Trans: san
no edit
--------------------------------------------------------
Cơ thể tôi bị rung lắc.
“…….?”
Tôi bị rung lắc ở chỗ sau lưng. Rung rung rung rung. Cái sự rung lắc khó chịu đó cứ giữ theo một nhịp nhất định.
“Dậy đi ---, dậy đi nào---“
“Ưm…”
Đầu óc tôi đờ ra.
Hôm qua ăn pizza xong… sau đó thì có liên lạc từ bạn cùng lớp, rồi chúng tôi đấu rank theo đội đến tận đêm khuya hay sao ấy.
“Sao không phản ứng nhỉ---. Ưm---…..Đây công việc đầu tiên của mình đấy, mình phải dồn hết sức để đánh thức cậu ấy”
Tôi vẫn còn buồn ngủ quá. Vậy mà lại có ai đó đang cố xóa đi sự mơ màng dễ chịu.
“Nói vậy thôi, nhưng mà mình mà đánh thức cậu ấy dữ dội quá cũng không được nhỉ. Trước hết là mở rèm ra thôi nào!”
Âm thanh của ray vang lên, Tầm nhìn của tôi bừng sáng. Mặc dầu là tôi đang nhắm mắt.
Cơn mưa hôm qua đã đi đâu mất rồi, bên ngoài bầu trời quang đãng.
“Chà, thời tiết đẹp quá. Thế này thì sao hả?”
“……..”
“Vẫn chưa đủ à. Mình sẽ nói to hơn nữa xem sao---? Nhưng mà, mình phải thúc cậu ấy dậy một cách yên tĩnh”
Chính xác là ai đây nhỉ. Dừng lại cho tôi nhờ.
Trong cái khoảng thời gian gọi là kỳ nghỉ hè thì làm biếng thỏa thích là tuyệt vời nhất. Mới sáng bảnh mắt thế này mà vận động thì sao mà chịu nổi---
“Dậy đi---……♡”
Thì thào thì thào.
“Chào buổi sáng!!”
Nhận thấy sự nguy hiểm vì sắp bị nung chảy màng nhĩ bởi tiếng thì thào ngòn ngọt, tôi lập tức bật dậy.
“Ơ? Chào buổi sáng. Ngài chủ nhân lúc thức dậy cứ bật lên luôn ấy nhỉ”
“Sa, Sanaka-san…!? Tại sao lại ở phòng của tớ…?”
“Ơ, mới có hôm qua thôi mà hôm nay ngài quên rồi sao. Là thế này nè, em bỏ nhà ra đi, cho nên em được nhận là gái hầu…”
“Cái đó thì tớ vẫn nhớ. Nhưng mà tại sao lại đến đập tớ dậy sớm thế này…”
Tôi dụi dụi đôi mắt chớp liên tục do còn ngái ngủ, trong khi đó vừa chỉ trích Sanaka lúc cô đang vừa chọc tay vào cằm tôi vừa giải thích.
Cô vẫn mặc bộ trang phục y như hôm qua. Cô phối bộ đồ gái hầu một cách chỉn chu với một sự hài hòa kỳ diệu. Trên đầu cô đeo một chiếc băng đô tai chó, nó làm tôi muốn hỏi rằng “cậu có thực sự cần thiết đeo cái đó không?”. Cơ mà tôi cũng nhìn quen rồi. Đúng là sức mạnh của thói quen đáng sợ thật!
“Này nè, tớ tới đánh thức cậu dậy là vì chị gái…. À không là vì được Hijiri-san nhờ đấy. Chị ấy bảo là, tới đánh thức Kurosawa-kun ---- à, Yuki-kun dậy đi”
“Hà… Thế à…”
Trong bữa cơm tối hôm qua, chị tôi đã đề xuất là “Chị cũng là Kurosawa, cho nên là em thay cái cách gọi tên dành cho Yuki được không?”, vì thế mà Sanaka bắt đầu gọi tôi bằng cái tên cúng cơm.
Mà thế cũng không vấn đề gì. Cái cách gọi tên thì bây giờ thích gọi sao cũng được.
