Chương 8: Thế cờ đảo ngược.

 Leon mơ màng mở mắt.

Ngay trước mặt anh là—

Ừm!

Ngay trước mặt anh là một đôi mắt to tròn, trong veo. Đồng tử màu xanh băng nhạt, long lanh hơi nước, viền quanh là hàng mi dài cong vút đang khẽ rung động. Trông đáng yêu chết đi được.

"Ah!, ba tỉnh rồi!"

Tiểu Muen đang ngồi thu lu kiểu con vịt ngay cạnh gối Leon, kiên nhẫn chờ anh tỉnh giấc. Thấy Leon mở mắt, khuôn mặt non nớt của cô bé ánh lên niềm vui không hề che giấu.

Chỏm tóc trên đầu và cái đuôi nhỏ sau lưng cũng khẽ lắc lư theo tâm trạng phấn khích. Leon tỉnh táo hơn một chút, định ngồi dậy. Thấy vậy, Muen liền nhanh nhảu nhoài người tới, đỡ lấy cánh tay Leon, giúp anh dựa người vào thành giường.

Vừa định mở lời cảm ơn, Leon chợt thấy hơi nhói đau ở bàn tay.

Anh nhìn xuống, thấy bàn tay phải của mình đã được quấn băng trắng xóa. Đây là vết thương từ đêm qua, khi anh và Rosvitha đụng phải đám người trong rừng. Anh đã lao ra cản Rosvitha lại và lĩnh trọn một luồng ma lực của cô ta.

Vậy mà giờ đã được băng bó rồi sao?

"Con băng cho ba đó! Là con đó!"

Thấy Leon cứ nhìn chằm chằm vào vết băng trên tay, Tiểu Muen đã vội vàng khoe chiến công. Cô bé ưỡn tấm ngực nhỏ một cách đầy tự hào, cái đuôi xinh xinh sau lưng vẫy vẫy tít mù.

Leon nở một nụ cười mệt mỏi, đưa tay lên xoa nhẹ mái tóc mềm của Muen:

"Ừ, Muen của ba giỏi lắm."

Được Leon xoa đầu, Muen càng vui hơn. Cô bé dụi đầu vào lòng bàn tay to lớn của anh, chẳng khác nào một chú mèo con đang làm nũng. Muen híp mắt cười sung sướng, rõ ràng là rất thích cảm giác này. Cô bé chẳng có chút thù địch nào với Leon cả. Với Muen, anh đích thực là người ba của cô. Chính vì thế, dù Muen mang những đặc điểm rõ ràng của loài rồng, Leon cũng không tài nào nảy sinh ác cảm với cô bé được, chứ đừng nói đến thứ ác cảm không đội trời chung như với những con rồng khác. Cô bé vẫn là một tiểu long nữ đáng yêu vô cùng.

Nói về nhan sắc và sự dễ thương thuần túy, thì đúng là hậu duệ loài rồng có những lợi thế nhất định so với con người. Chúng lớn nhanh hơn, trưởng thành sớm hơn, những thay đổi về ngoại hình và thể chất cũng diễn ra sớm hơn loài người rất nhiều.

Nghĩ đến đây, Leon không khỏi băn khoăn một câu hỏi:

Con rồng mẹ Rosvitha kia tính tình vừa khó ưa, vừa thù dai như vậy, sao lại có thể sinh ra một cô con gái vừa dễ thương vừa hiền lành thế này nhỉ?

Dù về ngoại hình, con lai rồng có lợi thế bẩm sinh, nhưng về tính cách, chúng thường bộc lộ sự hung dữ và bá đạo của loài rồng ngay từ khi còn nhỏ.

Leon đã đọc không ít nghiên cứu của các học giả về rồng, tất cả đều chung nhận định rằng cuộc đời của loài rồng là chuỗi ngày chìm trong bạo lực và máu tanh, kể cả thời thơ ấu. Nhưng nhìn Muen xem, cô bé dường như chẳng hề dính dáng gì đến hai chữ bạo lực.

Lẽ nào là do mang trong mình một nửa dòng máu con người? Leon miên man suy nghĩ. Đúng lúc đó, cửa phòng bật mở.

Chẳng thèm gõ cửa lấy một tiếng. Khỏi cần đoán cũng biết—chắc chắn là con rồng mẹ tính khí thất thường, khó ở kia rồi.

Leon lập tức rụt tay khỏi đầu Muen, người ngả hẳn ra sau dựa vào thành giường. Tiếng giày cao gót nện trên sàn nhà đang chậm rãi tiến lại gần.

Rosvitha, vẫn trong bộ trang phục thường ngày, sải bước vào phòng ngủ. Mái tóc bạc óng ả, vốn thường được búi cầu kỳ, nay lại tùy tiện xõa sau lưng như một tấm áo choàng bạc lộng lẫy.

Lớp trang điểm của cô nhạt hơn mọi khi, nhưng không thể phủ nhận, dù chẳng cần cầu kỳ sửa soạn, Rosvitha vẫn là một mỹ nhân thuộc hàng tuyệt sắc. Đôi mắt rồng màu bạc không còn vẻ thù địch và hung tợn như đêm qua, chỉ còn lại sự lười biếng, cao sang đúng chất của một nữ hoàng.

"Chào buổi sáng, mẹ,"

Muen nhảy tót xuống giường, lễ phép chào Rosvitha.

"Chào buổi sáng, Muen. Ba tỉnh lâu chưa con?"

"Vừa mới tỉnh thôi ạ. Con nghe lời mẹ, băng bó vết thương cho ba trước khi ba tỉnh rồi."

Rosvitha gật đầu tán thưởng:

"Làm tốt lắm, Muen."

Mắt cô bé rồng con sáng rực lên:

"Con cảm ơn mẹ!"

Người ta thường nói, mẹ hiền cha nghiêm.

Nhưng trong cái gia đình méo mó của Leon và những người khác, dường như mọi thứ lại đảo ngược. Leon đóng vai

người cha hiền lành, dịu dàng, còn Rosvitha lại là bà mẹ nghiêm khắc. Chỉ một lời khen đơn giản cũng đủ khiến Muen vui sướng đến vậy.

Leon lặng lẽ ghi nhớ cảnh tượng này vào lòng.

"Muen ra sân sau chơi trước đi con."

"Ưm..."