Mới tờ mờ sáng mà quang cảnh Mai Hoa Trang đã nhộn nhịp hẳn lên.
Từ đằng xa đã lũ lượt từng đoàn người không ngớt đổ về. Chưởng môn một số môn phái là những người đến sớm nhất. Khu đất rộng bên trong đã được dọn dẹp sạch sẽ. Lũ đệ tử của Xích Như Lân chuẩn bị vô cùng chu đáo đón tiếp quần hùng.
Lúc Dương Tôn Bảo, Mỹ Hoa Nương và Lan Nhi đến nơi thì Viên Giác, Không Minh cũng vừa tới. Bọn đệ tử các môn phái từ hôm trước đã đến dò thám động tĩnh về báo cáo là không có gì bất thường cả, nên mọi người cũng yên tâm.
Bỗng Không Minh đại sư nói:
- Quái lạ, hôm nay đại hội quần hùng tổ chức tại đây mà sao không thấy chủ nhân đâu cả?
Lão gọi một đại hán đang lăng xăng phục vụ các quan khách lại rồi hỏi:
- Tại sao Xích Như Lân không ra đây để tiếp quần hùng.
Gã đại hán lúng túng nói:
- Thưa đại sư, lão gia không hiểu có việc gì mà đi từ hôm qua chưa về!
- Sao lại có thể thế được, hôm nay là một ngày rất hệ trọng... thế ai cai quản công việc ở đây?
- Lão gia khi đi có dặn lại tất cả các việc cần làm. Chắc là...
Gã chưa kịp nói hết câu thì bỗng có tiếng leng keng thật lớn vang lên lanh lảnh. Từ đằng xa tiến lại bốn nhà sư mặc áo vàng vá chằng chịt, ba lão thì Dương Tôn Bảo đã gặp rồi, lão thứ tư thì hôm nay mới xuất hiện. Hình dung lão này còn cổ quái hơn ba nhà sư kia gấp bội. Trên lỗ mũi của lão có xâu qua một cái vòng vàng to tướng... Hai bên tai cũng là hai cái vòng to như thế. Cổ chân lão cũng đeo một cái vòng trên có gắn lục lạc, thành ra mỗi bước đi đều có tiếng leng keng rất lạ tai. Lão đi rất nhanh nhưng mỗi bước rất trầm trọng. Vừa đến nơi lão đã nói oang oang:
- Ta là khách mời mà sao không thấy chủ nhân ra tiếp gì cả?
Mọi người đang còn ngơ ngác bỗng một tiếng cười khanh khách vang lên khiến mọi người lạnh cả người.
- Lão phu thất lễ, thất lễ xin đại sư miễn thứ.
Tất cả đều quay lại nhìn về phía người nói khiến ai nấy đều giật mình. Chính là lão già bịt mắt, Đại Giáo chủ Huyết Hồn Bang. Không hiểu lão đến đây từ bao giờ, mà bỗng nhiên xuất hiện một cách kỳ bí. Lão cười ha hả rồi nói tiếp:
- Hôm nay, Xích lão gia vắng mặt, lão phu xin thay mặt để tiếp rước quần hùng.
Lão quay qua khắp lượt, nhìn mọi người bằng cặp mắt đầy ý nghĩa rồi nói:
- Có lẽ các vị đã đến đông đủ cả rồi, xin mời quý đại sư an tọa để lão phu tuyên bố lý do.
Lão nói câu này rõ ràng có ý coi bốn lão sư kia còn cao hơn tất cả những anh hùng hảo hán có mặt khiến mọi người tức giận vô cùng.
Bốn lão sư nghênh ngang ngồi xuống hàng ghế kê trên đầu. Viên Giác đại sư vốn là kẻ tu hành nên lão không để ý đến những tiểu tiết đó, song Mỹ Hoa Nương thì bừng bừng lửa giận.
Đợi mọi người bớt ồn ào bàn tán, lão già bịt mặt mới đúng lên. Lão cất tiếng nói tuy không lớn lắm nhưng vang rất xa khiến những kẻ ngồi ở xa nhất cũng nghe rõ mồn một:
- Hẳn các vị đều rõ, chưa bao giờ tình hình võ lâm lại lộn xộn như lúc này. Kể từ khi các vị tổ sư thành lập ra các môn phái đến nay, trải qua bao nhiêu thời kỳ vàng son rực rỡ, các đệ tử đời sau luôn luôn phát huy nên võ học sẵn có làm rạng rỡ môn phái, bổ sung và không ngừng phát triển võ thuật. Song, thật đáng buồn, lẽ ra đời sau phải hơn đời trước, thì lại trái ngược. Nền võ thuật ngày càng trở nên suy đồi, thoái hóa, các môn phái thì tranh giành hiềm khích lẫn nhau khiến các tinh hoa võ công ngày một tàn lụi, trước tình hình ấy lão phu đau lòng vô cùng...
