Giang Thiệp đi vào một căn phòng nhỏ, đây là căn trọ y thuê cùng người bạn học Tiền Vĩnh Phi. Thời gian này, y đã dính vào con đường nghiện ngập. Chủ đích ngày hôm nay y đến đây là để tìm Tiền Vĩnh Phi vay tiền, nhưng không ngờ lại gặp tình cảnh đối phương đang bệnh nằm trên giường.
Giang Thiệp đứng bên giường nhìn Tiền Vĩnh Phi mê man trước mắt. Trong đầu nhất thời nảy lên rất nhiều suy nghĩ. Người nằm đây chính là kẻ năm đó đã ngang nhiên giựt giây gây tai nạn xong rồi bỏ trốn. Cầm lái đâm chết người là mình, vì thế mà mình trở thành tên tội phạm truy nã, nhưng còn đồng phạm Tiền Vĩnh Phi này lại dựa vào các mối quan hệ trong nhà ngụy biện bằng mọi giá, thậm chí không ngại đóng vai chàng sinh viên mẫu mực tương lai tươi sáng, để rồi đổ toàn bộ tội danh lên đầu Giang Thiệp.
Giang Thiệp từng nghĩ: Cớ sao ông trời lại bất công đến thế…
Trước ánh mắt kinh ngạc của Tiền Vĩnh Phi, trong con ngươi đen nhánh của Giang Thiệp xẹt qua một tia tăm tối, sau đó y chậm rãi vươn tay đến cổ tay đối phương.
Kế đó, đặt hai ngón lên mạch đập Tiền Vĩnh Phi, tay kia cầm ly nước đã nguội ngắt trên bàn, Giang Thiệp cất giọng lạnh nhạt: “Nhịp tim của cậu nhanh quá, còn sốt cao như vậy thì tốt nhất nên uống nhiều nước, nhưng ly này lạnh rồi, cậu uống đỡ trước đi. Giờ tôi đi mua thuốc, lát nữa về sẽ hâm nóng cho cậu…”
Từ hôm đó trở đi, Giang Thiệp ở lại chăm sóc Tiền Vĩnh Phi thêm ba ngày. Bận trong bận ngoài, đến tận khi đối phương hoàn toàn hạ sốt, sức khỏe cũng hồi phục hơn phân nửa.
Trên giường hai người ngồi đối diện nhau, Tiền Vĩnh Phi buồn bã hối lỗi với Giang Thiệp, rằng tất cả đều là lỗi của hắn, Giang Thiệp đừng nên tự trách mình. Nếu về sau có khó khăn gì chỉ cần nói hắn sẽ sẵn sàng hỗ trợ, hai người họ sẽ vẫn mãi là anh em tốt.
Giang Thiệp vẫn giữ im lặng suốt quá trình. Đến cùng chỉ nói một câu: “Đời này của tôi không còn đường trở lại nữa rồi…
Đêm nay là đêm cuối Giang Thiệp còn ở đây. Hai người nằm trên giường, nhớ lại rất nhiều kỷ niệm thú vị ngày trước khi còn trên ghế nhà trường. Lâu lắm rồi Giang Thiệp chưa cười một trận thỏa thích đến vậy, nhưng cười một hồi sau lại thấy lạnh quá, y không ngừng cuộn tròn mình lại. Tiền Vĩnh Phi không rõ vì sao cũng bị y lây truyền, vội chia phần chăn còn lại cho đối phương.
Trên trán Giang Thiệp toát đầy mồ hôi, y thảng thốt một câu hết lần này đến lần khác: Xin lỗi…
Đến khi tất cả rơi vào giấc ngủ, căn phòng trở nên yên tĩnh không có lấy một tiếng động. Tiếng hít thở đều đều, dần dần lộ ra sự kiềm nén điên cuồng trong đêm tối.
Giang Thiệp thình lình mở mắt, quay đầu nhìn cái người mang danh bạn tốt trước mặt. Một hồi lâu sau, y chậm rãi cầm lấy gối đầu của chính mình, dốc toàn lực đè lên mặt gã…
Đây là một trong những phân cảnh quan trọng nhất, thể hiện quá trình chuyển biến tâm lý phức tạp vặn vẹo của Giang Thiệp. Từ lúc tay chân vụng về chăm sóc Tiền Vĩnh Phi đến khi cố gắng học được cách chu đáo tỉ mỉ, từ đoạn hồi tưởng ngày tháng ngây ngô hồn nhiên cho đến ra tay ngoan độc kết liễu một mạng người, rồi lại ngơ ngơ ngác ngác chẳng biết vì sao. Đoạn ngắn này Lý Huỳnh Lam chọn bao gồm cả ba tính cách hoàn toàn khác biệt, mà tất cả đều bộc lộ từ một con người.
Cậu không sử dụng đạo cụ, song động tác buông lỏng tay ở phút cuối đã đủ khiến cho mọi người đều hiểu, thứ cậu ném xuống chính là chiếc gối đầu hung khí.
Cùng lúc đó, trong ánh mắt Giang Thiệp nhìn vào con người bất động bên cạnh như trỗi dậy một loại hưng phấn khó tả, lại như chút bi thương, lẫn cả sự tàn nhẫn, tất thảy cùng hòa làm một, khiến người ta không khỏi giật mình thảng thốt. Ấy vậy mà đến cuối kẻ sát nhân này lại như biến thành một đứa trẻ nhút nhát, nhịp thở dồn dập, mọi cảm xúc bỗng chốc bị đẩy lên đến mức đỉnh điểm.