“Cơ mà Hiji-nee cần mình việc gì vào lúc sáng tinh mơ thế này….? Nếu mà là bữa sáng thì chắc chắn là vẫn còn thừa pizza của ngày hôm qua”
“À, về vấn đề đó ấy! Chị ấy bảo là vì tớ đang rảnh rang nên nhờ Yuki-kun bày đi”
“Tớ á, bày là bày cái gì?”
“Là cái vấn đề làm việc nhà ấy. Tớ vẫn chưa biết nên làm cái gì”
Sanaka mỉm cười, ánh nắng tinh mơ chiếu sáng gương mặt của cô.
“Ngài hãy chỉ bảo em công việc đi ạ, thưa ngài chủ nhân!”
“Tớ thì không nghĩ đó là điều mà một chủ nhân làm…”
Thứ nhất, tôi không có tuyển dụng cô ấy, cho nên tôi không phải là chủ nhân.
Như vậy, trong ngày hôm nay, cái kế hoạch dạy làm việc nhà cho Sanaka đã được dựng lên (mặc dù là tôi không muốn).
*
Tôi đi ra phòng khách thì thấy Hiji-nee đã mặc trang phục để đi ra ngoài rồi. Chị đã tháo kính và đeo áp tròng.
Tôi nhìn chiếc đồng hồ điện tử đang đặt ở chỗ kia thì đồng hồ đã chỉ đúng 9 giờ 30 phút.
“Chào buổi sáng. Chị định đi đâu đấy?”
“Yuki, mày dậy rồi à. Ừ. Tao đi mua mấy đồ còn thiếu, đồ dùng sinh hoạt cho Arisa-chan, đồ gái hầu để thay thế, đồ lót nữa chẳng hạn. Về kích cỡ thì tao đo hồi sáng rồi”
“Tớ bị Hiji-san soi đủ thứ mất rồi----…. Bí mật của thiếu nữ đã thành trần trụi … ưư, nếu mà biết trước là chị ấy đo người tớ thì hôm qua tớ đã bớt ăn pizza rồi”
Đứng bên cạnh tôi, Sanaka hối hận sờ vào vùng hông của cô. Tôi đứng bên cạnh nhìn sang thì thấy cô ấy đã gầy ở mức vừa đủ rồi… nhưng mà bản thân cô thì chắc là sẽ cảm giác khác nhỉ?
“Thế thôi, tao đi đây. Yuki, với tư cách là người đại diện tiêu biểu của nhà mình thì mày trông nom Arisa-chan nhé”
Hiji-nee vớ lấy chiếc túi đeo hàng hiệu rồi đi ra khỏi phòng khách.
“Yuki-kun, cậu trông nom tớ nhé---. Đùa chút thôi! À ha ha---, làm gái hầu mà như thế này thì hơi đanh đá quá nhỉ”
“À… Nói chung là cứ vừa ăn sáng vừa nói chuyện đi”
Tự nhiên cô ấy nói ra một câu nói đáng yêu, nhưng mà tôi quyết định không để tâm đến nó. Tôi mà cứ đáp lại từng chút từng chút một thì có khi tôi không còn thể lực nữa.
Tôi lấy chiếc bánh pizza bảo quản trong tủ lạnh cắt ra thành hai miếng rồi hâm nóng bằng lò vi sóng. Sanaka hình như đã ăn xong lâu rồi. Tôi mang đĩa đến bàn ăn thì cô cứ tủm tỉm cười với tôi ở chỗ ngồi đối diện.
“Ơ, tớ đi lấy bánh pizza thì có gì mà hay ho thế? Sao cười thế”
“À, không phải đâu. Tại tớ nghĩ là ở trường thì mình không thể nào bắt gặp Yuki-kun ngái ngủ ấy---, nên chỉ là tớ thấy nó mới mẻ thôi”
“…Cả Sanaka gái hầu tai chó cũng thế, chắc chắn không thể bắt gặp ở trường được”
“À ha ha, đúng thật đấy nhỉ---! Tại vì tớ chưa từng mặc trang phục như thế này bao giờ. Mấy thứ đồ như váy dạ hội chẳng hạn thì tớ cũng có mặc lúc đi tiệc của người thân ở phía bên kia”
Sanaka véo véo chiếc ruy băng ở trước ngực rồi sờ mó vào bộ đồ gái hầu cùa mình một cách kỳ thú.
