Điều cuối cùng Urd nhìn thấy là một màn đêm tăm tối bao trùm tầm nhìn của cô.
Đến khi tỉnh lại, cô nhận ra rằng mình đang bị ném đi với tốc độ kinh hoàng.
“K-Không—!!”
Một dải hằng hà sa số ngôi sao vụt qua như một ngôi sao chổi.
Bóng tối xuyên qua làn gió và ngày càng xa dần.
Mọi thứ mà cô khó khăn lắm mới đạt được bằng cách hy sinh mọi thứ đều đang dần tan biến.
'Lại nữa… lại lần nữa liều lĩnh…'
Urd đưa tay ra với cảm giác đau khổ.
'Lại nữa… lại lần nữa vô dụng…'
Kể cả khi cô đưa tay ra lần nữa, cô cũng không thể chạm tới nó được nữa.
'Chị xin lỗi các em… vì sự bất tài của mình…'
Và rồi cảnh tượng hiện ra trước mắt cô lần nữa là—
* * *
Nhóm người trên những chiếc phi thuyền đang tiến rất gần đến khu vực trung tâm, bay qua những dòng nước đen ngòm và đống đổ nát của thành phố học viện.
Mặc cho đôi khi vẫn có sự biến dạng và màn ngăn cách các chiều không gian cản đường, thế nhưng không đời nào chúng có thể ngăn cản được cuộc hành quân của hàng ngàn gã khổng lồ thép.
Những mạch đầm lầy đen phun trào từ lòng đất.
Cùng với đó là vô số học viên đã chìm xuống vực thẳm.
Ấy thế nhưng ngay cả trong tình cảnh ngặt nghèo đó, vẫn có những người sống sót.
Freya, Astrid, Rota và Kara đã đón thêm những học viên khoa chiến đấu bị chia tách trong quá trình tiến tới trung tâm thành phố học viện.
Fiona, tân chủ tịch hội học viên của <Học Viện Scarlet>, nhìn quanh phi thuyền với cái miệng há hốc. Cô đặc biệt chú ý đến nhiệt lượng tỏa ra từ động cơ ether của bộ phận năng lượng trong phi thuyền.
“Cái này… Đỉnh Vãi!!! Cái thứ này mà đem làm bom thì hết xảy con nhà bà bảy—!!! Nó phải cỡ vụ BIG BANG có thể nhìn thấy từ bất cứ đâu trên toàn bộ thành phố học viện!!!”
“Chuẩn luôn, sếp!!”
“Giờ mà có xe đạp để phóng xuống từ đây rồi thêm tiếng nổ vang trời sau lưng thì cứ phải gọi là đỉnh nốc kịch trần bay phấp phới!!!”
“Woooah!!! Triển ngay cho nóng—!!!”
Những cô gái mặc đồng phục đỏ hét lên những câu từ kỳ lạ.
Quá kinh hãi trước những lời nói đó, Skadi và Maya đồng thời hét lên đầy giận dữ.
“Các ngươi điên hết rồi à?!”
“Tụi bây điên hết rồi à?!”
Trong khi đó, học viên của <Trường Trung Học Kỹ Thuật Mimir> và <Trường Trung Học Kỹ Thuật Svart> đang bận rộn điều phối phi hành đoàn.
Bất chấp sự náo loạn từ một vài học viên cá biệt, hầu hết học viên được giải cứu đều ngồi yên lặng trên ghế hành khách phổ thông.
“…”
Sigrun, đội trưởng đơn vị điều tra <Gjallarhorn>, cũng đang ngồi nép mình ở một góc của phi thuyền với vẻ mặt u ám. Và bên cạnh cô, có Greta, cô em út của đội, cùng một vài thành viên khác đang ngồi thất thần ngây người nhìn vào không trung.
“…”
“…”
“…”
Tất cả đều quá rối bời với những điều sắp xảy đến.
Phố Vàng, nơi mà họ nghĩ sẽ là thành trì cuối cùng. Lực lượng tinh nhuệ và chủ chốt đóng quân tại đó đều đã chìm vào vực thẳm đột nhiên dâng cao.
