Giờ tan trường ngày hôm sau, cuối cùng tôi cũng đã hiểu những lời của Lilibette-san khi đó.

“...Đơn xin nghỉ?”

Khi tôi bước vào phòng clb, Avi-buchou đang cầm một lá thư trong tay.

“Chị vẫn chưa mở. Chị muốn đợi Zekka-chan và Schwe-chan có mặt đã.”

Buchou là người cầm lá thư từ biệt đó quyết định đợi các thành viên có mặt đông đủ mới mở ra xem.

“Miyamoto-san, cậu có nghe gì về vụ này không?”

“...Không, hôm nay Lilibette-san không đến lớp.”

Có thế nào thì cũng phải mở ra mới biết được.

Chúng tôi đứng cạnh Avi-buchou và bắt đầu đọc bức thư.

“Thân gửi những thành viên của CLB Nghiên Cứu Kiếm Huyền Bí—”

Avi-buchou bắt đầu đọc to.

[Ta vốn là thành viên của Anh Hùng Phái.]

Lilibette-san tiết lộ thân phận của cô ấy ngay mở bài.

[Đó là một nhánh của Khaos Brigade, tổ chức khủng bố bị mọi thần hệ coi là mối hiểm họa.]

Biểu cảm của Schwert-san thay đổi rõ rệt khi nghe đến cụm “Khaos Brigade”.

Tôi chưa thấy cô ấy làm vẻ mặt nghiêm trọng như vậy bao giờ.

[Mục đích ta đến học viện này là để cướp đoạt lấy Sacred Gear của Miyamoto Zekka.]

Cái cụm “Anh Hùng Phái” đó cũng làm tôi nhớ lại một chút.

Dù sao thì chúng cũng là những kẻ đã tấn công tôi một tháng trước mà.

[Ta đã được lệnh tiếp cận Miyamoto Zekka, tìm điểm yếu của cô ta, và chờ thời cơ cướp lấy Sacred Gear.]

Cô ấy là gián điệp.

[Ta hoàn toàn không xứng đáng để tận hưởng cuộc sống thanh xuân học đường. Thế nhưng, kể từ khi gặp gỡ và dành thời gian bên mọi người, một cảm xúc đã nảy mầm trong ta.]

Lilibette-san tiếp tục.

[Ta biết mình thật trơ trẽn.]

“Nhưng”

[Ta đã coi mọi người như bằng hữu của mình.]

Đó chính là lý do khiến cô ấy không thể quay lưng với chúng tôi.

[Ta không thể nào xuống tay với bằng hữu của mình được.]

Tôi biết hiệp sĩ đạo của cô ấy không có chút giả dối nào.

[Tại lễ hội văn hóa, một thành viên của Anh Hùng Phái có tên Sử Văn Cung đã xuất hiện.]

Tôi cảm thấy bất an khi nghe cái tên “Sử Văn Cung”.

(Kẻ đã tấn công mình hồi nghỉ hè, nhưng mình đã tước đoạt sức mạnh của cô ta, đúng ra làm gì có chuyện cô ta đã hồi phục được—)

Lúc đó tôi đã bị dồn vào chân tường, và chỉ có một người giúp tôi.

(...Một hiệp sĩ màu xanh?)

Tôi nhớ lại hiệp sĩ mặc giáp xanh và liền lập tức nhận ra danh tính của người đó—

(...Tại sao mình lại quên được chứ...)

Chỉ đến bây giờ tôi mới nhận ra những gì mình đã làm tồi tệ đến thế nào.

[Cô ta đã cho quân tiến đến thị trấn Kuoh. Sớm muộn cũng sẽ có khủng bố quy mô lớn ở đây.]

Càng lúc càng nhiều sự thật động trời được hé lộ mà không cho chúng tôi thời gian để thở.

[Ta không thể chấp nhận mọi chuyện như thế này được. Gieo gió thì gặt bão. Tự ta sẽ lo liệu Anh Hùng Phái.]

Lilibette-san rời đi để cắt đứt quan hệ với bọn chúng.

Để vượt qua quá khứ, và để bảo vệ bọn tôi cùng học viện.

Cô ấy đã đơn thương độc mã tiến vào tử địa.

[Cầu chúc cho những bằng hữu của ta sẽ có một tương lai tốt đẹp—]

Đó là những dòng cuối cùng. Sau khi đọc lá thư, hay nói đúng hơn là lời giãi bày về sự thật, chúng tôi chìm trong im lặng.

Chúng tôi coi cô ấy là bằng hữu.

