Vann: được múa phím bởi trans Vannesith, edit Hiryuka, được phục vụ tốt nhất vào nhất lúc ăn trưa, ăn tối, trước khi đi ngủ hoặc khi bạn cần một cái gì đấy để ‘make your day’. Còn bây giờ thì lên nhạc đánh boss [note74668]

☆☆☆

Tại vùng đất lấp lánh ánh sao.

Một chiều không gian những tưởng đang lang thang đâu đó trong vũ trụ bao la.

Thời khắc tôi phải đối mặt với kẻ thù ác tồi tệ nhất tại trung tâm vũ trụ này rốt cuộc cũng tới.

“…”

Kẻ thù ác đó không khác ngoài chính bản thân 'tôi'.

Nhà tiên tri nâng cơ thể đen kịt của mình lên và lê bước về phía trước. Một cái đuôi thằn lằn dài kéo lê phía sau, và hai cánh trông giống như cánh dơi đung đưa qua lại.

Chúng tôi đối mặt với nhau.

“…”

“…”

Rồi hai người thốt ra những ấn tượng của bản thân về ngoại hình của đối phương.

Cuộc trò chuyện thô khủng khiếp bởi vì hai kẻ đứng đối diện nhau trông giống như hai mặt của đồng xu vậy.

“…quý ngài nom y xì đúc con trùm đen xì từ bản mod tự chèn vào cái mà nhảy xồ ra vào cuối trò chơi ý—☆ Ba hoa về bóng tối và cái chết trong khi lý giải lý do xuất hiện muộn là ‘ta cần tiết kiệm năng lượng’, cái đồ otaku ảo tưởng sức mạnh☆ Hôm nay đúng ngày cuối thật đấy nhưng đáng ra quý ngài phải tốt nghiệp hội chứng chuunibyou lâu lắm rồi chứ♪”

“…cách nói chuyện của Clara vốn đã như vậy sao? Hay nó phản ánh mong muốn u ám muốn được mọi người yêu thương sau khi trở thành một cô gái xinh đẹp? Dẫu là vế nào, thì cậu cũng cần phải cắt bỏ của quý của mình đi đấy, futanari là không thể dung thứ. Dù nó có lẽ đã rụng mất sẵn rồi.”

Nói xong, chúng tôi ngậm miệng lại, cả hai đều thấy khó chịu ra mặt với ấn tượng của đối phương.

Chúng tôi hiểu nhau quá rõ nên có thể ngay lập tức đạt tới điểm quan trọng của cuộc trò chuyện.

“…”

“…”

Và rồi cả hai thở dài, mỗi người trong chúng tôi đều đoán được mục đích của nhau.

Chúng tôi hiểu nhau quá rõ nên có thể ngay lập tức hiểu ngay ý định của nhau.

“…ngươi muốn ngăn cản ta phải không?”

“…cậu muốn ngăn cản ta phải không?”

Và đồng thời…

“…”

“…”

Chúng tôi rất khác nhau.

Giới tính của chúng tôi đã thay đổi, ngoại hình của chúng tôi đã thay đổi. Những năm tháng chúng tôi trải qua là khác nhau, thời đại chúng tôi trải qua cũng khác nhau.

Tôi đã thay đổi, còn nhà tiên tri thì cứng rắn hơn.

Dẫu vậy, vẫn có lấy một điểm chung…

Chúng tôi vẫn còn bận tâm về những điều ví như hình ảnh của bản thân phản chiếu trong tấm gương.

'Đó... có lẽ là vì.'

Mắc phải những sai lầm ngớ ngẩn, chúng tôi đều vô cùng hối hận.

Thế là chúng tôi đã tiến đến nơi mà chúng tôi đều không thể lùi bước được nữa.

“Thật tức cười, chúng ta đã thay đổi quá nhiều… thế mà cho đến cuối cùng, điều chúng ta thốt lên sau khi nhận ra nhau lại là—☆”

…ngươi thật sự nghĩ rằng bổn cô nương sẽ ngồi lê đôi mách với tên đực rựa như ngươi ư?

