành ra như thế này đây. Ở đây, trong dinh thự của ta, hàng chục pháp sư hoàng gia đang sử dụng cơ thể cậu để nghiên cứu. Chẳng phải là đôi bên cùng có lợi sao? Cậu đằng nào cũng phải chịu thương tích để ngăn chặn sự lây nhiễm lan rộng, còn chúng ta thì có được vật liệu thí nghiệm hữu ích.”
Đầu óc Giáo Sư quay cuồng trước sự thật quá sức tưởng tượng. Vật thí nghiệm. Một phần cơ thể của mình, như quả chín rụng từ cây, đang nằm trên bàn thí nghiệm của vô số pháp sư.
Ruột gan cuộn trào lên, nhưng Giáo Sư đang cố gắng kiềm chế lại lúc này.
‘....Bình tĩnh nào. Ngay từ đầu mình phải có tâm thế là đang đối phó với một kẻ điên. Bình tĩnh, cố gắng thu thập được càng nhiều thông tin càng tốt và....’
“Cá nhân ta rất thán phục cơ thể của cậu. Chỉ cần cung cấp máu bất kể loại gì là có thể sử dụng vô hạn, và không như cơ thể đã được rèn luyện, nó khá mềm, dễ dàng xử lý cho các thí nghiệm cần thiết. Tái tạo nhanh nên quá trình trao đổi chất cũng hoạt động mạnh, kết quả thí nghiệm cũng ra nhanh. Đúng là một cơ thể lý tưởng cho nghiên cứu! Nói nó được sinh ra để nghiên cứu cũng không ngoa!”
....Thông tin.... thông tin....
Két-
“Ừm, mẫu vật lần này cũng tốt đấy chứ?”
Giáo Sư cảm nhận được. Họ không hề coi mình là một người sống. Không, kể cả có thể cứu sống được thì họ cũng sẽ không làm vậy.
Rắc.
Khoảnh khắc đó, lý trí Giáo Sư, thứ đang cố gắng chống đỡ, sụp đổ.
“ƯAAAGGGGG!!! Tao sẽ giết! GIẾT CHẾT MÀY!!!”
“Hahaha. Nổi giận rồi sao? Phải, đáng giận thật. Ta hiểu mà. Nhưng với tư cách là người đang nghiên cứu cơ thể cậu, ta khuyên cậu nên bình tĩnh lại.”
“Câm mồm! Tao, chỉ cần thoát được khỏi đây, cái đầu thối nát của mày sẽ bị-Ực!”
Toong-
Khoảnh khắc đó, một âm thanh kỳ lạ vang vọng trong đầu. Và như thể lan ra từ bên trong qua hơi thở, một mùi hương ngọt ngào lan tỏa khắp mọi ngóc ngách trong khoang mũi.
“Thấy chưa, ta đã bảo nên bình tĩnh lại rồi mà. Cậu không còn hy vọng đâu. Sự lây nhiễm đã tiến sâu vào não rồi. Cậu mà mất lý trí như thế, Mute sẽ nhân cơ hội đó xâm nhập vào tinh thần cậu và nuốt chửng cậu đấy.”
“Ực, ư ư ư ư ư!!!”
“Suỵt, bình tâm lại nào. Cậu có sức kháng cự đáng ngạc nhiên đối với sự ô nhiễm tinh thần của Mute, nên nếu mọi chuyện suôn sẻ, có thể cậu sẽ trụ được thêm vài tháng nữa đấy. Chừng đó cũng đủ để chúng ta có được vật liệu thí nghiệm tuyệt vời rồi.”
“Màyy, màyyyyyy!!!”
“Giờ ta sẽ giúp cậu. Xin hãy, cố gắng chịu đựng hết sức có thể.”
Tách, rắc tách-
“Ngủ đi.”
Cùng với âm thanh kỳ lạ như khớp xương bị bẻ gãy và một thủ ấn được thực hiện, cơn buồn ngủ không thể cưỡng lại ập đến.
“Tê, tên. Tên....”
“Ừm? À à, ôi chà. Ta lại đãng trí quá. Chưa kịp giới thiệu tên nhỉ!”
Như thể vừa quên mang theo cây gậy, lão pháp sư đáp lời vị Giáo Sư đầy căm hận bằng giọng điệu ôn tồn, rồi lịch sự cúi người, gửi lời chào về phía Giáo Sư đang dần lụi tàn trong bồn máu, nói:
“Ta là Isaac Mandalius, bậc thứ 6 của học phái Lead Flow. Xấu hổ thay, nhờ công lao trong nghiên cứu lần này mà ta được phong lên tước vị Bá tước.”
“Isaac.... Mandalius....”
“À, ta biết tên cậu rồi nên không cần đâu, Giáo Sư. Ngài Agathe có nhờ ta trông nom cậu tử tế.”
“Isaac..... Isaac.....”
Trong ý thức đang dần vụn vỡ, Giáo Sư nhẩm đi nhẩm lại tên của kẻ đó.
‘Giết. Bằng mọi giá, phải giết chết thằng khốn nạn đó.’
Cho đến khi chìm vào giấc ngủ, Giáo Sư vẫn không ngừng lặp lại lời đó trong tâm trí.