Đợi đến khi Lý Huỳnh Lam thu lại động tác, Hách Định Xuyên mới định thần chậm rãi tựa về lưng ghế. Dường như suýt nữa thôi hắn đã buột miệng hỏi: Có phải cậu đã từng giết người hay vào viện tâm thần rồi không? Mà sao có thể thể hiện tâm lý nhân vật còn vượt ngoài sức tưởng tượng của hắn. Quan trọng hơn cả, là những chuyển biến này không hề được viết một chữ trong kịch bản. Hoàn toàn đều dựa vào sự tự nghiệm của Lý Huỳnh Lam, mà kết quả thật sự xuất sắc đến những người ở đây phải giật mình!
Ôn Dần quay sang nhìn người đầu giờ vẫn ngồi yên lặng gặm táo – Đỗ Lê Tri. Y rút hai tờ khăn giấy đưa qua, hỏi nhỏ: “Thế nào rồi? Vẫn giữ nguyên ý kiến chứ?”
Đỗ Lê Tri không trả lời, chỉ trưng vẻ mặt “Chú tìm được rồi đấy” nhìn về phía Hách Định Xuyên.
Lý Huỳnh Lam thấy họ mắt đi mày lại như vậy, không khỏi chủ động mở lời, cơ mà việc cậu hỏi lại là: “Cảm phiền cho tôi xin hai tờ khăn giấy được không?”
Ôn Dần nhìn Lý Huỳnh Lam, sau đó nở nụ cười, đưa hẳn một bịch.
Lý Huỳnh Lam nhận lấy đi về phía Cao Khôn ở cửa, đến trước mặt anh, nhìn bộ đồ ướt nhẹp trên người anh, cậu không vui nói: “Để thêm lúc nữa thể nào người anh cũng nổi mốc lên cho xem.”
Cao Khôn không ngờ lúc này mà Lý Huỳnh Lam còn có thể quan tâm đến mình. Vốn là định chối từ, nhưng vừa cúi đầu thấy bộ dáng chật vật của bản thân, tự dưng thấy ngượng, cáo lỗi với mấy người trong phòng, rút khăn giấy lau sơ qua.
Lý Huỳnh Lam căn bản mặc kệ ánh mắt đánh giá xung quanh, còn tự tay giúp Cao Khôn chỉnh lại vạt áo đến khi vừa lòng thì thôi, sau đó mới quay lại nhìn người ở đằng xa bằng ánh mắt “Tôi cho các vị thời gian, xin hỏi các vị đã suy xét xong chưa”.
Hách Định Xuyên dừng lại một lúc, rồi thẳng thắn đưa ra đáp án: “Được rồi, cứ như vậy đi.”
Chủ đích ban đầu của hắn là còn muốn tranh thủ thời gian, nhưng sau một câu “Giờ không còn sớm nữa, chắc ai cũng mệt cả rồi. Chậm mà chắc, các vấn đề sau từ từ tính.” của Ôn Dần thành công làm mọi người giải tán.
Đợi Lý Huỳnh Lam và Cao Khôn vừa đi khỏi, Hách Định Xuyên cũng hết nhịn được thẳng tay đập lên bàn.
“Con bà nó, qua năm cửa ải chém sáu tướng, mong sao ngóng trăng, sau vô số lần gặp yêu ma quỷ quái, cuối cùng ông đây cũng tìm được một viên kim cương hàng thật giá thật!”
Đỗ Lê Tri không để ý tới hắn, chỉ hỏi Ôn Dần: “Cậu trai kia từ đâu tới?”
Ôn Dần: “Cháu họ nhà Trác Diệu đấy.” Thấy sắc mặt của Đỗ Lê Tri, lại bổ sung thêm, “Không phải đi đường tắt đâu, mà là Định Xuyên xem xét lâu rồi mới mời cậu ấy tới đây.”
Kết quả, đối với vẻ tự đắc của Hách Định Xuyên, Đỗ Lê Tri lạnh lùng tạt gáo nước lạnh: “Xem xét cái đếch, còn dám tự xưng là hỏa nhãn kim tinh, chuyện này chẳng phải liếc mắt một cái là xác định được rồi sao, coi chú dây dưa bao lâu kìa? Trác Diệu cũng thật là, nếu đó là cháu ngoại tôi, cho dù là cao dán tôi cũng muốn dán lên mặt đó! Chú thử lột xem.”
“Ông chỉ có châm chọc là giỏi… Mẹ kiếp ông…”
Mắt thấy hai người này lại sắp cãi nhau, Ôn Dần lập tức đứng lên, kéo Đỗ Lê Tri ra ngoài.
“Bớt mưa rồi, về thôi…”
Quẳng tiếng ai đó đang rít gào ra phía sau, Đỗ Lê Tri cùng Ôn Dần xuống bãi đỗ xe.
Đỗ Lê Tri đột nhiên hỏi: “Cậu thích chàng trai kia à?”
Ôn Dần nhướng mày: “Sao tự dưng lại hỏi vậy?”
Đỗ Lê Tri hừ lạnh: “Cậu cười với cậu trai đó bao nhiêu lần rồi? Tưởng tôi mù chắc, coi kìa, mới nhắc lại cười nữa…”
Ôn Dần nói, khóe mắt vẫn đọng ý cười: “Này là cười với cậu mà.”
“Xùy…” Đỗ Lê Tri khinh thường, song khóe miệng lại nhoẻn lên.
“Tôi thấy cậu ấy không tồi, rất có năng lực,” Ôn Dần thành thật, lại hỏi hắn, “Cậu không thích cậu ấy sao?”
Đỗ Lê Tri lấy chìa khóa xe: “Tôi thích người khác cơ.”truyện boylove hay
Đọc đầy đủ truyện chữ Hung Thần, truyện full Hung Thần thuộc thể loại Đam Mỹ cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Hung Thần