“Hưm”
Cơ mà tiệc ở nước ngoài thì người ta làm gì nhỉ? Với một cái đứa lớn lên ở vùng quê mà đạt được phát triển nửa vời như tôi thì chẳng thể nào mà tưởng tượng ra nổi. Mình và cô ấy cả sinh ra lẫn lớn lên đều khác nhau mà.
“A---, thế thì, cái nhỉ nhỉ? Có phải là tớ chỉ cần chỉ cho cậu về tình hình làm việc nhà là được đúng không nhỉ?”
“Ừ! Theo như Hiji-san thì tình hình việc nhà đang khốn khó mà---“
“Ờm… thế thì trước hết là nói về tình hình của bữa ăn. Sáng nay thì ăn pizza, nhưng mà bình thường thì khác. Hàng ngày nhà tớ nướng bánh mỳ”
“Ơ, ngày nào cũng thế á? À, cả hai người đều là phe chuộng bánh mì đúng không”
“À không, cả tớ cả Hiji-nee, lúc còn ở nhà bố mẹ thì một cách nghiêm túc là đều thuộc phe chuộng ăn cơm”
Vậy mà dạo này, ngoài bento ở cửa hàng tiện lợi ra thì chúng tôi chẳng được ăn cơm trắng.
Cái nồi cơm điện của gia tộc Kurosawa – chi bộ Hiji-nee đã biến thành một thứ vật thể đơn thuần. Cả gia chủ và cả tôi đều không biết cách nấu cơm (*Tôi cảm thấy là kể cả có tra cứu thì tôi cũng không biết nấu).
“Hôm qua tớ đã mua quyển sách nấu ăn chuyên cho bữa sáng. Đó là mấy cái món mà không cần phải nấu cơm vẫn có thể làm qua qua được. Tớ nghĩ là bữa sáng có thể cải thiện được với quyển sách này”
“Ồồ, đó là tin mừng đấy! À ờ, thế thì còn bữa trưa thì sao?”
“Tớ ăn ở căng tin, nhưng mà lúc nào muốn tiết kiệm thì tớ bỏ bữa. Buổi tối nếu mà công việc của Hiji-nee trôi chảy thì nhà tớ ăn ngoài… về CĂN BẢN thì chỉ cần bento hoặc là đồ ăn sẵn ở cửa hàng tiện lợi là xong bữa”
“Sao, sao lại thế được”
Dường như Sanaka đã nhận phải một cú sốc. Với cái người mà nhà bố mẹ có năng lực tài chính như cô ấy thì có lẽ cô hay ăn sang chảnh hơn.
Đúng thế, cứ thế là được. Tôi phải làm cho cái cô này phải suy nghĩ là – “Mình muốn về nhà”. Tôi phải dí cho cô cái hiện thực nhiều hơn nữa.
“Nhưng mà cho dù có cải thiện được bữa sáng thì tớ vẫn thấy buổi trưa và buổi tối vẫn sẽ xử lý đơn giản thôi. Đây là bữa ăn phổ thông của hai người, một học sinh cấp ba và một họa sĩ manga không biết làm việc nhà. Sanaka-san mà không thích việc đó thì nên trở về căn nhà mà bố cậu đang đợi---“
“Ừ. Tớ hiểu rồi”
“Ờ, thế hả? Hiểu rồi hả. Chà, tốt rồi. Nếu vậy thì không cần bộ đồ gái hầu nữa nhỉ. Để tớ gọi ngay cho Hiji-nee…”
“Cứ kiểu thế này thì sự cân bẳng dinh dưỡng của hai người ân nhân sẽ rơi vào nguy cơ. Tớ thì không biết nấu ăn đâu, nhưng mà từ giờ tớ sẽ học! Tớ sẽ thử cải thiện xem sao”
“Tại sao?”
Sau khi tôi dí cái hiện thực vào mặt Sanaka thì sâu thẳm trong con mắt cô ấy lại bùng lên ngọn lửa khát khao.
Có lẽ là cái ấy đây mà, tuýp người làm nhân vật chính của manga. Hiện thực càng khắc nghiệt thì lại cháy lên hả, cái cô này.
