Edit: nuocici
Sơ Hạnh cầm tấm thiệp trong tay, trái tim như sắp nảy ra khỏi lồng ngực. Cô khẽ chớp đôi mắt đã ươn ướt, đặt thiệp sang một bên để tiếp tục xem những món đồ khác trong hộp. Thứ tiếp theo thu hút cô lại là túi bùa màu hồng nhạt. Sơ Hạnh ngạc nhiên cầm nó lên.
Đây là… bùa tình duyên mà. Không phải anh đã chọn bùa học tập sao? Mãi đến lúc này Sơ Hạnh mới biết anh chàng Cận Ngôn Châu kia đã lừa cô. Ngày đó anh đến ngôi chùa trên núi ở Nam Thành không phải để xin bùa học tập, mà là bùa tình duyên.
Cô bắt đầu hoài nghi, Quốc Khánh chỉ được nghỉ vài ngày, anh lại có thể cùng đến ngôi chùa ấy cầu nguyện chung thời gian với cô như vậy, lẽ nào anh đã cố tình sắp xếp sự trùng hợp đó? Theo tính cách của Cận Ngôn Châu, hẳn là có thể như vậy.
Sơ Hạnh bỏ bùa tình duyên xuống, cầm chiếc lá phong đã được ép plastic lên.
Trên bìa plastic còn ghi thời gian: Ngày 31 tháng 10 năm 2010.
Cho nên chiếc lá phong này được anh lén giữ lại sau lần đầu tiên họ vào rừng phong cùng nhau.
Trong hộp còn rất nhiều thứ khác. Móc khóa hình con thỏ cô chọn cho anh khi họ cùng đi ăn lẩu sau tết âm lịch hồi năm nhất đại học. Đêm trước ngày nghỉ đông, khi Cận Ngôn Châu tặng cô cây bút làm quà tặng năm mới, Sơ Hạnh cũng tặng lại anh cây kẹo mút vị sữa dâu, vỏ kẹo đến giờ vẫn nằm gọn trong hộp.
Ngay cả hộp thuốc trị cảm cô mua giúp anh sau bữa tiệc liên hoan phòng ký túc xá của cả hai, anh cũng giữ lại cẩn thận. Sơ Hạnh vốn tưởng chỉ có vỏ hộp thuốc thôi, nhưng khi cô nhấc lên lại cảm thấy hơi nặng, mở ra mới biết thuốc trong hộp vẫn còn nguyên. Hôm đó anh không uống viên nào cả.
Sơ Hạnh đặt hộp thuốc về chỗ cũ, nhấc một tấm ảnh lên. Là bức hình chụp hai người ở nhà ma trong công viên giải trí sau khi họ ở bên nhau. Trong hình Cận Ngôn Châu ôm chặt lấy Sơ Hạnh, còn cô đang ghé sát bên sườn mặt anh. Sơ Hạnh đã thấy bức ảnh này trong USB của Cận Ngôn Châu, lúc ấy cô muốn anh lấy hình gốc cho mình xem nhưng anh không chịu. Không ngờ giờ lại vô tình thấy nó trong chiếc hộp này.
Có thêm cả mảnh giấy nhỏ cô và anh truyền tay nhau trong giờ học, bức chân dung cô vẽ anh khi cùng anh lên lớp nghe giảng, cây bút cà rốt anh “mượn” của cô, thỏ bông cô tặng anh dịp sinh nhật và vô vàn thứ khác, tất cả đều có liên quan đến cô.
Sơ Hạnh xem hết một lượt rồi lại thả từng món đồ về lại vị trí ban đầu, sau đó để chiếc hộp về lại ngăn tủ.
Tối đó khi Cận Ngôn Châu về nhà, cô cũng không nhắc đến chiếc hộp đen chứa nhiều kỷ niệm đó với anh. Cô vẫn giống như mọi ngày, cùng anh ăn cơm tối rồi xem một bộ phim thư giãn, sau đó được anh ôm về phòng ngủ.
Trước khi ngủ, hẳn phải làm vài việc đã. Nhưng lần này khác mọi ngày, Sơ Hạnh chẳng mấy khi chủ động đến vậy. Trừ lần đầu tiên cô ngỏ lời mời anh tiến đến, những lần sau đó đều do anh chủ động trêu chọc, căn bản không cần Sơ Hạnh phải làm gì hết nữa.
Đêm nay hiếm khi anh còn chưa động tay động chân mà cô đã tự nói ra trước. Sơ Hạnh rất thẳng thắn, từng lời mời gọi đều chạm trực tiếp đến mong muốn của bản thân. Trái ngược với sự bộc trực của cô, Cận Ngôn Châu lại đỏ mặt nóng tai.
Anh hôn cô, giọng nói trầm thấp như đang kìm nén: “Vội đến vậy sao?”
Sơ Hạnh vòng tay níu chặt vòng eo thon chắc của anh, đuôi mắt phiếm hồng vì động tình, thản nhiên đáp lời: “Gấp lắm rồi.”
Cận Ngôn Châu vốn không định làm gì quá đáng, ngày mai họ còn cuộc hẹn ăn cơm với vài người bạn cũ thân thiết của anh. Nhưng đêm nay cô thật sự rất biết cách quyến rũ anh.
