Và đó là cách mà cuộc tư vấn giữa tôi và cô thầy bói bắt đầu.
Khi bước vào lều, tôi nhìn thấy cô ấy đang chuẩn bị đặt một quả cầu pha lê trên bàn.
Cô khoác một chiếc áo choàng và trùm kín đầu, nhưng thỉnh thoảng tôi vẫn có thể thấy một ánh hào quang đặc biệt được phát ra từ cô.
“Hehe, mà nghĩ lại thì tôi hình như vẫn chưa giới thiệu về bản thân mình”
Trong khi tôi đang nhìn chằm chằm, thì cô đã hoàn tất việc chuẩn bị và mỉm cười rồi ngồi đối diện với tôi.
“Rất hân hạnh được gặp cậu, Woo Hyo-sung. Tôi là một lữ khách lang thang giữa thế giới hỗn loạn này, một thầy bói được các vì sao dẫn dắt… Tôi là ‘Airi Haven’.”
“À, vâng. Rất vui được gặp cô, cô Airi.”
Airi Haven.
Cái tên đấy đẹp như chính ngoại hình của cổ vậy.
Giọng nói của cô đem lại sự thư giãn, như tiếng trời mưa mỗi sáng chủ nhật vậy.
“Sẽ khá là khó chịu nếu cậu cứ nhìn chằm chằm như thế…”
Có vẻ như cô ấy nghĩ ánh mắt của tôi hiện tại là hơi thái quá?
Chỉ sau đó tôi mới nhận ra và ngay lập tức cúi đầu xin lỗi Airi.
“À, tôi thực sự xin lỗi vì đã nhìn chằm chằm cô một cách vô thức.”
“Cậu vẫn không tin tôi à?”
“Không, không hẳn là như thế…”
Sự tin tưởng đã hình thành từ khi thông tin cá nhân của tôi được nói ra từ miệng cô ấy.
Thực ra, lượng thông tin mà cô ấy đang có càng khiến tôi không dám bỏ chạy.
Vì thế, tôi quyết định nghe lời và sẽ chỉ cân nhắc rời đi nếu có chuyện bất thường.
“Tôi chỉ bị choáng ngợp bởi vẻ đẹp của cô thôi.”
Những lời mà tôi vừa thốt ra hoàn toàn là chân thành.
Cô ấy là một người phụ nữ trưởng thành và đã tiếp cận tôi mà không hề do dự. Chẳng phải cô ấy chính là mẫu người tôi đã tưởng tượng trước khi bị triệu hồi đến đây sao?
“…Đẹp? Cậu đang nói tôi à?”
“À, vâng. Thật đấy.”
Tôi là một người đàn ông và trên hết, tôi là một người lý trí và luôn biết giao tiếp sao cho thích hợp.
Biết rằng chỉ với một lời khen như vậy cũng có thể xây dựng lòng tin, tôi không khỏi hồi hộp mà chờ đợi phản ứng của cô ấy.
“Eh... Tôi không chắc lắm về chuyện đấy.”
Dù vậy, có vẻ như cô ấy chẳng ấn tượng gì mấy với lời của tôi.
“Trùng hợp là tôi chưa bao giờ ý thức về chuyện đấy… Nên tôi sợ là không thể đưa ra một câu trả lời chắc chắn.”
“À, vâng. Tôi xin lỗi.”
Tôi nói chuyện một cách thận trọng nhưng dựa vào kinh nghiệm của bản thân, tôi phần nào đoán được rằng.
Có vẻ như cô coi lời khen của tôi là một kiểu tỏ tình và đang từ chối nhẹ nhàng, coi tôi là một tên phiền phức.
Tất nhiên, tôi chẳng có kì vọng gì mấy ngay từ đầu nhưng… may mắn là sự từ chối này không làm tôi cảm thấy tệ.
Nếu cô giống như mấy tên khốn nạn mà tôi từng gặp thì cô đã bắt đầu chửi rủa tôi rồi nhưng cô chỉ đơn giản là thờ ơ mà tập trung vào quả cầu pha lê trước mặt.
“Được rồi, dừng tám chuyện thôi mà nhanh chóng bắt đầu việc bói toán. Cậu hãy đặt tay lên quả cầu pha lê này.”
“À, vâng. Như thế này phải không?”
“Đúng rồi, làm như thế…”
Nghe lời cô, tôi đặt tay lên quả cầu pha lê sau đấy cô đặt tay của mình lên tay tôi và bắt đầu truyền lực.
Trong thế giới này, tôi tưởng rằng mình sẽ chẳng bao giờ nắm tay phụ nữ ngoài mẹ mình.
“Xin hãy ngồi yên. Bây giờ, tôi đang đồng bộ quả cầu pha lê với sự hiện diện của cậu.”
“Vâng, vâng!”
Cố gắng kiềm chế sự ngượng ngùng, tôi nhìn cô tập trung truyền lực vào đôi tay của tôi.
Trong đôi mắt hơi khép mở cô, hoàn toàn không hề có dấu hiệu nào của sự khó chịu.
“Ừm, từ từ, chậm rãi… Thở ra và tập trung.”
“…Như thế này à?”
“Ừ, làm tốt lắm. Những chuẩn bị để có thể nhìn thấy tương lai đã hoàn tất.”
-Ziiing.
Một ánh sáng yếu ớt phát ra từ quả cầu pha lê.
