Thấm thoát những ngày nghỉ lễ đã qua.. Hoa đã trở lại trường học. Nàng đi rồi, người vui mừng nhấtcó lẽ phải nói là Luận, vì chàng đã nhận ra những phản ứng ngầin thật nguyhiểm từ đứa con.riêng gủa người.vợ sắp cưới cho cuộc tình ráp nối của chàng và Cúc.
Từ hôm Luận và Cúc cho Hoa biết ý định kết hôn. Phản ứng của Hoa'h'ên ngoài nhưđồng ý và mừng rỡ. Nhưng hơn ai hết, Luận đã nhìn thấy những con sóng ngầm uất hận tóe lửa xuyên qua ánh mắt của đứa lcon gái mới lớn lên này. Nhất là sau đêm Giáng Sinh, Hoa lầm lỳ ít nói và miết trong phòng cho tới ngày trở lại trường học.
Cũng vì vậy, khi Hoa đi lồi, Luận mới thở ra nhẹ nhõm. Tuy nhiên, chàng vẫn còn hồi hộp, vì hình như Cúc cũng đã linh cảm thấy có điều gì bất ổn trong cuộc hôn nhân này, Nhiều khi Luậ.n thấy nàng ngồi trầm ngâm cả giờ không nói năng gì. Không biết Cúc có nghi ngờ gì về âm mưu của chàng trong tai nạn xe hơi của chồng nàng hay không. Nhưng dù sao đi nữa những liên hệ tình cảm lén lút của chàng và Cúc từ ngay khi chồng nàng còn sống có thể làm cho Cúc tin tưởng vào Luận. Nhất là sự đòi hỏi xác thịt của nàng ở mức độ này, chắc chắn tất cả những trở ngại gì đi nữa cũng phải bị quên lãng một cách dễ dàng.
Quả đúng như những gì Luận suy nghĩ. Chính Cúc mới là người khổ tâm hơn ai hết. Hình như nàng đã đi hớ một nước cờ. Cú điện thoại chiều hômGiáng Sinhcủa mộtngười đàn bà nặc danh cho tới nay vẫn cứ ám ảnh nàng. Đành rằng nàng ngoại tình, nhưng không thể nào nhẫn tâm để cho tình nhân nàng giết chết người chồng nàng được. Cúc vẫn để bụng chuyện này và cố chờ đợi cuộc tiếp xúc với
người đàn bà cho tin tức kia. Nhưng cho tới hôm nay vẫn không thấy người đàn bà đó gọi lại. Không lý lại có người nào muốn đùa rỡn với nàng như vậy thôi hay sao?
- Em suy nghĩ gì mà thừ người ra vậy?
Cúc giật mình vì tiếng nói của Luận sát bên tai. Chàng tới sau lưng nàng từ lúc nào không hay. Hai tay Luận từ sau đã vòng qua bụng Cúc kéo nàng ngả vô người chàng. Cúc vừa nghiêng đầu về phía sau, bờ môi Luận đã gắn chặt lấy miệng nàng.
Tất cả những ưu tư trong người nàng tự nhiên tiêu tan thực mau. Máu trong người Cúc bắt đầu chảy mạnh. Hơi thở nàng dồn dập khi bàn tay Luận luồn xuống dưới. Trong nhà bây giờ chỉ còn hai người. Sự hồi hộp vì sợ đứa con gái
bắt gặp những hành động ân ái này không còn nữa. Hơn bao giờ hết, Cúc tự buông thả những ham muốn xác thịt thật dễ dàng.
Nàng ưỡn người lên để cho quần áo rơi rớt xuống sàn nhà thật nhanh và luồn tay vô trong mình Luận bấu chặt lấy những bắp thịt săn cứng như thép nguội của chàng.
- Anh ơi..
- Em...