Lão ngừng lại một lát để chờ xem phản ứng của quần hùng, rồi tự đắc nói tiếp:
- Đã thế, lại thêm cảnh xâu xé tàn hại lẫn nhau, làm mất đi cái tinh thần thượng võ đã có từ ngàn năm. Nếu không kịp thời chấn chỉnh hẳn là tai họa sẽ dẫn đến hủy diệt, bao công lao của các vị tổ sư đã dày công vun đắp sẽ thành công dã tràng. Điều đó là chắc chắn không sao tránh khỏi.
Lão chưa kịp nói tiếp, thì Từ Dần Sinh đã đứng lên. Lão nóng nảy hỏi:
- Ta xin hỏi ngươi một câu. Chẳng hay ngươi là người thuộc môn phái nào mà dám thay mặt giới võ lâm, danh môn chính phái để kêu gọi. Hay là ngươi thuộc bàng môn tả đạo.
Lão già chẳng chút giận dữ. Lão cười nhạt nói:
- Các hạ hỏi làm chi điều ấy! Phàm là con nhà võ thì đều thuộc giới võ lâm cả, việc gì lại phân chia ra môn này, phái nọ! Lão phu nói vậy có đúng không?
Ba nhà sư lập tức gật đầu tán thưởng. Lão già đắc chí nói tiếp:
- Vì thế, lão phu thấy nếu cứ để tình trạng này tiếp diễn thì vô cùng nguy hiểm, võ lâm không đoàn kết sẽ sinh ra chém giết lẫn nhau. Cần phải gom lại một mối đúng như người ta vẫn nói:
Anh em bốn bể đều chung một nhà. Mà muốn được như vậy, cần phải có một người có đủ tài để lãnh đạo quần hùng. Vì vậy lão phu mới mời các vị đến đấy để tranh tài cao thấp, bầu ra một người có võ công cao nhất để đứng ra chủ trương mọi việc. Bất luận là ai, thuộc bất cứ môn phái nào đều được quyền ra tỷ thí. Nếu vị nào vì một lý do nào đó vắng mặt cũng có quyền nhờ người khác thay mặt. Cuộc đấu sẽ rất công bằng để chọn ra một người xứng đáng nhất.
Lão ngừng lại rồi ngồi xuống. Không khí im lặng một hồi lâu. Lão già bước ra nói:
- Nào, bây giờ xin mời các vị bắt đầu. Ai sẽ lên thách đấu trước.
Rõ ràng sự có mặt của quần hùng tại đây là mặc nhiên công nhận cuộc tỷ thí này.
Không ai bước ra cả. Bỗng lão già đeo cái vòng ở mũi bước ra nói:
- Ta là Ô Tất Đạt, xin mời các vị cùng tỷ thí.
Lão dẫm mạnh chân xuống nền đá làm hằn sâu hình năm ngón chân lõm xuống khiến ai nấy giật mình. Dương Tôn Bảo tức giận toan bước ra thì đã thấy Viên Giác miệng niệm phật hiệu rồi thông thả tiến đến trước mặt Ô Tất Đạt.
- Bần tăng không hề có ý hơn thua, song cũng muốn học hỏi vài cao chiêu của lão sư.
Mong lão sư vui lòng chỉ giáo.
Nói xong Viên Giác đại sư chắp tay lại theo thế Đồng Tử Bái Quan Âm, rất là khiêm tốn nhưng rất trịnh trọng. Lão ra thế này là có ý muốn nhường nhịn đối phương ra tay trước.
Nhà sư có vòng đeo ở mũi tên Ô Tất Đạt cũng tỏ vẻ mã thượng. Lão cũng thi lễ lại, rồi bất ngờ đánh Long Trảo vào mặt Viên Giác. Gã sử chiêu Kim Long Hý Thủy (Rồng vàng rỡn nước) xương cốt kêu răng rắc chứng tỏ lão đã vận kình hết sức vào cánh tay. Viên Giác đưa tay trái lên gạt hữu quyền của đối phương, tay phải sử chiêu Vân Thủ Ưng Trảo, nhằm đánh vào huyệt Đồng Tử Liên gần mắt Ô Tất Đạt.
