Chương 6: Kẻ diệt rồng vĩ đại, nay đã sa cơ.
Bay ở dạng rồng đúng là nhanh muốn xé gió. Leon nằm dài trên lưng Rosvitha, nghe tiếng gió phần phật bên tai, cơ thể yếu ớt tưởng chừng không chịu nổi tốc độ khủng khiếp đó. Cất cánh chưa được bao lâu, anh đã bắt đầu hụt hơi. May mà Rosvitha dường như cũng để ý. Ngay khi Leon sắp lịm đi, một vầng sáng phép thuật đã bao bọc lấy anh, giúp anh dễ thở hơn phần nào.
"Hầy... Bọn người các ngươi yếu thật đấy," giọng Rosvitha từ dưới lưng vọng lên đầy mỉa mai.
Bị khinh miệt thế này, thường thì Leon đã chẳng để yên, nhưng giờ thân thể rệu rã, anh chỉ có nước nuốt giận vào trong. Cảm thấy dễ thở hơn đôi chút, anh mới cất tiếng hỏi:
"Cô bắt tôi về Đế Quốc làm gì?"
"Ngươi không nhớ nhà à? Ta cho ngươi về ngắm một chuyến," Rosvitha đáp gọn lỏn.
Leon thừa biết lời nói của Rosvitha chẳng đơn giản vậy, chắc chắn có âm mưu gì đó. Nhưng giờ cá nằm trên thớt, anh cũng đành phó mặc cho số phận, để cô ta đưa về Đế Quốc. Anh lờ mờ đoán ra ý đồ của Rosvitha - cái trò bắt kẻ xa xứ phải đứng nhìn quê hương mà không thể về, đúng là một đòn tra tấn tinh thần tàn độc.
Nhưng Leon đã chuẩn bị sẵn tâm lý cho màn sỉ nhục này rồi. Chỉ cần được nhìn thấy quê nhà, dù chỉ là từ xa sau hai năm biền biệt, thì chút nhục nhã này có đáng là bao. Anh chịu được.
Vừa vào lãnh địa loài người, Rosvitha liền dùng ẩn thuật, cả thân hình khổng lồ biến mất trong không khí, chỉ còn lại tiếng gió rít khi họ tiếp tục lao về Đế Quốc. Dù tốc độ của cô thuộc hàng top, quãng đường từ Ngân Long Điện về Đế Quốc cũng ngốn mất hơn ba tiếng đồng hồ.
Leon cũng từng tìm hiểu về Rosvitha, biết ả Ngân long này mạnh nhất về tốc độ và sự lanh lẹ. Chứ phải mấy loài rồng khác, có khi bay cả ngày trời.
Loài rồng thực ra rất ngại gây chiến sâu trong lãnh thổ loài người, dù việc vượt qua biên giới với chúng dễ như trở bàn tay. Có lẽ vì thế mà bao năm qua, chiến sự giữa hai tộc chủ yếu chỉ nổ ra ở vùng ven mà thôi.
Hai năm về trước, đội diệt rồng của Leon chính là bị cấp trên ép phải đi đánh Ngân Long Điện. Công bằng mà nói, đội của anh khi đó đúng là tinh nhuệ bậc nhất, gần như đã chọc thủng được tới tận lõi của hang ổ rồng.
Vậy mà giờ phút quyết định, Leon lại bị chính đồng đội đâm sau lưng, thành tù binh của Rosvitha. Anh vẫn chưa biết mặt mũi thằng khốn phản bội đó là ai, nhưng anh thề, một khi thoát được về Đế Quốc, việc đầu tiên là phải lôi cổ nó ra.
Anh sẽ lôi cổ kẻ đó đến mấy chỗ mai mối ở Đế Quốc, quẳng vào giữa đám quý bà trung niên lắm tiền nhiều của, để xem hắn nếm trải được bao nhiêu phần cái khổ mà Leon này chịu đựng... Lắc lắc đầu, Leon cố gạt đi những ý nghĩ đen tối.