“Cứ để tớ lo. Tớ thuộc loại học khá là nhanh đấy! Phải tìm hiểu ngay thôi nhỉ. Không sao đâu, thời đại này ở trên mạng có hướng dẫn mà!”
Sanaka lôi điện thoại ra và bắt đầu tra cứu về nấu ăn.
…Cô ta hứng lên mất rồi.
Thôi, ừm. Cũng được thôi. Buổi sáng mới bắt đầu thôi mà. Chắc chắn là mình vẫn còn vô số cơ hội.
Bằng cách nào đó mình sẽ phải gọt sạch cái hứng thú làm gái hầu của cô, rồi khiến cô ấy muốn về nhà.
Tôi với tay tới miếng pizza đã bị tách làm đôi. Mới buổi sáng mà ăn toàn dầu mỡ thì hơi khó chịu, nhưng mà dù sao cũng ngon.
*
Ở trong bồn rửa, cốc chất đầy thành núi, tạo thành hình dạng như đỉnh Kilimanjaro (gánh nặng về mặt tinh thần lớn đến như thế).
“Không hứng thú lắm, nhưng mà giờ tớ sẽ rửa…”
Sau khi ăn sáng xong, tôi đứng xếp kế bên cô gái hầu học việc, nhìn đống dụng cụ ăn uống đã sử dụng chất đầy. Nhẩm qua thì có vẻ như là lượng bát đĩa của khoảng ba ngày tích tụ lại.
“Nhà tớ không hay dùng bát đĩa nên là không cần phải rửa ngay cũng không sao… nhưng mà cuối cùng thì số cốc tồn kho cũng hết mất rồi. Vì thế tớ sẽ rửa”
“Rõ, thưa thuyền trưởng! Rửa bát cứ để tớ lo!”
“À, Sanaka quen rồi hả?”
“Không. Bình thường thì tớ nhờ người của dịch vụ trông nom nhà làm hết”
“Thế thì cái sự tự tin ấy đến từ đâu đấy…?”
Sanaka ưỡn ngực ra, dùng nắm đấm nhỏ bé của mình đập bộp một cái. Giá như mà trên nền không gian hiện lên một chữ “è hèm” thì có lẽ là hoàn hảo luôn. Tôi cũng có não bộ manga không hề thua kém Hiji-nee.
“Đúng là tớ chưa từng rửa bát đĩa. Ừ, trong quá khứ chưa từng một lần. Nhưng mà chẳng hiểu tại sao nhỉ. Tớ cảm thấy mình có thể làm được việc nhà!”
“Trên thế gian người ta gọi đó là ‘Tưởng bở’ “
“À, à ha ha---, gay gắt thế…hoặc là, có lẽ là do bộ trang phục này đấy”
“Do bộ đồ gái hầu á? À, dù sao nó cũng là một loại đồng phục mà”
Trước đây tôi có thấy trên mạng rồi. Trong một nghiên cứu tâm lý, những người bình thường mặc đồng phục cai ngục đói xử những người bình thường mặc đồ tù nhân một cách nghiêm khắc như thật hay sao ấy.
Nghe nói là hiệu quả của thứ trang phục tạo ra chức vụ thì rất khủng khiếp. Dường như Sanaka cũng nhận được cái lợi ích đó, cho nên hứng thú làm gái hầu của cô được đẩy lên.
…Thế thì mình lại càng muốn cô ấy ăn mặc một cách bình thường.
“Nào, nhanh chóng bắt đầu thôi ~! Thế thì trước tiên là thao tác thế nào đây, thưa chủ nhân---?”
“Cậu gọi tớ một cách bình thường thì tớ mới bày cho”
“Yuki-kun đúng là không biết đùa, gâu…”
“Cả cái kiểu nói cuối câu cũng phải chuẩn chỉnh”
“Ẳng”
Tiếng chó buồn rầu giả vờ này quá là giả tạo. Mặc dù là đáng yêu thật, nhưng mà tôi làm ngơ đi.
Sanaka hôm nay lại càng hài hước hơn hôm qua. Cô khác với cái ấn tượng được bọn con trai coi như một bông hoa trên vách núi, và cô cũng khác với ấn tượng được bọn con gái coi như mình là một con động vật nhỏ.