Cận Ngôn Châu hơi mất khống chế, được nước lấn tới khiến cô nàng bật khóc xin tha. Rất lâu sau, cuối cùng Sơ Hạnh cũng được anh ôm trọn vào lòng, thút thít chìm vào giấc mộng.
Cũng vì đêm nay quá cháy bỏng, đến trưa ngày hôm sau Sơ Hạnh vẫn chưa có dấu hiệu tỉnh lại, đại đa số thời gian đều nằm liệt trên giường ngủ.
———————————–
Tối thứ bảy.
Đầu bếp Cận Ngôn Châu gọi tới đặt từng món ăn lên bàn, sau đó rót rượu sẵn sàng giúp họ. Chốc lát sau, năm người bạn lần lượt gõ cửa.
Khâu Tranh và Thu Trình đã đăng ký kết hôn từ Thất tịch năm trước, giờ họ là vợ chồng hợp pháp. Nhưng hôn lễ thì muộn hơn một chút, đến tết Trùng Dương(1) năm nay mới tổ chức.
Mùa hè năm nay Lạc Hạ đã về nước, không lâu sau đã xác định mối quan hệ với Hướng Noãn, hai người họ lúc này đang trong giai đoạn yêu đương nồng nhiệt.
Còn một người nữa là Dư Độ, anh là bạn thân năm cấp 3 của Cận Ngôn Châu, tối nay vẫn lẻ bóng đến dự tiệc.
Cận Ngôn Châu nắm tay Sơ Hạnh, chủ yếu muốn giới thiệu với ba người bạn chưa từng gặp cô là Lạc Hạ, Hướng Noãn và Dư Độ: “Bạn gái tôi, Sơ Hạnh.”
Sau đó lại nói với Sơ Hạnh: “Khâu Tranh và anh Trình thì không cần giới thiệu thêm, em đã gặp rồi.”
“Chỉ còn ba người này, Lạc Hạ, Hướng Noãn.” Anh dừng một chút: “Lần trước dẫn em đến trường cấp 3 đã thấy hình của họ trên bảng vinh danh rồi. Người còn lại là Dư Độ.”
Dư Độ vờ giận dỗi: “Giới thiệu cả nửa ngày rồi mới nhớ đến tôi sao. Anh Châu, đến lượt tớ cậu phải nói gì đó thật hoành tráng vào!”
Cận Ngôn Châu cười khẽ, không nể tình chút nào tiếp lời anh: “Giới thiệu cậu năm nay đã đi xem mắt bao nhiêu lần hả? Hay là hai mươi mấy năm kể từ lúc chui ra khỏi bụng mẹ đến giờ mà vẫn độc thân?”
Mấy người khác đều không kìm được cười rộ lên.
Dư Độ ‘độc toàn thân’ cảm thấy bản thân mình chìm trong một tổ hợp toàn những cặp đôi yêu nhau say đắm quả thật oan ức quá, lớn tiếng tuyên bố bữa cơm này không thể ăn nổi nữa, anh phải về nhà ngay thôi.
Cận Ngôn Châu tốt bụng chỉ đường giúp: “Rẽ trái không tiễn, nhớ đóng cửa cẩn thận trước khi về.”
Dư Độ hừ một tiếng: “Cậu đuổi tôi đi nhưng tôi cứ lì ở đây mãi nhé.”
“Hôm nay tôi đến đây vì chị dâu mà!” Anh dứt lời, chủ động chào Sơ Hạnh: “Chào chị dâu!”
Đôi mắt Sơ Hạnh đượm ý cười, hai lúm đồng tiền hiện rõ bên má, dịu dàng đáp lời: “Xin chào.”
Sau đó lại nhìn về phía Lạc Hạ đang đan chặt mười ngón tay với Hướng Noãn, mỉm cười nói tiếp: “Chào mọi người.”
Lạc Hạ cười nhẹ gật đầu: “Chào cậu.”
Hướng Noãn cũng cười trả lời: “Chào chị, Sơ Hạnh.”
Mấy người họ đều là bạn thân lâu năm của Cận Ngôn Châu, ai cũng rất hiền hòa nên chỉ sau một bữa cơm thân mật, Sơ Hạnh đã dần thân thiết hơn với họ. Đặc biệt là Hướng Noãn mới gặp lần đầu tiên. Cũng nhờ Khâu Chanh ở giữa điều tiết bầu không khí, tình chị em giữa ba cô gái chẳng mấy chốc đã được thành lập.
Ăn tối xong, bảy người cùng đi xuống tầng hầm. Cả bọn định xem phim nhưng Dư Độ lại vô tình phát hiện bộ rút gỗ Sơ Hạnh mới mua về mấy hôm trước, đến giờ còn chưa bóc tem, vì vậy anh nhanh miệng đề nghị chơi một trò chơi thú vị hơn xem phim. Họ cùng thống nhất sẽ chơi rút gỗ.
Mỗi thanh gỗ trong bộ rút gỗ này đều có một lựa chọn, hoặc là lời bộc bạch thật lòng, hoặc là một thử thách mạo hiểm. Rút trúng gì thì phụ thuộc hoàn toàn vào vận may của từng người.