Luận đã biếtphải làm gì; Chàng dìu nhẹ Cúc nằm ngửa trên tấm thảm dưới sàn nhà. Bây giờ không phải là lúc xê dịch xa xôi nữa. Khi hơl thở của Cúc đã dồn dập, người nàng hơi cong lên là lúc Luận biết phải nhập cuộc ngay. Luận đã có nhiều kinh nghiệm trong những trường hợp như thế này rồi.
- Anh... anh... ơi...
Bờ môi Luận rà lên ngậm chặt lấy miệng Cúc. Lưỡi chàng lùa qua môi nàng. Thân thể Cúc bắt đầu run lên thực dễ dàng. Nàng vặn vẹo, co rút, rên rỉ...
Bỗng chuông điện thoại reo vang. Luận vừa nhổm lên đã bị Cúc kéo ghì xuống.
- Không...
Nhưng chuông điện thoại vẫn reo làm cho cả Luận và Cúc cùng không chịu nổi nữa. Luận nói nho nhỏ:
- Để anh trả lời cho rồi nhe em.
Cúc mỉm cười, gật đầu.
- Không biết thằng cha nào mà lỳ lợm quá vậy. Làm người ta mất hứng hết trơn.
Luận tồng ngồng chạy ra góc nhà nhấc máy điện thoại lên, trong khi Cúc chạy vô buồng tắm. Nàng vừa mở nước thì tiếng Luận gọi ơi ới bên ngoài.
- Cúc ơi Điện thoại của em.
Cúc nói với ra:
- Ai đó anh?
- Anh cũng không biết. Một người b3n gái của em.
Tự nhiên Cúc có linh cảm một điều gì quan trọng sắp xẩy ra. Nàng lật đật lấy chiếc khăn lông lớn quấn quanh mình, chạy ra đỡ ống nghe điện thoại từ tay Luận.
- Alô, Cúc tôi nghe đây ạ.
- Chị có nhận ra giọng nói của tôi không. Tôi đã gọi điện thoại cho chị chiều hôm Noel ấy mà.
Tim Cúc đập mạnh, nàng hấp tấp nói: '
- Dạ... em nhớ chứ, nhớ chứ. Bây giờ chị ở đâu, em có thể gặp chị được không?
- Vậy đúng mười hai giờ trưa nay, chị tới thương xá Lion, chỗ người ta bán đồ ăn, tôi sẽ gặp chị.
Cúc lật đật nói:.
- Dạ, dạ nhất định em sẽ tới đó.
- Thú thực tôi chưa biết mặt chị, vậy để nhận diện nhau, xin chị hãy mặc áo trắng và cầm nơi tay một bông hồng mầu vàng. Khi tới đó, gặp chị, tôi sẽ nói: "Chào chị An Bình." để chị biết người đó là tôi.
- Dạ... như vậy thì tốt rồi...
- Chào chị....
Cúc bỏ điện thoại xuống mà lòng hồi hộp. Nàng vừa quay qua thì Luận cũng vừa từ buồng tắm đi ra, hỏi:
- Ai mà gọi điện thoại lỳ quá vậy?
Cúc cố mỉm cười, nói:
- À một người bạn lâu ngày không gặp. Chị ấy hẹn em mười hai gìờ trưa nay đi ăn cơm chơi.
Luận tới bên Cúc ôm lấy nàng, thì thầm:
- Nếu hôm nay anh không có hẹn, tới nhà bà đồng bóng mang danh "'Cậu Hai Trạng" gì đó thì.anh sẽ đi với em được rồi.
Cúc mừng thầm, nhưng nàng cũng làm bộ tiếc rẻ.
- Dạ, nếu có anh chắc' vui hơn.
- Vậy để anh bắt đền cho em trước khi em đi nhé.
Vừa nói, Luận vừa dìu Cúc nằm ngả xuống sàn nhà. Tháo nhẹ chiếc khăn lông quấn quanh mình nàng ra, chồm lên trên. Thân thể Luận vẫn còn nóng hôi hổi và mình chàng cứng ngắc.