Đó là lý do chúng tôi rất choáng váng khi biết được cô ấy là khủng bố.

(Tại sao mình lại quên đi lần gặp gỡ với Lilibette-san...)

Tại sao cô ấy không nói cho tôi?

Mà, cũng chẳng có gì lạ khi cô ấy không tin cái người còn chẳng nhớ cổ là ai.

“Chuyện này ngoài khả năng của chúng ta rồi.”

Người cất tiếng là Schwert-san.

“Chúng ta phải lập tức báo cho chính quyền.”

Tông giọng cô ấy cứng nhắc, còn vẻ mặt thì hao hao một người lính.

"Anh Hùng Phái hẳn đã lẻn vào kết giới qua một kẽ hở nào đó, và chúng ta hiện là những người duy nhất biết được. Tình hình nghiêm trọng rồi.”

“Báo cho chính quyền tức là...”

“Cũng có nghĩa tố cáo Lilibette D. Lunaire là khủng bố. Và một phần tử nguy hiểm đã lẻn vào thị trấn Kuoh. Không còn cách nào khác ngoài để họ quyết định bản án của cả hai bên.”

Đúng vậy, tôi hiểu rằng sẽ không có khoan hồng cho các phần tử khủng bố.

“Bây giờ chúng ta nên đi hỏi Rias-senpai...”

“Tôi nghe rằng các tiền bối đang cực kỳ bận với bài sát hạch thăng cấp. Hơn nữa, Yagyuu-kaichou đã bảo rằng không nên dựa vào Nghiên Cứu Huyền Bí quá nhiều. Khả năng rất cao họ cũng đang đối mặt với những vấn đề còn nghiêm trọng hơn chúng ta.”

Tôi tuyệt vọng tìm kiếm một giải pháp để thoát khỏi cơn khủng hoảng này, nhưng thực tế đâu có đơn giản thế.

“Không thể tùy tiện nhờ Sona-san được. Penemune-sensei cũng không có mặt ở trường vì những vấn đề quốc tế, có lẽ Khaos Brigade là nguyên nhân.”

Avi-buchou nhắm ghiền mắt lại, nói rằng hiện tại không thể nhờ cậy được ai.

“Những tiền bối cũng có nhiều chuyện phải lo. Sẽ rất khó để họ có thể coi Lili-chan là ngoại lệ duy nhất...”

Dù sống ở Nhân Giới, nhưng chị ấy thuộc dòng dõi Ác Ma Thượng Cấp.

Chị ấy hiểu rõ những mối bận tâm của Rias-senpai và các tiền bối khác.

“Miyamoto-san, tôi hiểu cậu muốn giúp Lilibette D. Lunaire. Nhưng đối phương là khủng bố đó. Là kẻ thù của toàn thế giới. Như tôi đã nói vừa nãy, chúng ta chỉ có thể báo lại cho chính quyền và án binh bất động chờ xong chuyện thôi.”

Không có cách nào để tôi có thể giúp Lilibette-san sao?

Hai người họ đều nhìn vào thực tế chứ không như tôi vẫn đang loay hoay không biết làm gì.

“Miyamoto-san, ngay từ đầu thì cậu đến học viện này đâu phải để chiến đấu, phải chứ?”

Tôi không muốn chiến đấu, tôi chỉ muốn sống bình thường. Đó là những chấp niệm tôi đã lặp đi lặp lại nhiều lần.

“Thế thì tốt nhất là cậu đừng chõ mũi vào.”

Nếu tôi không can dự vào, tôi sẽ có thể tiếp tục cuộc sống học đường của mình như bình thường.

Thế nhưng, nếu tôi làm, đừng nói là được yên ổn, tôi thậm chí có thể mất mạng.

Rũ bỏ cuộc sống hiện tại và giúp Lilibette-san, hoặc bỏ mặc cô ấy và tận hưởng thanh xuân.

“Học sinh cấp hai thì không làm gì được đâu.”

Schwert-san như muốn nói rằng cả tôi và cô ấy nên bỏ cuộc.

Sau đó chúng tôi tạm ngưng hoạt động của Kiếm Huyền Bí và báo lên chính quyền.

“.......”

Sau khi kết thúc hoạt động clb, tôi quay lại đạo trường cũ một mình.

Tôi đi quanh căn phòng và nhìn ngó mọi thứ.

Dù ngắn ngủi, nhưng chuỗi ngày tại đây cũng rất vui, vậy nên tôi muốn nhìn lại một lần cuối.

“Em sẽ đi, phải không?”