Họ cùng quây quần quanh chiếc bàn. Trên bàn còn có thêm bảy cái ly, trừ ly nước chanh của Hướng Noãn do cô dị ứng với cồn, còn lại tất cả đều là rượu. Cả bọn vừa chơi trò chơi vừa nhâm nhi chất lỏng trong ly.
Dư Độ dựng tháp gỗ xong đã nói ngay: “Tôi trước nhé.”
Anh rút bừa một thanh gỗ, bên trên viết: “Bạn mất nụ hôn đầu năm bao nhiêu tuổi?”
Dư Độ: “…”
Anh uất hận ném thanh gỗ xuống, bất bình bày tỏ: “Không hiểu sao nữa, ngay cả mấy khúc gỗ này cũng nhắm vào tôi.”
“Nụ hôn đầu của tôi vẫn còn nguyên vẹn đấy.” Dư Độ nói lớn: “Chưa dâng hiến cho ai hết!”
Sơ Hạnh đang lười biếng tựa vào cánh tay Cận Ngôn Châu chợt thấy buồn cười. Người bạn này của Ngôn Ngôn đúng là tăng động thật đấy, vô cùng hoạt bát. Theo vòng ngược chiều kim đồng hồ, người tiếp theo là Hướng Noãn.
Hướng Noãn rút thanh gỗ có số ‘6’ ra đọc: “Chụp một tấm hình với người khác phái đầu tiên bên tay phải của bạn.”
Người ngồi bên phải Hướng Noãn, vừa vặn lại là Lạc Hạ.
Khâu Tranh trêu cô nàng: “Noãn Noãn, cái này đơn giản quá rồi!”
Hướng Noãn cười mỉm mở máy ảnh trong điện thoại lên, căn khung hình về phía Lạc Hạ. Người đàn ông trên màn hình không nhìn về hướng này, anh hơi cúi đầu, khẽ rũ mắt, từ đuôi lông mày đến khóe mắt đều lấp lánh ý cười, khóe miệng cũng cong nhẹ. Từ góc này, nốt ruồi nhỏ trên tai trái của anh cũng lọt vào ống kính.
Chỉ một giây trước khi Hướng Noãn ấn nút chụp hình, Lạc Hạ bỗng quay mặt nhìn sang. Ngay sau đó, ống kính đã lưu lại khung cảnh ấy. Trong hình, anh nở nụ cười dịu dàng nhìn thẳng Hướng Noãn. Ngực Hướng Noãn chợt rung rinh, trái tim cũng theo đó mà hẫng mất một nhịp.
Lượt tiếp theo là của Lạc Hạ. Anh chọn rút khúc gỗ số ‘17’: “Hát khúc nhạc tình ca với một người khác giới ở đây.”
Dư Độ chế nhạo: “Cái này cần phải đoán sao, vị khác giới đó còn là ai ngoài cô nàng Hướng Noãn được nữa.”
Hướng Noãn chỉ cười nhẹ, không bình luận gì thêm.
Nơi họ đang chơi là căn hầm riêng tư của ngôi nhà. Có thể xem phim hoặc ca hát đều được. Vì phòng này rất lớn nên dù có khiêu vũ luôn thì không gian vẫn dư dả. Sơ Hạnh dùng điều khiển từ xa tắt đèn trần đi, bật đèn led xoay bảy màu lên tạo không khí như phòng karaoke.
Lạc Hạ đã tìm được trên màn hình bài mà anh muốn hát, là “Dưới chân núi Phú Sĩ” của Trần Dịch Tấn.
Sau đó, anh nhận lấy micro Cận Ngôn Châu đưa cho. Sau khi bật mic lên, Lạc Hạ nhìn Hướng Noãn, giọng nói trong trẻo mang theo ý cười nói: “Đoạn đầu của “Dưới chân núi Phú Sĩ” này dành tặng cho Hướng Noãn.”
Hướng Noãn vốn cũng đang nhìn anh nghe vậy nở nụ cười đầy thỏa mãn.
Dư Độ liên tục lắc xắc xô trong tay, ồn ào cắt ngang họ: “Độc ác!”
Sau đó, khúc nhạc dạo đầu vang lên, mọi người đều im lặng chờ Lạc Hạ cất lời.
“Mưa rơi trên đường tựa như hoa tuyết, em khóc ròng như vậy liệu có lạnh không…”(2)
Anh vừa cất tiếng hát, Sơ Hạnh bỗng mở to mắt, mặt đầy kinh ngạc. Cô nghiêng đầu thì thầm với Cận Ngôn Châu: “Trời ạ, Lạc Hạ biết hát cả tiếng Quảng Đông nữa sao? Mà hát còn rất giống giọng chuẩn nữa.”
Cận Ngôn Châu quay mặt qua vốn định đáp lời, kết quả vì khoảng cách giữa họ gần quá nên chỉ thiếu chút nữa đã hôn lên mặt cô. Yết hầu của anh lăn nhẹ, mất mấy giây mới trả lời: “Bà nội cậu ấy là người Cảng Thành, từ nhỏ đã được học tiếng Quảng Đông nên nói khá lưu loát, hát giọng Quảng Đông cũng rất chuẩn.”