Không ngờ lão này có một công phu kỳ dị, chiếc vòng trên mũi gã bỗng chuyển động đánh vào cườm tay Viên Giác nơi huyệt Đại Lăng. Viên Giác kinh ngạc vội thu tay về vì nếu để chiếc vòng đánh trúng tay chân sẽ bị tê bại ngay tức khắc.
Hai người giao đấu trên năm mươi hiệp không phân được thua. Viên Giác đã vào loại võ công thượng thừa mà đánh với nhà sư lạ mặt này vẫn không sao chiếm được thượng phong thì thật là lạ lùng. Võ công Ô Tất Đạt rất kỳ bí và quái dị, những chiếc vòng đeo ở chân thực ra là một công phu bí hiểm. Mỗi bước chân lão di chuyển chiếc vòng lại chạm vào nhau kêu leng keng khiến những ai đứng ngoài võ công hơi kém một chút phải nhức đầu, hoa mắt. Viên Giác là bậc cao thâm nên lão tập trung tinh thần không để tiếng động làm hỗn loạn tâm trí.
Dần dần, Viên Giác có phần chiếm được ưu thế. Lão đã bỏ mấy chục năm để nghiên cứu những biến hóa của Thiếu Lâm quyền pháp nên mỗi đòn đánh ra đều ẩn tàng nhiều thế biến ảo khó lường.
Ô Tất Đạt cứ lùi dần. Lão không ngờ hôm nay đã gặp một địch thủ lợi hại. Thấy Ô Tất Đạt có phần lúng túng, Viên Giác định tâm kết thúc cuộc tỷ thí cho mau lẹ. Đại sư vận hết kình lực vào cánh tay sử chiêu Bách Điểu Phi Hồi, năm ngón tay xòe ra cong lại theo thủ pháp Ngũ Cầm Thế chụp vào ngực Ô Tất Đạt.
Đây là một thế võ cực kỳ ảo diệu, Viên Giác lại ra tay nhanh không thể tả trong lúc Ô Tất Đạt đã bị triệt mã, gã thảm bại là điều chắc chắn. Song Ô Tất Đạt bỗng liều lĩnh lao thẳng vào Viên Giác, hai tay đưa lên định bẻ gãy cỗ đại sư. Đó là một lối đánh liều lĩnh để gỡ thế nguy, mục đích là hai người cùng chết cả, là một tuyệt chiêu chẳng ai dám dùng vì nó nguy hiểm, có tên gọi là Khổ Hải Hồi Đầu. Viên Giác vội thu quyền về, lão nghiêng người luồn tay qua người của Ô Tất Đạt định nhấc bỗng gã lên quật xuống đất. Viên Giác vốn có lòng từ tâm nên chỉ cốt đánh ngã Ô Tất Đạt để gã phải chịu thua mà thôi nên mới sử chiêu Hiệp Khê Sơn Hải (kẹp núi vượt bể) một chiêu rất khoan hòa.
Ô Tất Đạt lợi dụng tình huống ấy, gã co tay lại dùng sống bàn tay làm cương đao chặt thẳng vào gấy đại sư, theo thế Thái Sơn Áp Đỉnh.
Quần hùng ồ lên kinh hãi. Cũng may Viên Giác võ công cũng không phải tầm thường, lão tránh được cú đánh vào gáy, song phải chịu trúng đòn vào lưng.
Chỉ nghe một tiếng rắc khô gọn, cánh tay của Ô Tất Đạt như đánh phải một tấm thép.
Viên Giác mặc dù đã vận khí hộ thân, song cũng cảm thấy xương sống như bị chặt gãy. Còn Ô Tất Đạt cánh tay cũng tê chồn không sao chịu nổi. Gã bật lên tiếng khen:
- Kim Cương thần công quả danh bất hư truyền.
Mặc dù chưa thua, song Viên Giác cũng cảm thấy hổ thẹn, lão lùi lại nói:
- Bần tăng xin chịu thua. Ô thí chủ võ công quả là cao cường.
