Trong khoảng thời gian tại ngũ ở kiếp trước.
Tôi đã từng thấy đám lợn rừng tham lam làm đổ thùng rác chứa thức ăn thừa – chiếc thùng đựng chất thải trong một thung lũng núi ở Gangwon-do. Chúng là những con lợn rừng sống ở những ngọn núi gần đó.
Tôi đã bị sốc vì chúng to hơn và có mùi hôi hơn hẳn những gì tôi tưởng tượng.
Cảnh tượng một vài cơ thể mũm mĩm vùi đầu trong thùng đựng thức ăn làm bằng cao su, nhai nhóp nhép thức ăn bằng hàm răng vàng khè.
Nó thực sự gợi lên sự ghê tởm một cách bản năng.
Vâng, sau khi quen dần, đơn vị của tôi coi chúng như những chú linh vật dễ thương của đơn vị và thi thoảng trêu chọc chúng. Nó đã trở thành một khóa học du lịch được lưu hành mỗi khi có tân binh mới đến.
Nếu nhìn kỹ, sẽ thấy đôi mắt của chúng trông rất đáng yêu.
Các thành viên trong đơn vị thậm chí còn nghĩ ra biệt danh riêng cho chúng là 'Đội tìm kiếm heo con'.
Ấy thế nhưng đối với người nông dân họ Kim, một người quen của viên sĩ quan chỉ huy, chúng lại không được đáng yêu tới vậy. Tất cả chúng đều kết thúc vòng đời ngắn ngủi của mình trong vũng máu trước những viên đạn chì chính nghĩa.
'Ôi đội tìm kiếm heo con, tại sao các bé lại không hài lòng với các thùng chứa chất thải mà lại nhắm đến các cánh đồng khoai lang cơ chứ…!'
Dù sao thì…
Điều tôi muốn nói ở đây là.
Cảnh tượng những sinh vật to xác tham lam cắn xé và nhai ngấu nghiến một thứ gì đó còn đáng sợ hơn bạn có thể tưởng tượng.
Nó thực sự đủ để khiến cơ thể bạn bị đông cứng trong giây lát.
Không phải vô cớ mà lại có cảnh bầy sinh vật nhỏ bé gặm nhấm xác chết trong phim kinh dị. Ngay cả khi chăm chú quan sát và thấy rằng chúng là những chú chó hoang với đôi mắt to tròn dễ thương hay những bé lợn rừng tụ tập theo đàn, ta vẫn sẽ theo bản năng mà co rúm lại.
Vậy giả như những sinh vật tụ tập theo bầy được nhắc đến đó là côn trùng hỗn loạn, thứ mà ngay cả những con nhộng nhỏ nhất cũng to bằng những con chó lớn thì sao?
Và giả như có hàng ngàn con quái vật ngục tối đang phun chất nhầy tụ tập lại với nhau thì sao?
Nó thực sự gợi lên sự ghê tởm không thể diễn tả được, không thể đong đếm, và vượt xa trí tưởng tượng của con người.
Tôi ước gì những con bọ ghê tởm này chỉ chui rúc ở trong ngục tối thôi.
Shaaaaat―!!
Kyaaaaat―!!
Kuwoooo―!!
Thế nhưng hiện thực hiếm khi như ta mong chờ.
Những cánh cổng ngục tối chết tiệt đó, với hành vi giống như những con đĩ gyaru rám nắng bị tha hóa không thể giữ được sự trong trắng. Một lần nữa chúng mở toang cánh cửa ấy ra, agehao rồi làm dấu hiệu hòa bình kép và phun ra những con côn trùng hỗn loạn.[note68661]
Riêng một cánh cửa ấy thôi cũng đủ để nâng tỷ lệ sinh của thành phố học viện lên ba chữ số.[note68662]
Tôi nghiến răng và lao về phía trước.
'Mày... cái đồ đĩ điếm dễ dãi...!'
Cổng ngục tối xuất hiện trong tâm trí tôi có chữ '正' khắc trên đùi. Thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn tôi, nó vô liêm sỉ ve vãn [Linh Mục Xói Mòn] Grafvolud như một miếng giẻ rách dùng một lần.
-Con hàng của chủ nhân Linh Mục Xói Mòn thật mãnh liệt♡ Mấy cái cuộc chinh phục ngục tối thảm hại của học viên thành phố học viện không thể nào sánh được với ngài—♡
Đặt giới hạn ba người cho những phiên chinh phục, cất giấu kho báu trong những căn phòng biệt lập như một quý cô đức hạnh.
Thế mà nó lại dễ dàng mở toang cánh cửa đó ra trước quyền lực của lão thằn lằn cao to đen và không biết có hôi không nữa.
'Mày dễ dàng sa ngã trước sức mạnh của Grafvolud, nhỉ?'
Con đĩ lẳng lơ này.
Thế nhưng tôi sẽ không thảm hại thẩm du như một kẻ thất bại từ phía sau.[note68664]
Một ngày nào đó nhất định tôi sẽ phá hủy tất cả các cổng ngục tối trong thành phố học viện.
'Ta sẽ khắc ghi rõ ràng rằng kết cục của NTR chỉ có sự hủy diệt.'
Nghĩ vậy, tôi nhìn về phía trước.
“…!”
Tiếng kêu thảm thiết vang lên từ khắp nơi trên đồng ruộng, chỉ có sự im lặng và tiếng cầu nguyện vang vọng. Cùng với những âm thanh đó, những kẻ địch lần lượt lộ diện.
Hệt như khi vô tình nhìn thấy đám ve sầu bám đầy trên thân cây, một cảm giác ghê tởm hỗn loạn dâng lên.