Khi người họ như không để ý đến ai khác trong phòng, kề tai nhau thì thầm như chốn không người, Hướng Noãn lại vô cùng nghiêm túc ngắm nhìn Lạc Hạ đang hát cho cô nghe. Lạc Hạ cũng luôn rũ mắt nhìn cô đầy dịu dàng.
Người khác có lẽ sẽ không biết vì sao anh chọn bài hát này. Nhưng Hướng Noãn biết rõ.
Mười năm trước, lần đầu Hướng Noãn nghe thấy Lạc Hạ ngâm nga, anh đang phiêu theo giai điệu bài hát này. Chẳng qua lúc ấy anh chỉ ngâm theo tiếng nhạc phát ra từ cửa hàng trên đường nên không có đoạn dạo đầu như bây giờ.
Vậy nên anh chọn bài này vào lần đầu tiên hát tặng cô sau khi họ chính thức bên nhau, coi như quà đền bù cho cô.
Lời bài hát vẫn tiếp tục vang lên: “Liệu có mấy ai có thể dùng tình yêu để chinh phục cả ngọn núi Phú Sĩ chứ?”(3)
Không ai cả.
Hướng Noãn đối diện với anh, nụ cười vẫn luôn rạng ngời bên khóe môi.
Nhưng cô có thể dùng tất cả tấm lòng để chinh phục được anh. Lạc Hạ hiện tại đã là của Hướng Noãn rồi.
Lạc Hạ hát xong thì đến lượt Thu Trình rút gỗ.
Thu Trình cũng rút được một thanh thử thách, bên trên viết: “Mời một người khác phái nhảy một điệu khiêu vũ ngắn.”
Dư Độ nhặt một thanh gỗ gõ lên bàn, cất giọng ai oán: “Các cậu nhìn mấy thử thách này xem, người độc thân chơi còn chơi được nữa à?”
Cận Ngôn Châu chặn miệng anh: “Cậu tự rước lấy còn gì, không phải lúc này nằng nặc đòi chơi đó sao?”
Dư Độ: “…”
“Các cậu cứ chờ đi, đến lúc tôi có bạn gái tôi nhất định sẽ đòi lại hết tất cả!” Anh thở hắt ra: “Phong thủy luân chuyển, ai độc thân ai mặn nồng còn chưa chắc chắn đâu.”
Trong lúc hai người họ lời qua tiếng lại, Thu Trình đã đứng dậy. Anh vô cùng lịch thiệp đưa tay mời Khâu Tranh. Khâu Tranh cười mỉm, nhẹ nhàng đặt tay mình vào tay anh, đứng thẳng lên.
Dư Độ rất biết điều đi tới trước màn hình, hỏi hai người họ: “Muốn nhảy bài nào đây? Tiểu Độ tri kỷ mở nhạc giúp đôi tình nhân ạ.”
Thu Trình và Khâu Tranh không hẹn mà cùng đồng thanh nói: “A long walk(4).”
Nói xong, hai người họ nhìn nhau, không kìm được cùng bật cười.
Dư Độ hỏi: “Là bài tango siêu nổi tiếng ấy hả? Trời má, hai người này nhảy cả tango!”
Sơ Hạnh cũng rất ngạc nhiên, kinh ngạc nói với Cận Ngôn Châu: “Em cũng không ngờ Tranh Tử và đàn anh Thu sẽ nhảy tango.”
Cận Ngôn Châu thấp giọng nói với cô: “Mẹ của anh Trình là vũ công, lúc nhỏ anh ấy được mẹ dạy tango, Tranh Tử… hẳn là do anh Trình dạy.”
Anh vừa nói xong, tiếng nhạc cũng vang lên. Khâu Tranh và Thu Trình theo tiếng nhạc bước ra giữa, thân thể họ áp sát vào nhau, Thu Trình dùng tay phải đặt sau lưng cô, tay trái nắm lấy tay phải của Khâu Tranh. Khâu Tranh dưới sự dẫn dắt của anh uyển chuyển xoay vài vòng, sau đó được anh ôm lấy. Rồi anh hạ tay phải xuống, chỉ dùng tay trái dắt tay cô, khi hai người họ kéo thẳng tay ra, Khâu Tranh lại theo tiết tấu về lại vòng tay của anh.
Những động tác khiêu vũ của họ rất ăn ý, giống như đã làm cùng nhau vô số lần trước đây, hoàn mỹ đến mức không tìm được một tỳ vết nào.
Đây là lần đầu Sơ Hạnh cảm nhận được sự gần gũi như vậy từ điệu tango. Thân mật, cuồng nhiệt, gợi cảm, còn xen cả mập mờ không thể nói rõ không ngừng lan tràn. Sơ Hạnh xem đến mê đắm. Mãi đến khi điệu nhảy kết thúc, cô vẫn say mê chưa thoát ra được.
Tiếp theo đến lượt Khâu Tranh rút gỗ.
Khâu Tranh rút được thanh nói lời thật lòng, câu hỏi là: “Nói ra món quà khó quên nhất mà bạn từng nhận được.”
Khâu Tranh như vừa nhớ ra gì đó, khẽ cười rồi nghiêm túc trả lời: “Món quà khó quên nhất chắc là quà tân hôn anh Trình tặng, anh ấy hái được cả ngôi sao để tặng tôi.”
