Trong một nhà máy bỏ hoang, một cô gái tóc đen bị trói vào ghế, run rẩy vì sợ hãi khi nhìn xung quanh những kẻ bắt cóc đáng sợ đang bao vây cô.

Hôm nay đáng lẽ là tiệc sinh nhật lần thứ 18 của cô, nhưng do sự bất cẩn của lực lượng an ninh, cô đã bị bắt cóc.

“Cô Tiêu đừng lo, tôi sẽ không làm hại cô cho đến khi nhận được tiền chuộc” một người đàn ông lực lưỡng trong đám đông lên tiếng.

“Thật…thật sao?” Tiêu Ngọc Lạc do dự.

“Tất nhiên, tôi không bao giờ lừa dối người khác. Tuy nhiên… tôi có thể không, nhưng anh em tôi rất háo hức,” anh trả lời.

Trước khi anh ta kịp nói xong, bọn bắt cóc đã vây quanh, dường như có ý định ăn sống cô.

“Không! Dừng lại! Có ai không? Cứu tôi với !” Tiêu Ngọc Lạc tuyệt vọng kêu to, giãy dụa. Nhưng dường như chỉ làm cho bọn bắt cóc càng thêm kích động, cười to hơn.

Tại sao thế giới lại tàn nhẫn và lạnh lùng với cô như vậy? Mẹ cô mất sau khi sinh em gái cô, cha cô mất trong một vụ tai nạn, chú cô chiếm đoạt công ty mà cha cô để lại, và em gái cô thì không biết đang đâu cả.

Trên đời này không còn gì thuộc về cô nữa, ngay cả bản thân cô cũng không. Cô chỉ là một công cụ hôn nhân của gia tộc, được định sẵn sẽ gả cho người con trai cả của Long gia mà cô chưa từng gặp mặt.

Thế giới này quá đen tối và lạnh lẽo, đen đến mức mù lòa, lạnh đến mức ngạt thở. Có lẽ cô không nên tồn tại trên thế giới này.

Đúng lúc cô đang bên bờ vực tuyệt vọng, một luồng sáng bạc xuyên qua bóng tối và tiến vào thế giới của cô.

Một cô gái tóc bạc từ trên trời lao xuống, lập tức đánh bật những kẻ bắt cóc xung quanh cô.

“Chút nữa thì ! Tôi suýt nữa mất việc ngay vào ngày đầu tiên” cô ấy thốt lên.

Ánh trăng tràn vào qua lỗ hổng phía trên, chiếu xuống cô gái tóc bạc như một Valkyrie dưới ánh trăng.

Cô ấy thật xinh đẹp, thật lộng lẫy.

Tiêu Ngọc Lạc thở dài nhìn cô gái trước mặt, khuyết điểm duy nhất chính là cô ấy ăn mặc giống con trai.

"Xin hỏi, cô là tiểu thư Tiêu Ngọc Lạc phải không?” Cô gái tóc bạc mỉm cười với Ngọc Lạc.

"Ừm… đúng vậy,” Ngọc Lạc nhẹ nhàng đáp lại.

Nghe được lời đáp của Ngọc Lạc, cô gái tóc bạc giơ tay lên. Ánh trăng xung quanh dường như đáp lại lời kêu gọi của cô, tụ lại thành một luồng sáng kiếm trong tay cô. Sau đó, cô cắt đứt dây trói Ngọc Lạc và phủ áo khoác của mình lên người cô, sau đó quỳ một chân xuống.

“Xin chào, tiểu thư, tôi tên là Ân Nguyệt, từ hôm nay trở đi, tôi chính là thị nữ của ngươi, từ nay về sau hãy để tôi chăm sóc tiểu thư.” Ân Nguyệt hôn lên mu bàn tay của Tiêu Ngọc Lạc, biểu thị lòng trung thành.

“Chăm sóc ta…” Tim Tiêu Ngọc Lạc đập nhanh, mặt đỏ bừng.

“Này! Đừng coi thường bọn ta!” Vài tên bắt cóc lao tới.

“Tôi quên mất vẫn còn rác phải dọn. Tiểu thư, xin hãy trốn một lát.”

Ngọc Lạc gật đầu rồi tìm chỗ trốn.

Với một cú vung kiếm ánh sáng của Ân Nguyệt, một số kẻ bắt cóc ngã xuống đất. Sau đó, với thanh kiếm ánh sáng trong tay, cô lao vào đám đông.

Trong nhà máy tối tăm, ánh sáng của cây kiếm bạc liên tục lóe lên khi Ân Nguyệt tiếp tục vung kiếm, và từng tên bắt cóc lần lượt ngã xuống đất.