Ở chiều ngược lại, chỉ có vài nhân viên trực thuộc đơn vị điều tra được phái đi tuần tra vùng hoang dã phía đông là thoát khỏi vụ sụp đổ bất chợt. Để rồi bọn họ được những người khổng lồ đang tiến hành hoạt động cứu hộ từ <Trường Trung Học Kỹ Thuật Mimir> tìm thấy và đưa lên phi thuyền.
“…”
Bọn họ chỉ đơn giản may mắn hơn người khác một chút.
<Gjallarhorn> chẳng còn nghĩa lý gì nếu không có thành phố học viện để bảo vệ.
Khi dòng suy nghĩ dừng tại đó, Sigrun tỏ ra cay đắng.
'Sống sót… không ngờ sẽ có ngày mình sẽ dùng đến hai từ này trong thành phố học viện.'
Giờ cô không chắc liệu chúng ta còn có thể gọi nơi đây là thành phố học viện hay không nữa.
Sigrun nhìn ra cửa sổ phía xa.
Mặt đất vỡ vụn, vực thẳm đen kịt lấp đầy khoảng trống. Vực thẳm vốn đọng lại như vũng nước giờ đã hoàn toàn bao phủ mặt đất.
Ầm ầm—
Ngay cả bây giờ, khi mà bầu trời đã sụp đổ, những tấm màn mờ đục buông xuống như tấm rèm cửa. Nó đang đẩy nhau ra xa đến nỗi ngay cả những người ở cùng một chiều không gian cũng chẳng thể chạm tới nhau.
Thành phố học viện giờ đây giống như một chiếc bánh bị búa đập vỡ tan tành.
“…”
Sigrun siết chặt tay và lấy lại quyết tâm.
Vẫn còn hy vọng.
Vẫn còn những người sống sót ở thành phố học viện.
Nhiệm vụ của <Gjallarhorn> là tìm kiếm và giải cứu họ.
Sigrun chạm vào mắt mình, rũ bỏ những âm vang và cảnh tượng bi thảm vẫn còn vương vấn trong tâm trí. Thế rồi cô đột ngột đứng dậy.
Các thành viên trong đơn vị điều tra với đôi mắt vẫn còn ngơ ngác nhìn lên cô.
"Tiền bối Sigrun…?"
"Đội trưởng?"
“Mấy đứa, nghỉ ngơi đủ rồi, bây giờ là lúc cần phải tiến hành công tác chuẩn bị!”
"Chuẩn bị gì ạ?"
Sigrun mỉm cười trong lúc nhặt lại cây cung cô đã ném xuống sàn.
“Chuẩn bị đi cứu người!”
“…!”
“…!”
Nghe những lời đó, thành viên đội điều tra <Gjallarhorn> liền hăng hái trở lại, cầm lấy vũ khí và đứng dậy, sẵn sàng khởi hành bất cứ lúc nào.
Giữa những trái tim hoảng loạn của vô số con người chen chúc nhau. Những người khổng lồ bên dưới những chiếc phi thuyền đang nghênh ngang tiến bước một cách nhàn nhã.
Trong số hàng trăm người khổng lồ có nguồn gốc từ người lùn, có một nhóm nhỏ đang hồ hởi tiến về phía trước… một vài người khổng lồ đang bước đi oai nghiêm, mang vác một ngọn tháp lớn.
BÙM—!
BÙM—!
Cảnh tượng của những sinh vật siêu hình mang vác và di chuyển cả một tòa nhà lớn thật hơn bao giờ hết.
Những người khổng lồ tái hiện lại cảnh tượng kinh hoàng đó bật cười cười sảng khoái.
“UHAHAHA! DỄ NHƯ BỠN! BÂY GIỜ CHÚNG TA CÓ THỂ NÂNG TÒA NHÀ NHƯ BẪNG, KHÔNG CÓ GÌ PHẢI SỢ NỮA!”
“ĐÚNG ĐÚNG!”
“CHÚNG TA HÃY MAU ĐI ĐẬP CON RỒNG HAY GÌ ĐẤY RỒI CÒN VỀ SỬA SANG KHU MUA SẮM NỮA CHỨ—!”
“ÔNG NÓI CHUẨN Ý TÔI!”