Suốt chặng đường bay, Rosvitha chẳng buồn mở lời với Leon. Mà thật ra, anh cũng chẳng thiết tha gì nói chuyện với con rồng cái này. Nếu tay có kiếm lúc này, anh đã chẳng ngần ngại mà xiên một nhát vào lưng nó rồi.
Đúng là cái bệnh nghề nghiệp của Kẻ Diệt Rồng – cứ thấy rồng là ngứa tay muốn xiên. Chịu chết!
Chừng ba tiếng sau, họ tới một ngọn núi cao sừng sững ngay ngoại vi Hoàng Đô. Rosvitha hóa lại thành người, cái đuôi bạc vẫn quấn chặt quanh eo Leon kéo anh đáp nhẹ xuống ngọn một cây cổ thụ to chưa từng thấy.
Rầm! Cành cây kêu lên một tiếng ken két. Rosvitha thẳng tay quẳng Leon lên thân cây, mặt anh hướng thẳng về Đế Quốc phía xa. Cô hất hàm:
"Đấy, nhà của ngươi kia kìa," giọng cô đều đều.
Trong đôi mắt Leon lúc này, Đế Quốc bỗng nhiên biến dạng, như một bức tranh phù hoa diễm lệ treo ngược giữa trời đêm.
"Ngắm cho kỹ quê hương ngươi đi, Leon Casmode. Ngắm đi! Vì ta sẽ, ngay tại đây, ngay trước mặt nó, một lần nữa nghiền nát hết thảy phẩm giá của ngươi," Rosvitha gằn giọng tuyên bố.
Và rồi, Rosvitha lại bắt đầu cuộc hành hạ. Đúng như lời cô ta nói, dù là kẻ diệt rồng kinh qua bao huấn luyện khắc nghiệt, Leon cũng không thể chống lại bản năng sinh tồn cơ bản nhất của giống đực.
Kẽo kẹt… kẽo kẹt… kẽo kẹt…
Mỗi một chuyển động tưởng như dịu dàng lại khiến cành đại thụ rên lên những tiếng ma sát đều đều, như dao cứa vào tâm can Leon. Ánh đèn Đế Đô xa hoa vẫn lấp lánh trong đáy mắt anh. Nhưng thứ ánh sáng đẹp đẽ ấy chẳng thể nào thắp lại được chút hy vọng nào trong đôi mắt đang dần tàn lụi của kẻ diệt rồng.
"Mở mắt ra, Leon! Nhìn cho rõ quê hương ngươi vào!"
"Đúng rồi, nhìn đi~~ Ưmm— Ahh~ nhìn đi chứ!" "Tất cả danh dự, tất cả kiêu hãnh của ngươi đều từ đó mà ra. Mọi thứ ngươi làm cũng là vì nó."
"Hah…— nào, nói ta nghe, chúng ta đang làm cái gì thế này hả, Leon của ta? Hửm!"
"Nói! Nói xem chúng ta đang làm gì!? Ngay trước cái Đế Quốc mà ngươi đã thề sẽ bảo vệ ấy!?”
Những lúc cảm xúc dâng trào thế này, Rosvitha thường mất đi vẻ lạnh lùng thường thấy, trở nên hơi điên cuồng. Chẳng biết đó là bản tính của Long tộc hay chỉ đơn thuần là sự phấn khích tột độ khi trả được mối thù cho đồng loại. Leon hoàn toàn bất lực trong việc chống cự.
Chiếc đuôi bạc của Rosvitha siết chặt, khóa mọi cử động, không cho anh cơ hội nhúc nhích dù chỉ một li. Rosvitha giờ đây chẳng khác nào một con mãng xà xinh đẹp mà cực độc, vừa quyến rũ mê người, vừa khiến con mồi chết dần trong tuyệt vọng. Cô ta hả hê tận hưởng niềm vui báo thù, đồng thời lột trần những mảnh tự trọng cuối cùng còn sót lại của Leon.
"Thấy chưa, Leon? Ngươi vì cái Đế Quốc kia mà cắn răng chịu nhục, để mặc ta giày vò như một thứ đồ chơi rẻ tiền."