Astrid phóng thích Ether và tan thành làn sương màu vàng.

Ngay lập tức, sương mù tựa như bão cát hình thành xung quanh cô.

“[Sân Khấu Vĩnh Hằng]—!”

Sương mù màu vàng bốc lên tận trời cao.

Và khi phân tán ra khắp mọi hướng, nó phát ra ánh sáng lấp lánh.

Vù—!

Phía đằng sau bầu trời xám xịt mù sương.

Một khung cảnh mở ra như thể một cơn lốc màu vàng đang thổi qua. Trong cơn lốc phát sáng yếu ớt, vô số hạt va chạm vào nhau, phát ra tiếng gõ cộc lốc.

Sương mù sáng lên chói lòa và ngân nga tuyệt đẹp như cực quang trải rộng khắp bầu trời đêm. Ở chiều ngược lại, chính bởi vì nó sáng tới mức chói mắt, mà không ai có thể định vị được Astrid đang ở đâu.

Những con côn trùng hỗn loạn trồi lên từ mặt đất loạng choạng, lạc lối, say sưa với mùi hương của Ether lan tỏa từ tứ phương tám hướng.

Bọn chúng quằn quại, nhả ra năng lượng đen từ trong miệng, đầu va vào nhau, trông giống hệt như một con sóng côn trùng đen nhấp nhô trập trùng.

Hướng về con sóng đen nhấp nhô đó, ma thuật được bắn ra từ cây đũa phép của Rota.

Cô bé đứng đó một cách đầy kiêu hãnh, chiếc áo choàng đỏ sẫm tung bay.

“[Ký Ức Buổi Sáng]—!”

Hàng chục con mèo cưỡi xe đạp theo lệnh mà phóng đi, va chạm với vỏ của côn trùng hỗn loạn và phát nổ. Theo sau đó, vô số vũ khí bắn tứ tung từ trong những vụ nổ màu cam.

Bùm—!!

Ánh sáng màu cam lóe lên, hàng chục con côn trùng hỗn loạn phát nổ.

Tuy không đủ để ngăn chặn toàn bộ lũ côn trùng hỗn loạn đột biến tràn ngập đồng bằng, nhưng cũng là đủ để khiến bầy côn trùng hỗn loạn này bị rối loạn trong phản ứng dây chuyền do sương mù màu vàng.

Con sói khổng lồ nhìn quanh và gầm gừ.

『Trò vặt vãnh…!』

Với đôi mắt chất đầy hận thù như mặt trời rực sáng, nó lắc đầu sang hai bên và nhe nanh ra.

Astrid xuất hiện mờ nhạt từ phía sau lớp sương mù phủ kín bầu trời.

Một giọng nói thánh thót cất lên không ngừng từ trong sương mù màu vàng cuồng nộ. Sự tự tin chứa đựng trong giọng nói đó khiến kẻ thù phải run sợ.

[Ố HÔ~ HÔ HÔ HÔ!! Hỡi lũ quái thú độc ác và đáng sợ của vực thẳm—! Các ngươi say sưa với quyền lực thuộc về phu nhân của màn đêm sao? Bổn phu nhân hiểu mà! Tất cả những kẻ có diễm phúc được chứng kiến điệu nhảy của phu nhân ta đây đều say sưa với ảo ảnh! Hãy chìm đắm trong ma thuật và điệu nhảy của sân khấu—!!]

Thế rồi hình bóng của Astrid vụt qua trong sương mù. Cảnh tượng cô vung thanh đại kiếm một cách duyên dáng xuất hiện ở khắp mọi nơi.

Vút—!

Rắc-!

Từ đầu bên trái sang đầu bên phải.

Thế rồi Astrid lại một lần tạo dáng thanh lịch ở trung tâm.

“Sương mù chính là ảo ảnh! HỐ~ HÔ HÔ HÔ—!! Hãy nhảy múa cùng bổn phu nhân trên sân khấu của ảo ảnh!!”

Astrid lướt nhẹ nhàng qua màn sương mù, một chiều tiêu diệt kẻ thù.

Chỉ cần sương mù màu vàng không bị thổi bay đi, thì không sớm thì muộn mọi kẻ địch có mặt tại đây sẽ bị thanh đại kiếm của cô chặn lại.

Con sói hít vào một hơi lớn.

Chiếc bờm dày của nó phồng lên và những hoa văn đáng ngại hình thành trên da. Và rồi nó hú lên một tiếng như muốn xé toạc đôi tai người nghe ra từ cái miệng khổng lồ của nó.

——!!!

Một làn sóng xung kích cường bạo đến nỗi ngay cả cảnh tượng không khí rung chuyển cũng có thể trông thấy bằng mắt thường. Sương mù màu vàng nơi sóng xung kích đi qua gợn sóng và phân tán dữ dội.

Bùm—!!