Trong lúc đó, các học viên của Phe Nghiên Cứu chịu trách nhiệm duy trì 'Phòng Hiền Nhân' bên trong ngọn tháp đó đang có một khoảng thời gian khủng khiếp nhất đời mình. Bọn họ lăn từ bờ tường bên này sang bờ tường bên kia mỗi khi những người khổng lồ cười lớn và lắc lư[note73623].
“Hueeeeeng… ưm, ứm… khó chịu quá…”
“Bé chỉ muốn đọc sách ở trong yên tĩnh thôi mà…”
Rốt cuộc do không thể chịu đựng được nữa, các học viên của Phe Nghiên Cứu nhìn về phía người thủ thư năm hai của thư viện.
“T-Tệ quá thể đáng…! Thủ thư Mila… chúng ta không thể đi phi thuyền được sao?”
Mila, thủ thư thỏ năm hai, trả lời một cách chắc nịch.
“Ta đang cố không ói ra sàn nên là im ngay và đừng bắt ta phải nhắc l…”
“Huệ…”
Ngọn tháp được duy trì bởi các học viên của Phe Nghiên Cứu đang tuyệt vọng chịu đựng chứng say ‘người khổng lồ’.
Ở phía trên cùng của tòa tháp là năm con người và một con vật.
“…”
Kara giơ lá cờ chéo lên và nhìn ra bên ngoài. Đôi mắt cô sáng lên màu xanh navy trong vắt.
“Năng lượng đen bên ngoài đang ngày một dày đặc hơn trong thời gian chúng ta di chuyển. Tôi nghĩ chúng ta sẽ sớm tới nơi thôi.”
“…”
“Các đồng chí?”
“…thật kỳ lạ.”
"Chuyện gì kỳ?"
“Chíp! Cơ thể ta, không khỏe… mắt ta cũng… cứ…”
“Đồng chí Chíp Chíp bị bệnh ở đâu hả? Không khí bên ngoài có vẻ không tốt lắm…”
“Không đâu, đây là… ừm… chíp… ta sẽ đi nghỉ một chút.”
[Diều Hâu Vô Danh] nhắm mắt lại và cúi đầu xuống.
Kara vuốt ve [Diều Hâu Vô Danh] một lần rồi lại nhìn ra bên ngoài.
“…”
Astrid đứng bên cạnh nheo mắt lại. Vực thẳm từ bên ngoài tràn vào phản chiếu trong đôi mắt đỏ của cô, sáng lên màu đỏ sẫm như máu.
“Hừ, màn sương này cực kỳ khó chịu. Không ngờ rằng sức mạnh có thể cưỡng ép thao túng quy luật của thế giới thực sự tồn tại… thật đáng thương, chúng chẳng có bất kỳ khía cạnh nào khiến con người ta vui vẻ như ánh sáng của bổn phu nhân. Hắc Hiệp Sĩ, ngươi cũng nghĩ vậy mà phải không?”
Helina trả lời một cách thờ ơ bằng giọng nói ngân dài đặc trưng.
“…kẻ sử dụng kỹ thuật hào nhoáng để che giấu bản thân đáng ngờ hơn nhiều.”
"Há-?!"
“…chị bị mê hoặc bởi sự hào nhoáng của chính mình.”
“B-Bổn phu nhân đâu có nhớ rằng nhà ngươi là một nữ hiệp sĩ thô lỗ như vậy đâu?!”
Bỏ lại hai người đang cãi vã nhau phía sau.
Freya đứng dậy với vẻ mặt kiên quyết.
“…x-xem ra công tác chuẩn bị cũng đã gần hoàn tất.”
Đứng tại trung tâm của Phòng Hiền Nhân, Rota đang kết nối cuốn sách ma thuật của mình với thiết bị đầu cuối và lẩm bẩm niệm chú. Sau đó, ánh sáng màu cam đi vào các mạch ether lan rộng ra như mạng nhện từ trung tâm Phòng Hiền Nhân.
Lóe—!
Đôi mắt của Rota sáng lên màu cam trong trẻo. Giọng nói luôn trong vắt của cô vang vọng cùng với ánh cam rực rỡ.
[Không phải số phận tất định, mà là câu chuyện. Câu chuyện không chỉ đơn thuần là chuyện kể, mà là hình thái của linh hồn.]
Hệt như một con búp bê ngoại cỡ làm bằng ánh sáng.
Hai tai mèo và đôi mắt trong veo.