Nhìn thấy từng người từng người bị hạ gục, gã to lớn kia không thể ngồi yên được nữa, thân thể hắn vặn vẹo, biến thành một con gấu đen, lao về phía Ân Nguyệt.

“Cuối cùng cũng có đối thủ thú vị.” Ân Nguyệt tụ một quả cầu ánh sáng ném đi, nổ tung giữa không trung, tỏa ra ánh sáng chói mắt.

*Bùm!*

Gấu đen đâm vào tường, Ân Nguyệt cũng tấn công theo, khiến chân gấu đen bị thương nặng. Gấu đen bò ra khỏi tường, gầm lên giận dữ, thề sẽ xé xác cô.

Nhưng Ân Nguyệt đã tránh ra xa, kiếm hóa thành cung, tấn công liên tiếp như bão, gấu đen muốn phản kích, nhưng chân bị thương nặng, khó khăn lắm mới có thể di chuyển.

Chẳng mấy chốc, con gấu đen ngã xuống đất, trên người đầy vết thương lớn nhỏ.

“Kết thúc rồi.”

Ân Nguyệt tăng tốc, nhắm vào đầu con gấu. Trong tia sáng bạc, một mũi tên bạc xuyên qua đầu con gấu.

Nhìn thấy trận chiến kết thúc, Tiêu Ngọc Lạc đi ra ngoài, Ân Nguyệt đưa tay ra.

“Chúng ta quay lại thôi, tiểu thư.”

“Được.” Ngọc Lạc đặt tay mình vào lòng bàn tay Ân Nguyệt.

Bên trong một căn biệt thự sang trọng, Ân Nguyệt đã thay đồ hầu gái, còn Tiêu Ngọc Lạc vừa mới đi ra khỏi phòng tắm.

“Tiểu thư ơi, sắp tới nơi rồi, cô đợi thêm một chút nữa nhé.” Ân Nguyệt nắm tay Tiêu Ngọc Lạc dẫn cô vào phòng.

"Được rồi, cô có thể mở mắt ra được rồi.”

Tiêu Ngọc Lạc từ từ mở mắt ra, thấy trước mặt có một chiếc bánh kem, Ân Nguyệt lấy ra một hộp quà từ đâu đó đưa cho Tiêu Ngọc Lạc.

“Đây là thứ tôi đặc biệt chuẩn bị cho cô. Chúc mừng sinh nhật, tiểu thư.”

"Sinh nhật…"

Đối với Tiêu Ngọc Lạc mà nói, sinh nhật không phải là ngày vui. Trong tiệc sinh nhật của cô, mọi người đều đeo chiếc mặt nạ giả tạo, không một ai thực lòng chúc phúc cho cô. Giống như một buổi hóa trang hơn là tiệc sinh nhật.

Ân Nguyệt thắp 18 ngọn nến trên bánh, tắt đèn trong phòng và hát bài hát mừng sinh nhật.

Nghe Ân Nguyệt hát cho mình nghe, Tiêu Ngọc Lạc cảm thấy ấm áp trong lòng.

Cô đã từng nghe người khác hát mừng sinh nhật mình trước đây, thậm chí là hàng nghìn người trong bữa tiệc, nhưng không giọng hát nào có thể so sánh được với giọng hát của Ân Nguyệt.

Tiêu Ngọc Lạc ước một điều ước, thổi tắt hết nến rồi mở hộp quà ra, bên trong là một con mèo đen nhồi bông.[note67074]

“Tôi tự làm đấy, có thể hơi thô, lần sau tôi sẽ làm tốt hơn cho cô,” Ân Nguyệt ngượng ngùng nói.

“Không, tôi rất thích món quà này. À, đúng rồi, từ giờ tôi có thể gọi chị là chị Nguyệt Nguyệt được không?”

Ân Nguyệt im lặng một lúc rồi đồng ý với Tiêu Ngọc Lạc.

“Tuyệt vời~”

Tiêu Ngọc Lạc cười vui vẻ, đã lâu lắm rồi cô mới cười vui vẻ như vậy.

Sau khi ăn bánh cùng Tiêu Ngọc Lạc, Ân Nguyệt đi vào phòng vệ sinh.

“Phù~”

“Mệt quá, phiền phức quá, mình chỉ muốn lười biếng một chút. Sao bộ đồ hầu gái này hở hang thế!”

Ân Nguyệt phàn nàn trong im lặng.

Cô mở vòi nước, rửa mặt và nhìn mình trong gương.

Khi trở về biệt thự, Ân Nguyệt đã đổi mái tóc bạc của mình thành tóc đen, cô giải thích lý do với Tiêu Ngọc Lạc.