Cuộc tấn công bất ngờ của con ngốc tóc hồng ập tới đằng sau ngôn từ hoa mỹ—☆

Đã quá muộn để giả vờ thân thiết rùi Jinsu-kun à♪

Tôi lao vào tấn công bất ngờ và tung một cú đấm. Ether phun ra từ toàn bộ cơ thể tôi như hơi nước, tăng cường gia tốc cho tôi[note74669].

Mặt đất nổ tung và vỡ tan dưới chân tôi. Có lẽ hắn chỉ thấy tôi đột ngột xuất hiện trước mắt hắn với một tiếng nổ.

Ánh mắt tôi chớp một cái rồi ngay lập tức chạm mắt với nhà tiên tri.

Tôi vung nắm đấm về phía hắn.

Vút—!!

À há, xuất kỳ bất ý, cấp cấp như lệnh—☆

Thế nhưng nhà tiên tri chỉ đứng chôn chân tại chỗ, để lộ phần da tối màu của mình. Lớp vảy rồng đen xì bóng lộn lấp lánh như da thằn lằn.

Bụp—!!

Nắm đấm của tôi dễ dàng bị chặn lại.

Nó khiến tôi muốn than vãn vì vảy rồng quá cứng, cứ như đấm vào đá[note74670] vậy.

Có vẻ như hắn cũng đã nhận được bản buff sức mạnh từ [Rồng Ẩn Mình Trong Vực Thẳm].

Cùng thời gian đó, nhà tiên tri siết chặt nắm đấm bấy giờ đã biến thành chân rồng, sau đó vung về phía tôi, động lượng ẩn chứa trong nắm đấm không thể đùa được, dẫn tới tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài né tránh.

Vút—!!

Tôi làm chệch hướng đường đi của nắm đấm đó và để nó trôi đi theo hướng thích hợp. Âm thanh của không khí nổ vang vọng từ nơi đòn tấn công bị chệch hướng vang đến tai tôi ngay sau đó.

“…”

“…”

Cuối cùng, chúng tôi mỗi người một ngả và tạo khoảng cách.

Qua khoảng hở đó, nhà tiên tri đặt một con dấu lên cây non chống đỡ quả cầu thủy tinh trên đó. Sau đó hắn lẩm bẩm tự chê bai.

“…thật là một thế giới nực cười. Cậu biết không? Cái cây chết tiệt này cố gắng thành lập thành phố học viện thông qua hiến tế [Tam Dũng Giả] và Thánh Nữ… Ymir, dẫu cho con người ta có chọn đi theo bất kỳ con đường nào cũng chẳng thể thay đổi được. Đó là thứ được gọi là số phận.”

Và rồi hắn duỗi cánh tay đen như thể đang cào cấu. Theo quỹ đạo của móng vuốt đen, năng lượng đen phun ra.

Một nguồn năng lượng chết chóc dày đặc khiến con người ta cảm thấy như mình sẽ chết bất đắc kỳ tử nếu để dính phải dù chỉ một cú chạm nhẹ…

Vù vù—!

Tôi chống chọi lại sóng năng lượng hình móng vuốt đang lao tới bằng cách bắn [Hoa Đỏ Chói Lọi] để vô hiệu hóa nó. Những cánh hoa màu hồng lơ lửng trong không khí phân tán, để lại mùi hương thơm ngát.

Những cánh hoa rơi rụng, cắt ngang bầu trời đêm đầy sao.

Nhà tiên tri giơ cánh tay của mình qua những cánh hoa đang rơi và nói tiếp:

“…và cậu biết điều gì còn nực cười hơn về thế giới này không? Nó có ngày hết hạn đấy. Sau một thời gian nhất định trôi qua, nó sẽ hoàn toàn thiết lập lại. Nó chết một cách đau đớn mà không để lại bất kỳ dấu vết nào.”