Từng sợi tóc trên người cô đều rực sáng.
Woong—!!
[Khi bình minh rực rỡ ánh vàng, những chú mèo ùa xuống từ mây cam, cô gái tóc hồng trên chiếc xe đạp nhẹ nhàng lướt qua, nhảy múa cùng cánh diều hâu đỏ, hướng về lá cờ xanh đang tung bay.]
Tiếng lẩm bẩm không ngớt của một kẻ tâm thần.
Khi mà những từ ngữ nghe như đang nói mớ nối tiếp nhau vang lên.
Cuốn sách ma thuật bắt đầu tỏa sáng, rải rác những màu sắc tươi mới.
Rota vỗ tay và hét lớn.
[MEOO—!!]
Woong—!!
Kỹ năng ether độc nhất của Rota.
Khả năng vay mượn và thao tác ether của người khác ngoài bản thân của Clara.
Phương thức kích hoạt ma thuật được đích thân [Phù Thủy Vàng] cải biên.
Tất cả những điều này đã thay đổi hoàn toàn một quy luật được cho là không bao giờ có thể thay đổi được.
Đỉnh tháp sáng lên như ngọn hải đăng trong ngày mưa bão, và tất cả nữ sinh thú nhân đều run rẩy đáp lại.
Bọn họ bắt đầu cảm thấy những dòng suy nghĩ được kết nối với nhau.
-Ối cha mẹ ơi?!
-C-Cái gì thế này?!
-Kyaah?! Đừng đọc suy nghĩ của tui nữa mà—!!
-Bình thường bà… vẫn luôn nghĩ như vậy về tui hả[note73625]…?
Freya rùng mình khi tận mắt nhìn thấy phép màu đó. Thế rồi cô khẽ giơ tay lên để kích hoạt kỹ năng ether mà không cần rút đũa phép ra.
“…”
Lóe!
Một tấm rào chắn lập tức hình thành phía trên lòng bàn tay cô.
Kỹ năng Ether [Rào Chắn Hang Thỏ] của thủ thư Mila đã được kích hoạt.
Thấy vậy, Freya hít một hơi thật sâu.
“…!”
Kỹ năng Ether được định nghĩa là duy nhất và độc quyền bởi chủ sở hữu.
Ấy thế mà vào lúc này đây, ma thuật giữa các cá nhân đã được san sẻ.
Từ góc độ này mà suy ra, chúng ta có thể sử dụng ma thuật và vay mượn thuật toán ether của người khác. Ma thuật mà mỗi người có thể sử dụng sẽ tăng lên và đồng thời cũng trở nên mạnh mẽ hơn rất nhiều.
Một bước tiến lớn đã xảy đến với nguyên lý ma thuật vốn được cho là chân lý cho đến tận bấy giờ và đã bị nhiều thế hệ học giả bác bỏ vì việc thay đổi nó là không khả thi.
'Đúng là mình đã phê duyệt dự án nghiên cứu này… nhưng để mà nó thật sự thành công thì…'
Đôi tai mèo màu tím xấu xí của Freya dựng đứng khi cô nhận ra ý nghĩa của sự việc. Sau đó cô run rẩy gạt [Rào Chắn Hang Thỏ] ra khỏi tay.
“Thiên địa ơi… nó phá vỡ mọi quy luật… thứ tài năng quái quỷ gì thế này…”
Thực lòng mà nói, hai từ tài năng thậm chí còn xúc phạm đến giây phút mặc khải này. Một thành quả kỳ diệu được tạo ra bằng cách tập hợp những khả năng vốn không nên tồn tại… quả thực là phép màu giống hệt như được số phận sắp đặt vậy.
Trong lúc Freya còn đang run lẩy bẩy, có một vài người đã xông vào Phòng Hiền Nhân.
Rầm!
"Các cậu!!"
Người bước vào là Alvit.
Cô đã dẫn đầu tổ đội phòng thủ Sói tới đây sau khi nhìn thấy những người khổng lồ bí ẩn tiến tới từ phía <Trường Trung Học Kỹ Thuật Mimir> mang vác một công trình quen thuộc.
Kara chào đón khuôn mặt quen thuộc bước vào.
“Đồng chí Alvit?! Đồng chí còn sống!!”