Tiêu Ngọc Lạc chỉ nói rằng cô vẫn thích mái tóc bạc hơn, nhưng cô cũng thích Ân Nhạc tóc đen hơn.

"Ngực của mình có vẻ lại to ra rồi, cứ đà này thì một ngày nào đó mình sẽ đạt đến cỡ C thôi.”

“Không, mình đang nghĩ gì thế!”

Ân Nguyệt lắc đầu, gạt bỏ suy nghĩ đó sang một bên.

Mặc dù hôm nay rất mệt mỏi, nhưng cũng rất đáng giá. Ít nhất cô cũng kiếm được rất nhiều điểm thiện cảm với Tiêu Ngọc Lạc.

Rất tốt, đã tiến gần hơn tới mục tiêu một bước, tôi sẽ sớm trở lại trạng thái ban đầu.

Ân Nguyệt bước ra khỏi phòng tắm.

“Tiểu thư ơi, muộn rồi, tiểu thư đi ngủ đi.”

Ngọc Lạc gật đầu.

“Vậy thì em sẽ không làm phiền chị nữa.”

Khi Ân Nguyệt định rời đi, tay cô bị Ngọc Lạc nắm lấy.

“Ừm… Chị Nguyệt Nguyệt, chị có thể ngủ cùng em không?”

“Tôi không có quyền làm vậy, thưa tiểu thư.”

“Xin chị Nguyệt Nguyệt~” Tiêu Ngọc Lạc bắt đầu làm nũng.

“Nhưng tôi không mang theo đồ ngủ.”

“Chị Nguyệt Nguyệt có thể mặc của em.”

Ngọc Lạc lấy một bộ đồ ngủ từ trong tủ quần áo ra. Bởi vì vóc dáng của hai người khá tương đồng, nên Ân Nguyệt mặc quần áo của Ngọc Lạc cũng không thành vấn đề. Ân Nguyệt miễn cưỡng thay đồ ngủ.

Sau khi tắt đèn, hai cô gái nằm trên giường.

“Chị Nguyệt Nguyệt, sao chị ngủ xa em thế?”

Ngay khi Ân Nguyệt lên giường, cô đã tránh xa Ngọc Lạc, bởi vì cô là một chàng trai, ừm, về mặt kỹ thuật thì cơ thể cô hiện tại là của một người phụ nữ, nhưng trái tim cô vẫn là của một người đàn ông.

“Chị Nguyệt Nguyệt, chị ghét em sao?”

Nghe giọng nói gần như sắp khóc của Ngọc Lạc, Ân Nguyệt hoảng sợ, cô không thể bỏ qua mọi công sức mình bỏ ra để nâng cao sự ủng hộ của Tiêu Ngọc Lạc.

“Tôi… tôi chắc chắn không ghét cô đâu, thưa tiểu thư.”

“Vậy tại sao chị lại cách xa em như vậy?”

Nhìn vào đôi mắt ngấn lệ của Ngọc Lạc, Ân Nguyệt thở dài, cúi xuống và ôm chặt lấy Tiêu Vũ Lạc.

“Tôi hứa, tôi thực sự không hề có ác cảm gì với tiểu thư, và tôi sẽ không bao giờ ghét tiểu thư, tiểu thư thân yêu của tôi, không bao giờ.”

“Thật không…” Ngọc Lạc lau nước mắt.

“Thật hơn cả ngọc trai thật nữa.”[note67075]

Nghe được lời nói của Ân Nguyệt, Tiêu Ngọc Lạc cuối cùng cũng cảm thấy an tâm, lập tức ôm chặt Ân Nguyệt, vùi đầu vào ngực Ân Nguyệt.

Tiêu Ngọc Lạc ôm quá chặt, ngực rất ngứa, nhưng Ân Nguyệt lại không đẩy cô ra.

Sẽ là quá giả tạo nếu nói rằng cô không ghét cô ấy một giây rồi lại đẩy cô ấy ra ngay giây tiếp theo. Cô chỉ có thể hy vọng rằng cô ấy sẽ sớm ngủ thiếp đi.

Trong lòng Ân Nguyệt, Ngọc Lạc lúc này thực sự cảm thấy cơ thể thơm tho, mềm mại, dễ chịu của cô ấy.

Cô ấy muốn chiếm hữu Ân Nguyệt và để lại dấu ấn trên cơ thể cô.

Chị Nguyệt Nguyệt đã nói chị ấy thuộc về tôi.

Chị ấy thuộc về tôi!!

Đêm đó, Ngọc Lạc và Ân Nguyệt đã có một đêm đáng nhớ nhất bên nhau.

Những điều tốt đẹp đang chờ đợi họ trong tương lai.