Sơ Hạnh rất tò mò, đang muốn nghe Khâu Tranh nói thêm thì Dư Độ đã giúp cô hỏi thắc mắc trong lòng: “Hái sao tặng chị? Sao hái được à? Tranh Tử chị phải nói hết câu đi chứ.”
Khâu Tranh nắm chặt tay Thu Trình đang đặt dưới bàn, cong môi cười, lời ít ý nhiều: “Anh Trình tìm được ngôi sao chủ đạo phát sáng vào sinh nhật chị, chụp lại hình tặng chị.”
“Trời ạ!” Sơ Hạnh không nhịn được cảm thán: “Lãng mạn quá!”
“Được rồi.” Khâu Tranh cười nói: “Hạnh Hạnh, tới lượt em.”
Sơ Hạnh rút thanh gỗ số 29. Cũng là nói lời thật lòng: “Bạn muốn đi du lịch ở đâu nhất?”
Sơ Hạnh nói mà không cần nghĩ thêm: “Đế Đô! Mình muốn đến Cố Cung ngắm tuyết, thử trượt tuyết nữa!”
Cận Ngôn Châu thầm than trong lòng. Bé thỏ nhỏ này sao mà lại thích tuyết như vậy.
Cuối cùng đến lượt Cận Ngôn Châu. Anh rút số 26, bên trên có thử thách: “Cùng người khác phái ở đây xác định ngày hẹn hò.”
Cận Ngôn Châu trầm ngâm mấy giây, xoay mặt nói với Sơ Hạnh: “Ngày 9 tháng 5.”
Sơ Hạnh mím môi cười rộ lên, gật đầu đồng ý: “Ừm!”
Dư Độ không hiểu nổi: “Sơ Hạnh, cậu ấy chỉ nói mỗi ngày tháng cho có lệ như thế mà cậu cũng đồng ý hả?”
Sơ Hạnh chớp mắt trả lời anh: “Hả? Không phải ý khúc gỗ là nói ra ngày hẹn hò à?”
Dư Độ: “…” Hình như cũng đúng.
Mấy vòng sau đó Dư Độ đều là tâm điểm bị công kích, nói thế nào cũng không chịu chơi tiếp nữa. Khâu Tranh và Hướng Noãn nhờ Sơ Hạnh dắt họ đi tham quan ngôi nhà. Bốn người đàn ông vẫn ngồi lại bên bàn, vừa nhâm nhi rượu vừa nói chuyện phiếm.
Vừa bước vào phòng vẽ tranh của Sơ Hạnh, Khâu Tranh đã bị bức vẽ trên bàn vẽ hấp dẫn. Cô đứng trước bàn vẽ, nhìn chằm chằm khung cảnh trên khung tranh, rơi vào trầm tư.
Trong tranh, đôi tình nhân đang đứng dưới làn mưa dày đặc, chàng trai một tay cầm ô, tay còn lại ôm lấy cô gái đang xuyên qua màn mưa chạy về phía mình. Hình ảnh này khiến Khâu Tranh nhớ tới hồi năm nhất đại học, buổi tối đầu tiên câu lạc bộ tổ chức tiệc liên hoan, Thu Trình đã dầm mưa tới đón cô.
Sơ Hạnh đi tới cạnh Khâu Tranh, khẽ hỏi: “Tranh Tử, chị thấy đẹp không?”
Khâu Tranh gật đầu, khen thật lòng: “Rất đẹp!”
Sơ Hạnh cười, lúm đồng tiền lộ rõ bên má: “Thật ra đây là quà kết hôn em định tặng chị, đôi tình nhân trong tranh là chị và đàn anh đấy. Trước đó em có vẽ một bức lưu trong máy tính, nhưng em đã tự vẽ lại một bức khác mới hơn tặng chị. Vẫn chưa hoàn thiện, đợi em vẽ xong rồi lồng khung thật xinh đẹp sẽ trao tận tay cho chị nhé.”
Khâu Tranh vô cùng vui vẻ đáp: “Vậy chị đợi nhận quà nha! Nhận được xong chị chắc chắn sẽ treo tranh ở nơi dễ thấy nhất trong nhà.”
Sau đó lại không kìm được hỏi: “Hạnh Hạnh, bức trong máy tính ấy, em có thể gửi cho chị một bản được không?”
Sơ Hạnh điềm đạm đáp: “Đương nhiên là được rồi. Chút nữa em vào phòng sách mở máy tính ra sẽ gửi chị ngay.”
Cô vừa nói xong, Hướng Noãn đang đi dạo ngắm nghía mấy bức tranh trên tường cũng đi tới chỗ họ.
“Hạnh Hạnh vẽ đẹp thật đấy!” Hướng Noãn thốt ra lời khen từ tận đáy lòng.
Sơ Hạnh mỉm cười nói: “Noãn Noãn, nếu cậu thích thì đến lúc cậu với Lạc Hạ kết hôn tớ cũng sẽ vẽ tặng hai người.”
Đến lúc cậu với Lạc Hạ kết hôn.
Hướng Noãn bị mấy chữ này của Sơ Hạnh nung đỏ hai má.