Shaaaaat―!!
Kyaaaaat―!!
Kuwoooo―!!
Bởi vì tiếng động này, mà vô số chim chóc trong rừng rậm xung quanh đều vỗ cánh bay đi, một tiếng động như mưa rào đột nhiên vang lên, chúng đồng loạt bay lên trời.
Một lớp học bao gồm đầy đủ ba niên khóa côn trùng hỗn loạn.
Hàng trăm học viên ấu trùng, bán trưởng thành và trưởng thành đang cùng nhau nô đùa ‘thân thiện’ khắp các cánh đồng.
Tất cả bọn chúng đều hô vang khẩu hiệu mà tôi không hiểu ngay khi vừa nhổm dậy.
Shaaaaat―!!
Kyaaaaat―!!
Kuwoooo―!!
Trong khi tiến lên đuổi theo các học viên, lũ côn trùng hỗn loạn sẽ nhồi nhét đầy miệng bất kỳ loại cây trồng nào lọt vào tầm mắt của chúng.
Rắc rắc!
Chất nhầy của côn trùng hỗn loạn nhỏ xuống đất và cây trồng bị gặm dở dang.
Nhân tiện, vì những em học viên kém tắm này được sinh ra ở vực thẳm nghèo nàn dinh dưỡng nên chúng là những con quái vật không thực sự cần đến thức ăn để sinh tồn.
Cuộc đi săn của côn trùng hỗn loạn không hề mang một ý nghĩa thiết thực nào cả.
Đây là dị điểm được thể hiện bởi côn trùng hỗn loạn do [Linh Mục Xói Mòn] dẫn xuống lòng đất.
'Lý do [Linh Mục Xói Mòn] Grafvolud được xem là con trùm lớn mạnh nhất là bởi cơ chế của nó bao gồm những yếu tố ví như đòn tấn công phá vỡ tinh thần này đây.'
Một sức mạnh sánh ngang với thảm họa đã thu hẹp mọi nguồn cung nhu yếu phẩm và không gian sống trong nửa sau của câu chuyện.
Tất nhiên, tôi cũng chịu chẳng biết tại sao cái thứ sức mạnh khủng bố của con trùm lớn mạnh nhất trò chơi đã biến thành vũng máu trước nắm đấm của tôi lại đột nhiên xuất hiện trở lại… cơ mà tôi có thể đại khái đoán được nguyên nhân.
'Kang Jinsu, đồ khốn nạn vô cảm. Sao mày dám mang khả năng của một nhân vật đã ra đi anh dũng trong câu chuyện trở lại từ cõi chết.'
Chết tiệt… vì trò nghịch ngợm của mày mà thành phố học viện lại trở nên hỗn loạn lần nữa sao?
Giả như gây rối trong cơ thể của một người đàn ông ‘da den’, thì nom thật chẳng dễ thương tẹo nào.
Sự tinh nghịch chỉ được tha thứ khi khoác lên mình lớp da của một cô gái dễ thương tươi tắn.
'…giống như cô nàng tóc hồng Clara này vậy.'
May mắn thay, bọn tôi đã đến đúng thời điểm mà trò nghịch ngợm của cô chàng độc thân Jinsu-kun vừa khai mạc. Quả đúng như dự đoán, cô gái tóc hồng ngốc nghếch này giỏi làm trò nghịch ngợm hơn tôi nhiều.
Shaaaaat―!!
Kyaaaaat―!!
Kuwoooo―!!
Tôi lẩm bẩm trong khi quan sát cảnh tượng đó.
“Có vẻ như chúng ta đã đến không bỏ lỡ lễ khai mạc rồi nhỉ mấy gái—☆”
Sau đó Kara và Rota bên cạnh tôi cũng lấy ra trang thiết bị chiến đấu.
Ngọn giáo với lá cờ lớn dắt trên lưng… và cây đũa phép vàng cùng cuốn sách ma thuật khiêm tốn hiện ra.
“Như tôi từng thấy cảnh này đâu rồi thì phải.”
“Hồi đầu học kỳ, chúng ta đã chẳng làm được gì cả, nhưng bây giờ thì khác rồi!”
Xung quanh chúng tôi ồn ào với sự hiện diện của côn trùng hỗn loạn và các học viên khoa nông nghiệp đang bỏ chạy tán loạn. Mọi người đều di chuyển theo một hướng, xô đẩy lẫn nhau và la hét.
“Kyaaaa—!!”
“C-Cái quái gì thế này…!”
“Chúng ta phải mau chạy!!”
Bọn tôi chạy về phía đàn côn trùng hỗn loạn đang tấn công – theo hướng ngược lại với hướng bỏ chạy của các học viên khoa nông nghiệp.
Khi chúng tôi đi ngang qua nhau, các cặp mắt thao láo nhìn nhau.
Các học viên khoa nông nghiệp thấy mặt chúng tôi đều mở to mắt kinh ngạc.
“Ng-Ngài là…!”
“Là thiệt sao…?!”
Tình hình hiện tại cấp bách đến mức báo cáo vẫn chưa cập bến ủy ban kỷ luật.
Lý do chỉ có tổ đội <Học Viện Lăng Kính Trung Ương> kịp thời có mặt rất chi là đơn giản.
'Ai mà nghĩ được là côn trùng hỗn loạn sẽ đột nhiên xuất hiện từ đồng ruộng chứ…'
Khung cảnh côn trùng hỗn loạn bất ngờ tấn công các trang trại.
Ngay khi nhìn thấy điều đó, tôi tập hợp các đàn em của mình lại và lên đường.