Chapter 1: Sau sự ngã xuống và chinh phục, sẽ luôn có ai đó mang thai.
Ở sâu trong hầm ngục tối tăm và ẩm thấp, Leon, người đang bị giam cầm bởi những sợi xích ma thuật, bất động quỳ ở đó. Vác trên mình bộ giáp lỏng lẻo, cùng với những dấu hằn đỏ ở cổ tay, là minh chứng của sự chống cự vô vọng của Leon. Có vẻ như mọi nỗ lực của anh đều vô ích.
Câu chuyện bắt đầu kể từ ba ngày trước, anh dẫn theo quân đoàn diệt Rồng của đế quốc tiến thẳng vào Bạc Long điện, với quyết tâm tuyệt đối: loại bỏ đi sự tàn phá đến từ loài rồng. Nhưng nằm ngoài dự đoán của Leon, anh lại bị chính đồng đội của mình phản bội, không chỉ khiến bản thân rơi vào nguy hiểm mà còn làm lộ vị trí của quân đoàn cho Bạc Long tộc.
Thiếu đi sự chỉ huy của Leon, quân đoàn diệt Rồng nhanh chóng tan vỡ và phần nhiều trong số đó phải tháo chạy về đế quốc. Còn Leon bị bắt sống và giam cầm tại hầm ngục này.
Trong ba ngày đó, Leon chưa hề được uống một ngụm nước nào, thứ duy nhất anh cần bây giờ là cái chết. Hơn là việc bị hành hạ và làm nhục bởi những con rồng, anh lại muốn một cái chết nhanh chóng. Dù vậy, việc bị quấn chặt bởi những sợi xích này khiến anh khó có thể di chuyển chứ nói gì đến việc tự sát.
Trong lúc choáng váng, anh nghe được cuộc trò chuyện của mấy tên lính canh, có vẻ chúng đang nói về bữa tiệc của Bạc Long tộc. Kéo dài khoảng một tuần, được tổ chức để tưởng nhớ sự ngã xuống của kẻ diệt rồng mạnh nhất đế quốc, Leon Casmode.
Thật là một chủng tộc xa hoa, Leon thầm nghĩ.
Cơ mà lúc này anh thực sự không có tâm trạng, mà nói thẳng ra là chẳng còn sức để mà lên án người khác.
tóc-tách, tóc-tách!
Từng giọt nước rơi xuống tạo nên âm thanh tí tách, từng đợt từng đợt như đang đếm ngược thời gian còn lại của Leon.
Chẳng biết qua bao lâu, cánh cửa của hầm ngục bất chợt di chuyển.
“Các ngươi có thể đi rồi. Ta muốn nói chuyện riêng với người anh hùng của chúng ta, dũng sĩ diệt rồng.”
“Tuân lệnh, thưa Nữ hoàng”
Cánh cửa khép lại. Cùng với tiếng của giày cao nhẹ nhàng gõ lên nền đá. Tiếng bước chân vang vọng khắp hầm ngục, có vẻ ai đó đang hướng về phía này, âm thanh đột ngột dừng lại trước cửa phòng giam của Leon.
Anh nâng đầu của mình lên một cách khó khăn, và thứ đầu tiên đập vào mắt anh là mái tóc dài, toát lên ánh bạc rực rỡ tựa như dải ngân hà treo ngược trên bầu trời sao. Tuy vậy cái đuôi dài nằm dưới váy của người này khiến Leon nhất thời cảnh giác. [note68547]
Mái tóc bạch kim, đuôi Rồng, Nữ hoàng….
Leon lập tức nhận ra danh tính của người trước mặt— Nữ hoàng của Bạc Long tộc, Rosvitha.
Rosvitha mở cửa phòng giam rồi sải bước đến trước mặt Leon. Cô ta mang theo hương rượu thoang thoảng, gương mặt thanh tú pha chút đỏ tươi. Khá chắc rằng cô ả đã tận hưởng quá mức trong bữa tiệc, hoặc vô tình uống quá nhiều. Có thể nói chúng khá gần nhau.
Cơ mà một người thì đang tàn tạ, mặc trên mình bộ quần áo rách rưới, ngay cả bộ giáp từng là niềm kiêu hãnh bây giờ cũng chỉ hiện ra qua ánh sáng mờ ảo.
Rosvitha đưa tay mình ra, ngón tay mảnh mai lướt nhẹ trên gương mắt đầy thương tích trên mặt của Leon, cô nhìn xuống Leon, giọng mang sự thương cảm sặc mùi giả tạo.
“Đúng là đáng tiếc. Nếu không phải vì sự phản bội của mấy tên nhỏ mọn, một kẻ mạnh như ngươi đã có thể đạt được biết bao vinh quang và chiến công lẫy lừng, ngươi không nghĩ vậy sao?”
“Ngươi sẽ trở thành người anh hùng của nhiều thế hệ, được vinh danh và tung hô bởi vạn người.”
“Thật không may—”
“Heh, ngươi sẽ sớm chết ở đây~”
Xoạt-
Ngón tay của Rosvitha sượt qua, để lại một vết cắt nhỏ trên mặt của Leon. Móng tay cô ấy còn vương lại chút máu, nhưng thay vì vội vã lau nó đi, cô ta lại chậm rãi đưa lên đôi môi của mình, dùng lưỡi để liếm sạch máu của Leon.
Leon từ từ nâng đầu của mình lên, nụ cười đắc thắng in rõ mồn một trên măt của Rosvitha, chợt anh để ý thấy vết máu nơi khóe miệng của cô ta. Đột nhiên, một ý chí trả thù hiện lên trong đầu anh.
Leon hồi tưởng lại một bí thuật anh học được rất lâu về trước.
“Một loại bí thuật, chỉ sử dụng được duy nhất một lần trong đời, được biết đến với cái tên Huyết Phù. Và có vẻ đây là thời gian hoàn hảo để sử dụng nó.”
“Thưa Nữ Hoàng…” Leon nói với giọng khàn khàn
“Ồ? Bắt đầu cầu xin rồi sao? Ta sẽ không tha cho ngươi một cách dễ dàng đâu, hỡi dũng sĩ diệt rồng quả cảm.” Cô nói
“Thưa Nữ Hoàng, vừa nãy người có hỏi tôi về người thừa kế đúng chứ?” Leon hỏi.
Lông mày của Rosvitha nâng lên, giọng pha chút trêu trọc và hỏi, ”Vậy là ngươi thực sự có sao?”
“Trước đây thì không, nhưng sẽ sớm thôi!” anh đáp.
“Cái,ngươi nói cái gì–”
Chưa kịp nói hết câu, Leon đột nhiên ngẩng đầu, ánh mắt anh chạm với Rosvitha. Trong tức khắc, cơ thể cô như mất hết sức lực, mất dần đi sự tỉnh táo.
Trong đôi mắt của kẻ diệt rồng, như có thứ gì đó điều khiển làm rối loạn tâm trí cô. Cô ta loạng choạng đến trước Leon, rồi ngã vào lòng anh, ôm anh thật chặt, tiếp đó đặt lên môi anh một nụ hôn.