Cô đỏ mặt tía tai cười nhẹ đồng ý: “Vậy thì chốt kèo nhé.”
Sơ Hạnh gật đầu, vui vẻ nói: “Được!”
—————————————-
Ngày 5 tháng 9 năm 2019.
Tròn 9 năm Sơ Hạnh và Cận Ngôn Châu quen nhau, kỷ niệm 8 năm hẹn hò. Buổi chiều sau khi tan làm, Cận Ngôn Châu về nhà đón Sơ Hạnh đi ăn tối. Vì là ngày kỷ niệm nên Sơ Hạnh còn trang điểm thật long trọng. Cô cố ý cột tóc thật đẹp, trang điểm nhẹ nhàng nhưng vẫn tôn lên nét kiều diễm trên gương mặt, mặc chiếc váy liền màu trắng kèm đôi giày cao gót màu bạc.
Cả người từ trên xuống dưới đều toát lên vẻ đáng yêu dịu dàng như một nàng công chúa.
Sau khi theo Cận Ngôn Châu ra đến cửa xe, Sơ Hạnh không kìm được hỏi anh: “Ngôn Ngôn, mình đến đâu ăn cơm vậy?”
Cận Ngôn Châu không chịu nói chi tiết cho cô, chỉ đáp: “Một nơi rất tuyệt.”
Lại là chống chế.
Sơ Hạnh phồng má. Tuy đã từng trải qua vài lần như vậy nhưng Sơ Hạnh vẫn không nhịn nổi. Chỉ cần anh dùng chiêu này, Sơ Hạnh lập tức cảm thấy vừa tò mò vừa chờ mong nơi anh sẽ đưa mình đến.
Thật may, anh chưa từng khiến cô thất vọng. Mỗi lần đều sẽ mang lại cho cô những bất ngờ không cách nào đoán trước được.
Sau khi xe dừng lại Sơ Hạnh mới biết nơi anh đưa cô đến hôm nay là livehouse(5) riêng tư.
Cận Ngôn Châu tự mình cởi dây an toàn giúp Sơ Hạnh, còn tranh thủ lúc đó hôn nhẹ lên môi cô một cái khiến cô không kìm được bật cười. Sau khi xuống xe, Sơ Hạnh chủ động nắm tay anh cùng bước vào bên trong.
Quy mô của livehouse này rất nhỏ, nhỏ đến mức nhiều nhất cũng chỉ đủ chứa được ba mươi người, nhưng cách trang trí lại vô cùng tinh xảo, chỗ nào cũng ngập tràn phong cách riêng. Dưới sân khấu còn xếp bàn ăn để khách có thể vừa tận hưởng ẩm thực vừa thưởng thức âm nhạc.
Dưới ánh đèn mờ mờ, bầu không khí như được bao trùm thêm một tầng ái muội. Nhưng lại không có vị khách nào xuất hiện ở đây, ngay cả nhân viên phục vụ cũng biến mất.
Gần như trong tích tắc, Sơ Hạnh đã cảm nhận được điều kì lạ. Vì phần mở màn này hơi quen thuộc với cô. Nhưng cô cũng không định lộ ra điều gì gây mất hứng, phá vỡ bất ngờ mà Cận Ngôn Châu đã tỉ mỉ chuẩn bị. Sơ Hạnh vô cùng phối hợp nắm tay anh đi về phía bàn ăn có tầm nhìn tốt nhất trong nhà hàng.
Trên ghế ngồi của cô đã được chuẩn bị sẵn một bó hoa hồng đỏ kiều diễm ướt át. Vừa đủ 99 bông.
Cận Ngôn Châu nâng bó hồng lên tặng cho cô. Sơ Hạnh vẫn như những lần trước, hưng phấn ôm chặt lấy bó hoa anh tặng vào ngực mình. Cô vẫn luôn yêu thích từng cành hoa Cận Ngôn Châu tặng.
Sau đó, họ ngồi xuống đối diện nhau. Nhân viên phục vụ đi tới, Cận Ngôn Châu ra hiệu để nhà hàng bắt đầu dọn món lên. Một lúc sau, khi cả bàn dần được các món ăn lấp kín, anh đột nhiên đứng dậy cởi áo vest bên ngoài ra, thuận tay đặt lên lưng ghế, nói ngắn gọn với Sơ Hạnh: “Anh đi vệ sinh.”
Sơ Hạnh vờ như chưa phát hiện ra chuyện gì cả, khẽ cười đáp: “Được.”
Vài giây sau, phục vụ rót rượu vang vào ly giúp họ xong quay người rời đi, ánh đèn trên sân khấu chợt bừng sáng.
Sơ Hạnh quay mặt nhìn qua đó theo bản năng. Cận Ngôn Châu ngồi trên chiếc ghế đơn ở sân khấu, trong ngực ôm chiếc đàn guitar. Bên cạnh anh là chân gắn micro được cố định ở một độ cao vừa phải.
Người đàn ông mặc quần tây đen, áo sơ mi trắng được sơ vin gọn gàng bên trong, dây lưng đen tuyền góp thêm phần phác họa ra vòng eo gợi cảm. Trên cổ tay là chiếc đồng hồ và vòng tay màu đỏ cô tặng anh.