Thế rồi miệng của một con sói khổng lồ xuất hiện từ cánh tay dang rộng của hắn.

“Giả như có bất cứ thứ gì can thiệp dù chỉ một chút, nó sẽ ngay lập tức xóa bỏ sự tồn tại và ký ức của mọi sinh vật về sự tồn tại đó…!”

Miệng Sói đen khổng lồ há to đầy tham lam, truy đuổi kẻ địch, tựa như một cỗ xe khổng lồ đang truy đuổi tướng địch bại trận.

“TA CHẲNG THỂ NHỚ NỔI TÊN NHỮNG NGƯỜI TA YÊU THƯƠNG—!!”

Cùng với giọng nói đầy giận dữ.

Vô số răng nanh đen mọc ra, phun ra lời nguyền phong ấn.

“Cách duy nhất để cứu thế giới khốn nạn này… là kẻ nào đó mà sức mạnh số phận không thể chạm tới phải ngăn cái cây điên rồ này lại!”

Ngay cả đối với năng lực giả [Ether Độc Nhất], miệng Sói kia vẫn chứa đựng một sức mạnh có thể ngay lập tức cô lập họ khỏi số phận.

Kieeeeek—!!

Tôi dùng hết sức lực đá vào miệng Sói đang lao tới.

Bùm—!

Âm thanh va chạm mạnh.

Không khí xung quanh dâng lên và gió rít.

Miệng Sói dừng lại với tiếng kêu the thé.

Trong khoảng trống đó, tôi dùng cạnh bàn tay tạo ra một làn sóng [Lam Ngọt Hạnh Nhân]. Làn sóng màu hồng sắc nhọn khuấy động bên trong miệng Sói và chia tách nó thành hai nửa.

Sau đó tôi vội vã chạy qua khoảng trống đó.

Nắm đấm tôi vung về phía nhà tiên tri chứa đựng sức mạnh của xoắn ốc.

“Có thôi ba hoa đi không hở, giờ thì quý ngài trông càng giống phản diện hơn rồi đấy, đồ đàn bà—☆”

Vòng xoắn ốc rốt cuộc sẽ nhân lên, mang theo sức mạnh của sự hủy diệt.

Vù vù…!

Một cơn bão xoắn ốc khổng lồ thành hình, và rồi vô số trái tim trào dâng bên trong nó. Nó cố gắng tiến lên như một sức mạnh hủy diệt thuần túy.

Tôi nắm chặt nó trong lòng bàn tay và hét lớn.

“GIỜ NGƯƠI NÓI THẾ THÌ THAY ĐỔI ĐƯỢC GÌ!! NGƯƠI NGHĨ TA SẼ GẬT ĐẦU CAM CHỊU MÀ TỪ BỎ MỌI THỨ MÀ CẢM THÁN RẰNG 'TRÙI UI, KHÔNG NGỜ KẺ PHẢN DIỆN LẠI CÓ MỘT MỤC ĐÍCH CAO CẢ NHƯ VẬY!' Ư? KHÔNG BAO GIỜ CÓ CHUYỆN ĐÓ ĐÂU—!!”

Tôi vung cột lốc xoáy màu hồng sáng chói về phía nhà tiên tri đang lững thững bước đi.

Bán kính hàng chục mét phía trước lấp lánh rồi bốc hơi.

“BẢN THÂN TA CŨNG CÓ NHỮNG THỨ KHÔNG THỂ TỪ BỎ—!!”

BÙM—!!!

Không gian tràn ngập ánh sao chia tách.

Sau đó vỡ tan cùng với tác động của mặt đất bị xới tung lên.

Tiếng nói của nhà tiên tri vọng đến ngay sau sự hủy diệt đó.

"Không."

"…cái gì?"

“Ta không có ý thuyết phục cậu.”

Hắn dang rộng đôi cánh và bay lên rất nhanh. Những đám mây bụi do sự hủy diệt tạo ra lập tức tiêu biến bởi cơn cuồng phong được tạo ra từ đôi cánh tà ác đó.