Ô Tất Đạt tuy là một lão đại ác, song lão thấy Viên Giác xử sự như vậy lão cũng vội nói:
- Bần tăng không dám, kể như trận đấu này huề...
Điều đó có nghĩa là Viên Giác và Ô Tất Đạt sẽ không được ra thi đấu nữa. Lão già bịt mặt lúc đó mới nhảy ra. Lão nói lớn:
- Bây giờ đến lượt lão phu, có ai ra thi đấu chăng?
Quần hùng biết rất rõ ngoài Viên Giác còn có cơ cầm cự nổi, không ai có thể là đối thủ của lão. Không Minh tính bước ra thì Dương Tôn Bảo nói:
- Xin đại sư để vãn bối. Lão là đại cừu thù của tại hạ...
Gã nói xong nhảy vút lên cao rồi dùng thủ pháp Thiên Cân Trụy đáp xuống. Gã nói lớn:
- Ngươi thách đấu mà không dám xưng tên họ, không dám để lộ mặt thật thì sao gọi là anh hùng.
Lão già mỉm cười nói:
- Rồi ngươi sẽ biết ngay thôi. Ngươi đã thoát khỏi tay ta mấy lần nhưng hôm nay sẽ chẳng có cơ may ấy đâu?
Lúc ấy, Dương Tôn Bảo mới để ý thấy có rất nhiều cao thủ của Huyết Hồn Bang kéo đến. Quần hùng phía dưới cũng biết đây là một trận đấu sống còn có liên quan đến sinh mạng của võ lâm nên hồi hộp theo dõi. Viên Giác đại sư nói khẽ với Mỹ Hoa Nương:
- Xin phu nhân cẩn thận cho, bọn Huyết Hồn Bang hiện đang có mặt rất đông. Tình hình chưa có thể đoán trước thắng bại thế nào, song nếu lão Đại Giáo chủ mà thua, rất có thể diễn ra một trường huyết chiến. Phu nhân coi kìa! Bần tăng thấy có cả Lý Quế Anh nữa đấy.
Mỹ Hoa Nương gật đầu. Dương Tôn Bảo tuy võ công hiện nay rất cao, song dù sao vẫn là đệ tử của Mỹ Hoa Nương. Để gã lên tỷ đấu với lão già là đúng, vừa trả được thù nhà, lại trả thù được cho sư môn... Còn về phía bên ngoài, Viên Giác và phu nhân lo liệu.
Một tên đệ tử của Huyết Hồn Bang ném cho lão già một thanh bảo đao. Chắc là nó phải nặng ghê gớm vì gã đại hán to lớn dường ấy mà phải dùng hai tay mới đưa lên nổi.
Thanh đao trông rất kỳ dị màu đen tuyền tỏa ánh sáng sắc lạnh. Lão già cầm lấy thanh đao rồi gằn giọng:
- Tiểu tử, ngươi hãy ra chiêu đi?
Dương Tôn Bảo cũng rút thanh gươm báu sau lưng ra, sử chiêu thứ nhất trong Liên Hoa bí lục là Bích Sa Như Yên (sóng xa khói tỏa) chém xuống, chiêu này tuy là chiêu mở đầu nhưng có phần trịnh trọng, uy nghi song tiếp theo có thể biến ra hàng trăm thế đánh lợi hại khác. Dương Tôn Bảo chủ ý muốn lão già thể nào cũng đưa đao lên đỡ và như thế thanh đao của lão sẽ bị chặt gãy làm đôi. Lão già cũng hơi kinh ngạc không hiểu sao Dương Tôn Bảo lại biết chiêu ấy. Lão đưa ngang thanh bảo đao lên đỡ, kình lực truyền vào thanh đao nên nó trở nên cứng rắn vô cùng.
"Choang" một tiếng. Dương Tôn Bảo tưởng rằng sẽ chặt đứt được thanh đao của lão nên không vận kình vào cánh tay, gã bị thối lui về sau một bước cánh tay tê chồn. Bộ pháp lão già nhanh lạ thường, lão không bỏ lỡ cơ hội Dương Tôn Bảo đang thoái bộ sử chiêu Hoàng Uyển Quy Lai, biến đao thành kiếm đâm thẳng vào cổ họng gã. Đấy là thủ pháp biến hóa "Đao trung hữu kiếm, kiếm trung hữu đao" vô cùng lợi hại. Nếu là người khác, hẳn là đã toi mạng trước đòn sát thủ này rồi. Dương Tôn Bảo uốn cong người về phía sau như cây non gặp gió tránh thoát được, khiến lão già phải bật lên tiếng khen:
- Chiêu Dương Liễu Nghênh Phong ngươi sử dụng đẹp lắm.