Cùng lúc đó, dấu vết của bàn tay của tôi đang dần dần bắt đầu được hấp thụ vào quả cầu pha lê rồi biến mất.
Dù đây có là một thế giới giả tưởng với kiếm và phép thuật thì sự kỳ lạ và huyền bí của ánh sáng đó vẫn khiến tôi ấn tượng.
Không lâu sau, cô bắt đầu xoa lòng bàn tay của mình lền bề mặt quả cầu pha lê với một nụ cười hài lòng.
“Với điều này, mọi chuyển động của các vì sao sẽ xoay quanh cậu.”
“…Chuyển động của các vì sao?”
“Mọi thứ trên thế giới này đều bị chi phối bởi một số phận đã được định sẵn… Bói toán là nghệ thuật cho phép tôi thấy được quá khứ, hiện tại và tương lai bằng cách quan sát chuyển động của các ngôi sao tồn tại bên ngoài hành tinh này.”
Đọc trước tương lai qua chuyển động của các vì sao.
Vì đây là một thế giới giả tưởng và cô còn dễ dàng nói ra những việc tôi đã làm gần đây, tôi hoàn toàn không còn lựa chọn nào khác ngoài việc tin tưởng nhưng tôi vẫn cảm thấy mấy chuyện này có vẻ hơi kì lạ.
Nếu điều đó đúng, thì chẳng phải NASA ở thế giới trước của tôi về cơ bản là một nhóm thầy bói không?
Ban đầu thì khá là kỳ lạ khi tất cả thiên tài trên thế giới đều tập trung về nơi đó nhưng giờ đây, dường như đã có một lý do.
“Nỗi lo của cậu cũng bắt nguồn từ những bất an về tương lai. Vì thế bằng việc xác định rõ tương lai, cậu cũng có thể giảm bớt những lo lắng hiện tại của mình.”
Tuy nhiên, người phụ nữ trước mặt tôi tự tin khẳng định rằng cô có thể giải đáp bí ẩn như NASA.
Trong nụ cười kiên định của cô, có một niềm tin vững chắc vào khả năng của mình.
Vâng, tương lai của tôi sẽ sắp được mở ra trước mắt.
“Nhưng nếu số mệnh đã được định trước, chẳng phải là tôi sẽ không thể thay đổi tương lai mà vẫn tiếp tục bị chi phối bởi nó?”
“Hehe, ngay cả như thế thì cũng đừng lo lắng. Tương lai vẫn có thể thay đổi tùy thuộc vào những gì cậu làm ở hiện tại sau khi đã nhìn thấy tương lai. Ngược lại, nếu cậu hài lòng với tương lai đó, cậu chỉ cần giữ nguyên những gì cậu muốn làm ở hiện tại.”
Nói cách khác, việc được thấy trước vận mệnh đã trở thành một biến số có thể thay đổi tương lai vốn là định sẵn.
Ừ, nếu tôi không thể thay đổi bất cứ thứ gì thì việc bói toán ngay từ đầu cũng là vô nghĩa.
Có lẽ, đối với một người như tôi, người chỉ là một tên lao động nhập cư thì đây hoàn toàn là một cơ hội đổi đời và nó lại còn miễn phí.
Tôi cảm thấy sự căng thẳng trào dâng lúc cô Airi tập trung năng lượng vào quả cầu pha lê đang phát sáng trước mặt và tự tin nói.
“Giờ thì, cậu Hyo-sung, hãy đặt tay trước quả cầu pha lê này và thành tâm cầu nguyện cho tương lai mà cậu muốn thấy.”
“Nếu một tương lai thật sự tồn tại cho cậu, tương lai ấy sẽ hiện ra trước mắt cả hai chúng ta qua quả cầu pha lê này.”
“Tương lai mà tôi muốn thấy…”
Bị cuốn hút bởi lời nói của cô, tôi đưa tay ra phía trước nhắm mắt lại và âm thầm suy nghĩ.
Tương lai mà tôi khao khát nhất.
Điều đầu tiên hiện ra trong đầu, tất nhiên là việc liệu tôi có thể tìm được tình yêu ở thế giới đầy thử thách này không.
Thoát khỏi cuộc sống của một tên lao động nhập cư, lang thang tự do như những người hùng và có thể cảm nhận lại nhịp đập đam mê trong tim như ở kiếp trước…
“Người tôi muốn thấy…”
Tuy nhiên, dù đã quyết định nhưng khi nhắm mắt lại, khuôn mặt được xuất hiện lại chính là khuôn mặt của Airi.
Cảm giác từ cái chạm tay khi cô đặt tay lên tay tôi vẫn còn đọng lại.
Mặc dù tôi đã quyết tâm từ bỏ tình yêu để theo đuổi chân lý nhưng được phép có được hai thứ cùng một lúc thì tôi cũng muốn có bạn gái.
Nếu có cơ hội, thì tôi thầm mong người ấy sẽ là ai đó như Airi…
-Aaaah♡
Trong khi tôi mơ về một tương lai như vậy, một tiếng rên rỉ bất chợt vang lên từ đâu đó.
Giật mình, tôi mở mắt ra khỏi trạng thái bị mê hoặc bởi ánh sáng từ quả cầu pha lê và quay về phía nơi phát ra âm thanh.
-Aah~ aah~ Chỗ đó~ Xin hãy chạm vào em nhiều hơn~~~♡