Lin Jie vẫn mở cánh cửa gỗ cũ kĩ của tiệm sách như thường lệ.

Một tiếng chuông khẽ vang lên từ chiếc chuông bằng đồng. Từ phía trên những dòng nước nhỏ chảy tí tách xuống khung cửa. Để lại dấu vết trên ô cửa thông gió phủ đầy bụi bẩn.

Bầu trời thì u ám. Bên ngoài, cơn mưa nặng hạt vẫn đang trút xuống xối xả, hơi nước bốc lên lẫn với cơn mưa tạo thành một màn sương mờ đục, che khuất cả tầm nhìn.

Nước mưa đã đọng lại thành từng vũng ở trước cửa tiệm.

"Cơn mưa to thật đấy...", Lin Jie nhíu mày nhận xét.

Anh ta có chút bực bội khi chiếc áo sơ mi và quần tây của mình bị thấm nước.

"Trận mưa lớn đã trút xuống từ đêm qua và dự kiến nó vẫn sẽ tiếp diễn trong một tuần tới. Trung tâm khí tượng đã phát ra cảnh báo màu vàng, và không ngoài khả năng mức độ có thể tăng thành đỏ...".

Âm thanh của chiếc Tivi từ cửa hàng bên cạnh nhanh chóng bị tiếng của cơn mưa lấn át đi.

Với thời tiết ảm đạm như thế này, thật khó để kỳ vọng sẽ có một vị khách nào đó đến tiệm sách.

"Haizzz...".

Từ phía sau cánh cửa, Lin Jie lấy ra một chiếc khung chóng hình tam giác và một tấm ván gỗ, rồi ghép lại thành một bậc thềm đặt ở trước lối vào, khi chắc rằng mọi chuyện đã đâu vào đấy, anh lấy tay lật tấm biển treo ở trước cửa ghi "Đã mở cửa".

Với thời tiết như này, thì có lẽ sẽ chẳng có vị khách nào sẽ ghé thăm tiệm sách, hôm nay lại là một ngày yên ắng nữa rồi.

'Thay vì đi mở cửa tiệm sách ế ẩm như vậy, thà lên giường làm một giấc còn hơn', có lẽ phần lớn mọi người đều sẽ suy nghĩ như vây.

"Nhưng nếu như ai đó bị mắc mưa khi không có ô và cần một nơi để trú mưa thì sao?".

Lin Jie lấy một ra một quyển sách từ kệ thuê sách rồi từ từ tiến về quầy. Trên đường, anh tiện tay bật một chiếc đèn toả ra ánh sáng vàng dịu. Sau đó, anh pha hai tách trà nóng, rồi mới thong thả ngồi xuống sau quầy.

Anh lật cuốn sách đến trang đang đọc dở từ lần trước, đẩy tách trà qua bên kia quầy, như thể đang mời một vị khách quen.

Một cuốn sách và một tách trà nóng hổi.

Đó là thứ cần thiết để sưởi ấm cho thể xác lẫn tâm hồn của một kẻ lạc lối.

Anh nhấp một ngụm từ tách trà của mình, rồi khẽ mỉm cười.

Quả thật, anh chính là kiểu người lãng mạn và tốt bụng như vậy, dẫu chỉ là một người đàn ông bình thường, nhưng trong mắt các vị khách, anh lại là một người chân thành, đáng tin cậy, và là một cố vấn cuộc sống chuyên nghiệp chuyên phục vụ món "súp gà".(Ẩn dụ cho câu chữa lành tâm hồn).

"Cuộc sống thì phải luôn trần đầy sự mong đợi, đúng chứ?".

~~

"Răng rắc!!".

Chỉ với cái vặn tay, Ji Zhixiu đã bẻ gãy cổ tên xấu số bị cô ấy tóm lấy. Tuy nhiên, trận chiến vẫn chưa kết thúc, cô nhanh chóng xoay người, rút ra thanh trường đao sáng loáng chém đứt cổ một tên khác đang lao đến từ phía sau.

"Gurk..."

Cái đầu của người đàn ông từ từ rơi xuống đất, đôi mắt vẫn còn mở to.

Ji Zhixiu hất hai cái xác trên người sang một bên, rồi lặng lẽ bước ra khỏi con hẻm tối.

Phía sau lưng cô, một đống xác chất cao với khoảng hơn 10 thi thể vặn vẹo nằm chồng chất lên nhau. Chúng dần dần bóc cháy, ngọn lửa lan ra thiêu rụi mọi thứ thành tro bụi.

Đây là tàn cuộc của một cuộc chiến đẫm máu trong con hẻm nhỏ giữa cơn mưa xối xả.

Máu đã thấm qua chiếc váy đen tuyệt đẹp của cô trong lúc chiến đấu, chúng nhỏ từng giọt xuống mặt đất. Từng giọt máu bốc lên mùi tanh nồng nặc, nhưng lập tức bị nước mưa cuốn trôi hết đi.

Nhiệt độ cô thể cô tăng nhanh một cách chóng mặt, máu và từng thớ cơ trong người cô bắt đầu co rút, quặn lại một cách dữ dội. Một cơn đau thấu xương lan rộng khắp người, bao hiệu cho những chiếc xương sườn bị gãy của cô.

Nhưng đây không phải vấn đề to tát gì đối với cô ấy.