Một đòn tấn công bằng âm thanh làm rung chuyển không khí trong bán kính vài kilomet. Duy chỉ từ dư chấn thôi mà đất đai xung quanh đã bị xới tung lên và vô số tảng đá nứt ra.

Cô gái bên trong con sói rên rỉ với tông giọng đầy phẫn uất.

『Chủng loài hạ đẳng…! Chỉ là giống loài thấp kém được Cây Thế Giới lựa chọn mà dám hống hách sao—!! Ta nhất định sẽ giết hết tất cả các ngươi—!!』

Thế giới mà chủng loài bọn ta mong muốn.

Cả cuộc đời bọn ta đã phải đấu tranh không ngừng nghỉ để không phải sống như những con bọ canh giữ tàn tích của nền văn minh bị Cây Thế Giới ghét bỏ và xóa sổ.

『Bởi vì Rồng sẽ cứu rỗi tất cả bọn ta—!!』

[Linh Mục Song Sinh] Moin.

Mặc cho là người yếu đuối nhất trong số năm vị linh mục duy chỉ ngoại trừ [Linh Mục Mộng Ảnh], thế mà giờ đây cô lại đang là người gánh vác trọng trách trong trận chiến cuối cùng với tinh thần thực thi nghĩa vụ mạnh mẽ hơn bất kỳ ai.

『Ta sẽ giết chết tất cả những kẻ đang sống trên mảnh đất này ngay bây giờ!!』

Cô nhả ra ngọn lửa giận dữ chạy ngang qua lồng ngực.

Cha.

Anh hai.

Các ngươi chính là kẻ đã lấy đi tất cả mọi thứ của ta.

『Chết đi!! Chết hết đi!! Aaaargh—!!』

Sóng xung kích phát ra từ miệng Sói mạnh đến nỗi thổi bay toàn bộ sương mù xung quanh chỉ trong tích tắc.

Năng lượng đen từ bờm của nó trào ra, dập tắt sự hỗn loạn của những con côn trùng hỗn loạn đang trỗi dậy từ mặt đất. Không lâu sau, sương mù màu vàng đã tan và quang cảnh trở lại với hình ảnh đồng bằng mờ ảo.

Sói nhìn về phía trước với đôi mắt rực lửa.

Những gì nó nhìn thấy trước mắt là hai chủng loài thấp kém đã chặn đường nó bằng những chiêu trò vặt vãnh. Hai sinh vật hạ cấp mà bằng cách nào đó đã tập hợp lại và đang mau chóng rời khỏi chiến trường với vẻ mặt kiên quyết.

Bây giờ nó phải một lần nữa tiến về phía trước.

Bè lũ sói và côn trùng hỗn loạn bị biến thành hình dạng giống như chú nhím bất lực. Những âm thanh vỡ vụn và tiếng la hét đủ để làm tai người có mặt gần đó điếc đặc.

Vô vàn vũ khí đập vào đầu chúng và đâm vào da chúng. Số lượng khổng lồ áp đảo đó là quá đủ để đâm xuyên lớp da dày và cứng như đá của chúng.

Giữa khung cảnh hỗn loạn ấy, Moin kêu la thảm thiết.

『Aaaaargh—!!!』

Ratatatatatatatata—!!

Thế nhưng như vậy là quá đủ để xuyên thủng hàng phòng ngự vững chắc của Sói. Bị đẩy lùi bởi hỏa lực áp đảo không thể kháng cự, Sói chỉ biết bám chặt vào mặt đất mà chịu trận.

Ngay sau đó, vũ khí màu tím bị kẹt trong da chúng bắt đầu rung động, vô số vũ khí bị cắm chặt gần đó cũng theo sau rung động đó mà rung chuyển.

Woong—!!

Và rồi những sợi chỉ màu tím tỏa ra khắp mọi hướng.

Chúng kết nối vô số vũ khí lại để vẽ nên một bức tranh khổng lồ.

Bức tranh khổng lồ đó nhanh chóng trở thành một câu chuyện cổ tích.

Câu chuyện kể về một thiên đường nơi vô số loài động vật vui đùa.

Freya hét lên câu chú kích hoạt về phía bầu trời từ một tòa tháp xa xôi:

-Reo lên, [Vanadis]…!

Mọi vị trí trong không gian bắt đầu phát sáng màu tím. Và lịch sử được khắc trên mỗi vũ khí một lần nữa được lặp lại.

Ma thuật lại được kích hoạt theo phương thức hoàn toàn giống như lần đầu.

Hệt như một lời nói dối, trận oanh tạc lại một lần nữa trút xuống.

-Nếu, nếu một lần là không đủ… thì cứ làm hai lần thôi…!

Tiếng vũ khí oanh tạc một lần nữa bao trùm không gian.

Ratatatatatatatata—!!

Sói tru lên với cái miệng há ra trong trận oanh tạc thứ hai. Tiếng tru của nó vẫn tiếp dẫn mặc cho vô số vũ khí liên tục cắm vào miệng nó.

——!!!

* * *