Sơ Hạnh hơi ngạc nhiên. Cô đoán được sẽ có người lên sân khấu đàn hát, nhưng không ngờ người thực hiện chuyện đó lại là anh.
Cận Ngôn Châu không nói gì cả. Anh chỉ dịu dàng đưa mắt nhìn cô một lần, sau đó bắt đầu đánh đàn.
“Trong sách luôn thích viết về những buổi tối vui vẻ hạnh phúc. Chàng trai và cô gái đạp xe cùng nhau trò chuyện. Cô gái mặc bộ đồ trắng mà chàng trai yêu thích…”(6)
Anh vừa cất lời, tiếng hát trầm thấp ngay lập tức vang vọng trong không gian đầy kín đáo này. Qua micro và loa, giọng anh càng thêm dịu dàng, lại toát lên chút gì đó gợi cảm khó tả được bằng lời, khiến Sơ Hạnh tê dại cả tai. Cô nhìn chằm chằm người đàn ônng trên sân khấu, gần như không chớp mắt, lặng lẽ nghe anh hát từng câu.
“Nụ hôn vừa rồi phải chăng em cũng thấy thích? Nếu không vì sao lại cứ níu chặt lấy tay anh mãi chẳng chịu buông. Em nói em rất muốn đưa anh về thăm quê nhà, nơi ngói xanh gạch đỏ, có dàn liễu và rêu xanh, quá khứ và hiện tại, vẫn không hề thay đổi. Em nói rằng em cũng sẽ như vậy…”(7)
Nghe những lời ca ngọt ngào từ miệng anh, lại thêm giai điệu dịu dàng cỡ này, Sơ Hạnh xúc động không chịu nổi. Đôi mắt cô dần mông lung vì nước mắt dâng đầy, ngay cả lồng ngực cũng rung động theo từng nốt ngân của Cận Ngôn Châu.
Sơ Hạnh lập tức nhớ lại một tuần họ cùng về nhà bà ngoại của cô, tay trong tay lướt qua phố lớn ngõ nhỏ, len lỏi trong cánh đồng lúa vàng ươm, chậm rãi dạo quanh một vòng ven sông… Từng cảnh từng cảnh đẹp đẽ như vậy, tất cả đều lần lượt hiện ra.
Cận Ngôn Châu điềm tĩnh hát từng chữ, dùng phong cách riêng của mình thể hiện lại lời bài hát, như kể ra câu chuyện của chính mình.
“Chầm chậm thích em, chầm chậm trở nên thân thuộc. Chầm chậm kể về bản thân mình, chầm chậm sánh bước bên em… Chầm chậm mong bản thân hợp với em hơn, chầm chậm trao em cả tấm chân tình… Chầm chậm thích em, chầm chậm hồi tưởng lại… Chầm chậm ở bên em rồi từ từ cùng nhau già đi…”(8)
Người đàn ông trước mắt dần trở nên mông lung không rõ, từng hình ảnh chồng chéo lên nhau. Sơ Hạnh chớp chớp mắt, nước mắt rơi xuống mới giúp tầm nhìn của cô rõ ràng trở lại.
Khi Cận Ngôn Châu đàn hát, trước sau như một đều chỉ đưa mắt nhìn cô gái mình yêu. Nét thâm tình ẩn giấu trong đôi mắt anh, sự dịu dàng lan ra như làn gió mát giữa đêm hè.
Bài hát kết thúc, Cận Ngôn Châu không vội đứng dậy. Anh ngồi yên tại đó không nhúc nhích, chỉ đưa tay lên nắm lấy micro.
Cận Ngôn Châu nhìn Sơ Hạnh, gương mặt lộ rõ vẻ căng thẳng và mất tự nhiên, giọng điệu cũng cứng rắn, khô khan cất lời: “Sơ Sơ, bài hát này, dành tặng em.”
Thật ra anh đã chuẩn bị rất nhiều lời thổ lộ cho cô nghe.
Anh muốn nói: “Trước khi em bước vào cuộc sống của anh, thế giới với anh vô cùng yên tĩnh, bình đạm như suối chảy, không có gì đặc biệt vui vẻ.”
Anh muốn nói: “Trước khi thích em, anh chưa từng quá mong chờ có được điều gì, cũng không lo lắng nếu bị mất đi. Nhưng sau khi nhận ra bản thân thích em, anh bắt đầu lo được lo mất, vô cùng muốn có được em, lại lo sợ em thật ra chẳng hề thuộc về anh.”
Anh còn định nói: “Anh trước nay không phải người cố chấp hiếu thắng, nhưng trong chuyện thích em, anh nhận ra mình thật sự không có cách nào chờ đợi mọi thứ thuận theo tự nhiên, cho nên lúc trước anh đã tìm mọi cách, chuyện có thể làm và cả chuyện gần như không thể làm được, thậm chí đã từng khinh thường không thèm làm, tất cả anh đều chấp nhận thử, chỉ hy vọng em có thể chú ý đến anh nhiều hơn một chút, từ từ thích anh.”
“Cũng từ lúc đó anh mới hiểu, không phải anh không hiếu thắng, mà là chỉ có em mới đáng giá để anh làm vậy, dù việc đó hệt như một ván cược, được ăn cả ngã về không.”