Tâm trí Cúc lúc này còn mang mang cuộc nói chuyện điện thoại vừa rồi nên nàng không còn chút hứng thú nào nữa. Nhất là cuộc gặp gỡ này 'lại liên quan tới tội ác của Luận với chồng nàng. Nhưng nàng không muốn Luận nghi ngờ, bởi vậy Cúc cũng vòng tay ôm lấy tuận ghì xuống như mọi lần.
Dù vậy, Cúc cũng đã làm Luận hơi ngạc nhiên, vì khi chàng chồm lên, thân thể Cúc vẫn còn lạnh ngắt và mềm sèo Chàng đã cố mấy lần mà vẫn trật vuột hoài. Thân thể nàng hình như đang khép kín và lạnh tanh.
Nhưng điều khác thường này lại làm cho Luận hứng chí hơn bao giờ hết. Chàng có cảm tưởng như đang ôm trong lòng một người con gái chưa biết mùi đời là gì. Cái lạnh tanh của Cúc bây giờ như một sự rụt rè và sợ hãi của một thân thể chưa chín mùi. Luận có cảm tưởng như được ăn một trái cây xanh, mùi vị chua chua, chát chát...
Trong khi Luận như một con cọp dữ trên thân thể nàng thì Cúc lại càng bị ám ảnh bởi cuộc hẹn trưa nay. Những lời nói úp mở như: "Có liên quan tới tai nạn của chồng nàng", "Hãy coi chừng"... lại càng làm Cúc phân tâm hơn bao giờ hết. Nàng đã buông tay, nằm im lìm dưới mình Luận từ bao giờ cũng không hay.
Mấy bữa trước, Cúc có đọc một bài báo dài, nói về một anh chàng bán bảo hiểm, dàn cảnh đốt chết vợ lãnh được một triệu đô la. Rồi lại phá thắng xe của người vợ sau, gây ra tai nạn cho bốn mạng người, lãnh được hơn một triệu nữa. Những hình ảnh ấy làm nàng nghĩ tới tai nạn của An và món tiền bảo hiểm Luận và nàng vừa lãnh tuần trước. Bây giờ lại có cú điện thoại kia nữa làm tinh thần nàng càng bấn loạn hơn. Nhưng dù sao thì trưa nay chuyện trắng đen phải rõ ràng.
Luận đã mệt lả người. Anh chàng nằm vật qua một bê đi vào giấc ngủ thực dễ dàng. Cúc biết Luận đã phí sức quá nhiều. Nàng cũng hơi ngạc nhiên, không hiểu sao tự nhiên Luận lại hùng hổ như vậy để bây giờ nằm ngất ngư như một xác chết thế này.
Cúc lồm cồm bò dậy. Nàng đi nhanh vào buồng tắm như'trốn chạy. Cái thân thể tồng ngồng bất động của Luận dưới chân nàng làm cho Cúc chán ngán pha lẫn cảm giác buồn nôn. Nàng mở nước xả thực mạnh và cố tình chịu độ nóng cao hơn mọi ngày. Hơi nước.bốc lên mù mịt như một phòng tắm hơi. Da Cúc đỏ lên vì sức nóng của nước. Nàng cảm thấy dễ chịu hơn.
Tắm rửa xong, Cúc lại vội vã mặc quần áo thực mau, xuống nhà xe, lấy xe phóng ra phố như trốn chạy một điều gì chính nàng cũng không biết. Tới khi nhìn lại, đã thấy mình lái xe tới thương xá Lion tự bao giờ. Nàng lái xe vòng vô bãi đậu xe. Nhìn đồng hồ thấy còn quá sớm. Cúc xuống xe, lững thững đi dọc theo các cửa hàng.
Đọc đầy đủ truyện chữ Hồn Ma Theo Dâm Phụ, truyện full Hồn Ma Theo Dâm Phụ thuộc thể loại Linh Dị cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Hồn Ma Theo Dâm Phụ