Bùm—!

“Chỉ là để ổn định lại bản thân lần cuối thôi.”

Bên phía nhà tiên tri trong bóng tối, vô số màu sắc của ether bị hút vào. Vô vàn năng lượng tồn tại bên trong Cây Thế Giới hòa trộn lại làm một, tạo nên một màu sắc không thể diễn tả thành lời.

Ầm ầm—!!

"Ta."

Và bên dưới đôi cánh của hắn tập hợp sức mạnh của tất cả các vị thần thú hùng mạnh nhất đã từng tồn tại cho đến hiện tại. Tất cả các quy luật và quyền năng đã từng thống trị thế giới cưỡng bức hòa làm một và rung chuyển chính thực tại ta đang ở.

“Thế giới này.”

Mỗi thần thú giả có kích thước hàng trăm mét dần được hình thành và trông giống hệt như bức phù điêu tầm cỡ vĩ mô bằng đá hắc diện thạch về thời kỳ hoàng kim của chính chúng.

Một cái đầu rắn đen trồi lên từ mặt đất.

Một con sói đen há miệng và hú lên.

Một con diều hâu đen vỗ đôi cánh tạo ra bão táp.

Một con rồng đen gầm lên, phát tán năng lượng của cái chết.

“Ta sẽ cứu nó.”

“…?!”

Tôi vội vàng cố gắng chống trả hoặc phòng thủ nhưng—

Tôi ngay lập tức bị cuốn phăng đi bởi làn sóng bóng tối đang ập đến thậm chí còn nhanh hơn thế.

Tựa như biển cả mênh mông rộng lớn.

Tựa như vũ trụ bao la khổng lồ.

Một sức mạnh không thể cản phá.

Một sức mạnh… áp đảo chúng sinh.

Bóng tối.

BÙM—!!!

Tầm nhìn của tôi tối sầm lại.

Khi mà tôi cuối cùng có thể nhìn thấy lại.

Tôi đã rơi vào tình trạng không thể cử động lấy một ngón tay.

Không biết là hàng chục mét…

Hay hàng trăm mét…

Chỉ biết chắc rằng tôi đã bay đi rất xa, trở thành một con ngốc tóc hồng từ đầu tới chân và cả trong suy nghĩ luôn.

Tóc tôi đã bạc màu, và những vết thương mới mở miệng trên ngực và cổ tôi…

'Ơ, nó có từ bao giờ thế?'

Vậy thì từ đầu tôi có phải là một con ngốc tóc hồng không ta?

Tôi không tài nào đứng dậy nổi.

“…chít tịt thật mà☆”

Bước…

Bước…

Thế rồi tôi nghe thấy tiếng bước chân của gã đó từ xa chậm rãi đi tới. Không phải dấu hiệu cấp bách muốn kết liễu tôi, mà là… tiếng bước chân nặng nề đầy khó nhọc như thể đang làm điều gì đó bắt buộc cần phải làm.

“…”

Tôi cần phải mau chóng đứng dậy.

Quá áp đảo khi phải đối mặt với một kẻ nhận được cả sức mạnh từ Rồng lẫn chất lượng skill tăng theo cấp số nhân nhờ bùa lợi Cây Thế Giới. Không biết thực hư như nào, nhưng mà trong cái mớ buff đấy kiểu gì cũng có vô hạn MP.

Nói thế nào thì nói, tất cả đều là lỗi của tên khốn đó.

Hứ, cái đồ đáng ghét☆

“…”

Bây giờ tôi đang phải đối mặt với nguyên nhân của tất cả sự việc này…

Bây giờ tôi là người duy nhất còn trụ vững, tôi bắt buộc phải đối mặt với tên khốn đó…

'…mình tiêu đời rồi.'

Mắt tôi dần dần nhắm lại.

Một cảm giác mơ hồ…

Từ từ và dần dần…

Bước-