Anh muốn nói: “Sơ Sơ, chúng ta đã ở bên nhau lâu như vậy rồi, hẳn cũng nên tính tới chuyện kết hôn.”
Anh muốn nói: “Sơ Sơ em gả cho anh được không? Anh rất muốn rất muốn cưới được em.”
Nhưng mà, anh đã lén luyện tập từng câu từng chữ không biết bao nhiêu lần, rồi đến giây phút này vẫn không thể nói được thành lời. Đối với Cận Ngôn Châu mà nói, thẳng thắn bày tỏ như vậy quả thật là một chuyện vô cùng sởn gai ốc, càng đừng nói là phải thành khẩn nói từng chữ từng chữ. Thật sự quá làm khó anh rồi.
Sơ Hạnh đứng lên, đi đến phía dưới sân khấu. Cô ngửa đầu chăm chú nhìn anh, trên mặt treo một nụ cười dịu dàng, sau đó mở rộng vòng tay với anh.
Cận Ngôn Châu lập tức buông đàn guitar ra, đứng bật dậy. Anh không vòng qua bậc thang bên kia mà đi tới góc sân khấu, một tay chống đất gọn gàng nhảy thẳng xuống dưới. Ngay sau đó, anh vòng tay siết chặt lấy cô gái vào ngực mình.
Sơ Hạnh hỏi anh: “Còn chuyện gì muốn nói nữa không?”
Có.
Anh quả thật chưa nói hết.
Cận Ngôn Châu khom lưng, cúi người nỉ non bên tai cô: “Anh muốn trăm năm hạnh phúc với em, em có đồng ý để anh được bên cạnh em, chầm chậm cùng nhau già đi không?”
Đây là những lời âu yếm nhất mà anh có thể nói được.
Nước mắt như trân châu rơi xuống từ khóe mắt Sơ Hạnh. Cô gật đầu, rồi lại gật đầu.
Cô vui mừng đến òa khóc, nức nở nói với anh: “Sơ Sơ đồng ý.”
Sau đó ngây ngốc hỏi lại: “Ngôn Ngôn thì sao?”
Anh hiếm khi phối hợp với cô tới vậy, khẽ khàng đáp lời: “Ngôn Ngôn cũng đồng ý.”
Dứt lời, Cận Ngôn Châu buông Sơ Hạnh ra, lấy hộp nhẫn anh đã chuẩn bị kỹ càng trong túi, mở ra.
Bên trong là một cặp nhẫn.
Anh nhấc chiếc nhẫn cho nữ lên, nắm lấy tay trái của Sơ Hạnh, từ tốn, cẩn thận và tinh tế hết mức lồng nhẫn vào ngón áp út của cô.
Sau đó Sơ Hạnh cũng lấy chiếc nhẫn còn lại cho nam trong hộp ra, đeo vào ngón áp út tay trái của anh.
Cô nắm lấy tay Cận Ngôn Châu, nụ cười trên mặt vừa thuần khiết vừa sáng lạn. Cận Ngôn Châu yêu nhất là bộ dáng này của cô. Anh hy vọng cả đời này cô đều có thể tươi đẹp trong sáng như vậy.
Cận Ngôn Châu nâng mặt Sơ Hạnh lên, đang định hôn cô thì cô đã nhanh hơn một bước, nhón chân ghé sát lại gần, chủ động chạm môi với anh. Anh níu lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, ôm chặt lấy cô gái mềm mại như không có xương sống vào ngực mình. Nụ hôn cũng theo đó mà dần sâu hơn.
———————————
Gần 0 giờ đêm nay.
Sơ Hạnh và Cận Ngôn Châu cùng đăng một trạng thái mới trên vòng bạn bè. Họ đăng chung tấm hình hai bàn tay đan vào nhau để lộ chiếc nhẫn cưới. Còn chú thích lại khác nhau.
CC: “Anh và em trời sinh một cặp, giấc mơ đẹp không hồi kết.”
JYZ: “Em chính là niềm vui khôn xiết duy nhất đời này của anh.”
————————————-
Chú thích:
(1) Tết Trùng Dương: còn được gọi là tết Trùng Cửu, một ngày lễ truyền thống của Trung Quốc tổ chức vào ngày 9 tháng 9 âm lịch hàng năm. Người Trung Quốc khi xưa quan niệm khi hai số 9 hợp nhất thì sẽ mang đến sự đổi mới cho vạn vật với ý nghĩa tốt đẹp.
(2)(3) Lời bài hát “Dưới chân núi Phú Sĩ” của Trần Dịch Tấn.
(4) A long walk – Một bước xa: một điệu tango nổi tiếng, tên gốc là “PorUnaCabeza” do Carlos Gardel soạn nhạc và Alfredo Le Pera viết lời.
(5) Livehouse: thuật ngữ chỉ những địa điểm tổ chức các buổi nhạc sống (biểu diễn trực tiếp), ở đây là hình thức kết hợp biểu diễn âm nhạc với nhà hàng ăn uống.
(6)(7)(8) Lời bài hát “Chầm chậm thích em” của ca sĩ Mạc Văn Úy, nhạc và lời do Lý Vinh Hạo sáng tác.
HẾT CHƯƠNG 61.