Lão đánh với Dương Tôn Bảo được ba chục chiêu thì biết rằng võ công của Dương Tôn Bảo lúc này không phải tầm thường. Lão lại càng kinh ngạc khi thấy chiêu số của Dương Tôn Bảo cũng là những chiêu số lão đang sử dụng nhưng biến hóa hơn nhiều, lão đã dùng đến thế thứ tám mươi mốt trong Liên Hoa bí lục mà vẫn không hạ được y thì bắt đầu hoảng sợ.
Lão biết Liên Hoa bí lục mà vẫn không hạ được y thì bắt đầu hoảng sợ. Lão biết Liên Hoa Quyền có ba trăm sáu mươi thế chính, còn biến hóa ra thì không biết bao nhiêu mà kể. Với nội lực của lão chỉ tập được có tám mươi lăm thế là đã không sao tập nổi nữa mà gã tiểu tử này vẫn có vẻ ung dung. Lão vận hết sức lực dùng thanh đao chém bổ xuống đầu Dương Tôn Bảo theo một thế ác liệt, thanh đao tưởng chừng như nặng đến ngàn cân, trầm trọng vô cùng.
Nếu Dương Tôn Bảo vung gươm lên đỡ thì một trong hai người nội lực yếu hơn sẽ bị nội thương.
Dương Tôn Bảo hiểu ý định ấy. Thế đánh rất mạnh lại ở trên chém xuống nên uy lực được tăng thêm gấp bội. Đối chưởng với lão lúc này là bất lợi. Dương Tôn Bảo đưa thanh gươm lên, rồi quay nhẹ một cái. Gã đã dùng thủ pháp Tứ Lạng Chống Thiên Cân. Chỉ cần dùng một ít sức lực cũng đủ chống nổi lực nặng hàng ngàn cân của đối thủ.
Lão già còn đang ngơ ngác thấy kình lực nhẹ hẫng đi thì đã thấy mũi gươm của Dương Tôn Bảo đâm tới ngay mặt. Chiêu này Dương Tôn Bảo chủ ý muốn lật mặt nạ của gã để quần hùng coi mặt nên không dùng nhiều sức lực. Lão già bí thế lấy tay trái đè lưỡi gươm xuống, tay cầm đao chém ngang vào hạ bàn của Dương Tôn Bảo. Tự nhiên, Dương Tôn Bảo lâm vào thế hạ phong. Nếu gã cố tình sát thủ, năm ngón tay của lão già đã đứt lìa rồi. Trong lúc cấp thời, Dương Tôn Bảo đề khí búng mình nhảy vọt lên cao, lão già không bỏ lỡ dịp may hiếm có ấy quăng luôn thanh đao trong tay lên. Dương Tôn Bảo đang lơ lửng trên không bỗng thấy một vật đen xì bay vọt lên sức mạnh khôn tả. Gã co chân đạp mạnh vào thanh đao lấy đà bay vọt lên cao hơn nữa rồi sử chiêu Bình Sa Lạc Nhạn đáp mình nhẹ nhàng xuống đất.
Quần hùng ồ lên kính phục. Lão già lại càng tức giận lão hét lên:
- Dương Tôn Bảo, coi chưởng của ta đây?
Lão trầm người xuống, hai tay thu vào ngực rồi lấy hết sức đẩy tới. Lão đã sử dụng toàn bộ công lực, phát Hồi Tâm Chưởng, bàn tay từ từ chuyển sang màu đen xì, chưởng phong rít lên ầm ầm như sấm động.
Có tiếng thét lên từ phía quần hùng:
- Hồi Tâm Chưởng! Dương huynh nguy mất rồi.
Dương Tôn Bảo nhìn màu sắc ở gan bàn tay lão, biết rằng lão chỉ luyện được tới bốn phần hỏa hầu. Gã cũng xoay bàn tay lại, bàn tay chuyển thành màu đỏ tía vận sáu thành công lực phóng chưởng ra.
Đọc đầy đủ truyện chữ Hồi Tâm Chưởn, truyện full Hồi Tâm Chưởn thuộc thể loại Kiếm Hiệp cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Hồi Tâm Chưởn