“Kara…?! Đừng bảo là cậu…?! Khoan, cả Rota nữa sao…?!”
Alvit trưng ra vẻ mặt ngơ ngác khi nhìn thấy [Ether Độc Nhất] màu xanh navy lan ra từ lá cờ trên tay Kara.
Và rồi cô nói không nên lời khi nhìn thấy Rota với đôi mắt khép hờ, phát ra ánh sáng màu cam từ toàn bộ cơ thể. Nhưng có ít sự ngạc nhiên hơn tới từ Eir, Bell và Sieglinde bước vào sau cô.
Cả ba không bao giờ dám nghĩ rằng sẽ có ngày họ được chứng kiến một cảnh tượng còn đáng kinh ngạc hơn cảnh vô số người khổng lồ bạo tàn hành quân mạnh mẽ đập tan mọi chướng ngại vật.
“Vãi l*n, trường đéo gì thế này…”
“Thật sự đấy, ta bắt đầu thấy sợ rồi…”
“B-Ba người…? Tất cả đều là năm nhất…?”
Những người duy nhất không bày tỏ sự ngạc nhiên trước cảnh tượng phi thường đó là Hilde và Erda. Hai người lo lắng cho sự an nguy của những học viên mà họ đang dẫn dắt hơn.
Erda quay sang Hilde và nói:
“Thưa chủ tịch, tôi sẽ lo việc nội trú cho học viên.”
"…cảm ơn, Erda."
Hilde quay người lại và nhìn một lượt những bóng người tụ tập trong Phòng Hiền Nhân. Ánh mắt cô chậm rãi nhìn từng người một, tràn đầy sự lo âu.
Freya, Eir, Astrid, Helina…
Ban điều hành của <Hội Đồng Học Viên Thống Nhất> và ba đàn em của Clara.
“…”
Trong số đó, cố không hề thấy bóng dáng của mái tóc hồng.
“Có… ai nhìn thấy Lara không…?”
"Em không…"
“Bọn ta suýt thì đi chầu ông bà sau vụ sụp đổ…”
“Nô bộc đột nhiên biến mất tăm…”
[Diều Hâu Vô Danh] đột nhiên run rẩy dữ dội.
“Ứm…?!”
Chuyện chú gà con này nhát chết thì không lấy gì làm ngạc nhiên, thế nhưng Chíp Chíp lúc này lại đang quằn quại dữ dội hơn bao giờ hết.
Cảm thấy có chuyện chẳng lành, mọi người trong phòng đều nhìn về phía [Diều Hâu Vô Danh].
“Chíp Chíp…?”
“Hờ…! Hứm…! Ụa…?!”
Huệ—
Và thứ thoát ra từ miệng con gà con khổng lồ khi nó cúi xuống và nôn thốc nôn tháo là… Clara. Cô ngã xuống giữa Phòng Hiền Nhân với vẻ mặt vô hồn.
Bịch-!
Bell, người vẫn chưa hết bàng hoàng từ trước đó, kinh hoàng hét lớn.
“Kyaaaaah—?!”
Thế nhưng những người khác lại mang vẻ mặt ngơ ngác khi thấy Clara đột nhiên xuất hiện.
“Clara?”
“…[Spiral]?”
“…đồ côn đồ?”
Nhưng rồi Alvit và Hilde chạm mắt một lần rồi đồng thanh nói.
“…không phải tiền bối.”
“…không phải Lara.”
Cô gái trông giống Clara… Urd loạng choạng đứng dậy.
“…”
Cô nhìn quanh những khuôn mặt tụ tập trong Phòng Hiền Nhân.
“Mọi người-giúp.”
Trước giọng nói yếu ớt của cô, ba người từ <Học Viện Lăng Kính Trung Ương> và [Diều Hâu Vô Danh] thận trọng hỏi han cô.
“Phu nhân Urd?”
“Nữ thần?”
"Ý ngài là gì vậy?"
“Thưa nữ thần, chuyện gì đã xảy ra với Cây Thế Giới vậy…?”
Urd cúi đầu thật sâu và nói với mọi người:
“Hãy giúp Clara bị mắc kẹt bên trong Cây Thế Giới!! Nhà tiên tri đã chiếm quyền kiểm soát Cây Thế Giới—!!”
“…!”