Lúc đó, tôi chợt nghĩ. Chiếc băng đô tai chó đó có lẽ cũng có một tác dụng mang tính đồng phục gì gì đó cũng nên----nhưng mà tôi không biết đâu đấy.
Cô ấy mà cởi nó ra thì nhìn đơn giản và ổn hơn - Tôi nghĩ.
Cô cầm lấy miếng bọt biển và tạo bọt bằng xà phòng.
Và rồi, cô đối mặt với ngọn núi toàn cốc là cốc tích trữ lại lâu ngày.
Con đường này vừa cao và vừa hiểm trở. Tính theo độ khổ sở thì nó phải cao tầm vài ki-lô-mét so với mực nước biển.
Nhưng mà, có ngần này thôi thì vẫn phải rửa thôi. Tại vì là, tôi phải được dùng cái đồ bát đĩa mà tôi thích thì tôi mới thấy vui vẻ được.
“Tóm lại là rửa nhanh thôi nào. Tớ không thể chịu đựng được việc dành thời gian kỳ nghỉ hè quý giá cho những việc như thế này được đâu đấy”
“Rửa thôi rửa thôi, cố lên nào---“
Sanaka dồn sức mạnh vào cánh tay gầy gò vươn dài ra từ bộ đồ gái hầu cộc tay để tạo ra nắm đấm---Đính chính lại, đó chỉ là hai cánh tay bóng mịn mà thôi.
“Ờ thì, cái cách rửa đơn giản lắm. Ngay cả cái thằng kém cỏi trong chuyện làm việc nhà như tớ cũng làm được. Dùng miếng bọt biển kì cọ, đánh sạch vết bẩn bằng bọt. Chỉ có thế thôi”
“Ừ, tớ nhớ rồi! Yuki-kun, rồi dần dần cậu cứ để tớ làm cho. Ờm, trước tiên là, mình sẽ rửa cái món mà mình dùng hôm qua nhỉ---“
Thứ mà Sanaka lôi ra từ dãy núi là chén trà tôi mang từ nhà bố mẹ đến đây lúc mà tôi chuyển nhà cách đây ba tháng.
“À, cái đó. Đó là cái mà tớ mua hồi tiểu học. Mua 400 yên ở khu chợ giảm giá trong quê, nó là thứ đồ mà tớ may mắn tìm được, mà nói đúng hơn là cái đồ mà tớ thích. Bình thường thì không dùng, nhưng mà lúc BẠN BÈ đến thì có dùng”
“Thì ra là thế! Thế thì tớ cũng sẽ kì cọ cẩn thận. Chén trà này cứ để tớ lo---!”
Vi~u! (Mô phỏng âm thanh của chiếc chén trà vẽ hình con cáo xinh xắn bay vụt đi)
Xoảng! (Âm thanh vỡ)
“….”
Tèo~ (Mô phỏng âm thanh tụt huyết áp)
“….Ơ, không thể nào, Xin…. Tớ xin lỗi, Yuki-kun! Đó là vật kỷ niệm thời xưa của cậu, vậy mà, à, ờ, tớ nên xin lỗi thế nào đây---“
“Thôi, giờ chuyện đó sao cũng được, Sanaka-san có bị mảnh vỡ đâm vào không!?”
Chiếc chén trà bay vọt đi và rơi xuống gần bức tường góc bếp, nó vỡ thành những mảnh to. Mặc dù khoảng cách cũng khá xa, nhưng nếu mà mảnh vỡ làm cho Sanaka bị thương thì không hay.
“Ơ? Tớ thì, ổn, nhưng mà ---….”
“May quá, nguy hiểm lắm nên là đừng có di chuyển đấy. Giờ tớ đi lấy chổi với hót đây”
“Cậu, cậu không giận ----à?”
“Hả? À thì, cũng bình thường. So với chén trà thì Sanaka quan trọng hơn mà”
Tại vì tôi đã được Hiji-nee – người nhận trách nhiệm trông coi thân thể cho cô ấy trong khi đang bỏ nhà ra đi nhờ vả chăm nom cô ấy rồi mà.
Suy nghĩ một cách chung chung thì người gánh vác trách nhiệm ở hiện trường này là tôi. Dù sao thì may mắn thay là dường như cô không bị thương.