Avi-buchou đứng ở cửa vào. Tôi không quay lại mà chỉ nghe giọng chị ấy.

“Ý chị là sao?”

“Em sẽ đi cứu Lili-chan.”

“.......”

“Rõ ràng lắm đó, Zekka-chan.”

Chị ấy nói cứ như đã đi guốc trong bụng tôi vậy.

“Chị định ngăn em lại sao?”

“Là hội trưởng, chị phải làm thế.”

Avi-buchou tiến lại gần tôi.

Khi đã đứng cạnh tôi, chị ấy cũng nhìn căn phòng một lượt như tôi đã làm.

“Em có thể bị giết đó.”

“Em biết.”

“Không quan trọng song kiếm của em mạnh thế nào, em có sở hữu Sacred Gear hay không, em đâu thể nào đơn độc đánh lại cả một quân đoàn Anh Hùng Phái.”

“Dù có như vậy, em vẫn phải đi.”

Tôi vẫn còn rất nhiều chuyện muốn nói với cô ấy.

Và tôi cũng phải xin lỗi nữa.

“Có vẻ em đã quyết tâm rồi ha.”

Avi-buchou nắm tay lại và đập nhẹ lên ngực tôi.

“Thế thì chị cũng đi.”

“C-Chị không ngăn em lại sao?”

“Là hội trưởng clb thì có. Nhưng sẽ là câu chuyện khác nếu chị dùng cái tên Avi Amon.”

Ý chị là—

“Chị nói rồi còn gì. Sao chị có thể gọi mình là senpai nếu bỏ mặc kouhai đang gặp nguy chứ?”

Với mái tóc màu anh đào trái mùa, Avi-buchou nháy mắt.

Khi chúng tôi chuẩn bị rời đạo trường, Schwert-san đã đứng dựa tường chờ sẵn bên ngoài.

“Hai người đúng là đồ ngốc.”

Không thèm nhìn chúng tôi, cô ấy hướng ánh mắt về phía xa xăm nào đó rồi hỏi.

“Tại sao lại phải đâm đầu vào rắc rối như vậy?”

Cô ấy thở dài.

“Tôi nói rồi, Học sinh cấp hai thì không làm gì được đâu.”

Tôi hiểu rất rõ. Nhưng tôi sẽ không thay đổi quyết định của mình.

Có lẽ vì quyết tâm của tôi đã quá rõ ràng, Schwert-san lại lần nữa thở dài thườn thượt.

“Tôi ghét làm việc.”

Cô ấy vẫn hướng ánh mắt về nơi xa.

“Đó là lý do lúc nào tôi cũng trốn việc và chỉ làm những gì mình thích.”

“Nhưng”, cô ấy nói.

“Nếu đã là việc phải làm, thì tôi sẽ làm cho đến cùng. Đó là lối sống của tôi.”

Nếu làm tốt phần quan trọng nhất thì sau đấy muốn làm gì cũng được, quả thật rất hợp với người như cô ấy.

“Và công việc quan trọng nhất của tôi là giám sát cậu, Miyamoto-san.”

Cô ấy đứng thẳng dậy khỏi bức tường và đối mặt với chúng tôi.

“Tôi phải đảm bảo cậu không làm gì ngu ngốc, Miyamoto-san.”

Ánh mắt chúng tôi ghim vào nhau.

“Tôi không có hứng với chuyện của Lunaire-san, nhưng nếu Miyamoto-san sắp gây chuyện lớn thì tôi cũng không thể làm ngơ được.”

Đôi mắt ngái ngủ đó trông có chút thỏa mãn.

“Thỉnh thoảng cũng phải làm cho đàng hoàng chứ.”

“Schwert-san...”

“Nói rõ nhé, tôi chỉ giám sát cậu thôi đấy. Nhưng mà nếu bị tấn công thì tôi cũng chỉ có cách chiến đấu thôi.”

Dù vậy, có cô ấy với chúng tôi cũng thật tốt.

“Ahaha, vậy là Clb Nghiên Cứu Kiếm Huyền Bí đã đông đủ cả rồi.”

Avi-buchou khúc khích cười.

“Thế, có ai biết tìm Lili-chan ở đâu không?”

“Em không. Cậu thì sao, Miyamoto-san?”

“Tôi cũng chịu. Giờ chỉ có cách đi tìm khắp thị trấn thôi.”

Lúc trước, Lilibette-san cũng đã làm vậy với tôi một lần.

““Thật đó hả...”"

Họ đáp lại bằng một giọng nửa ngơ ngác nửa vui mừng.

Chúng tôi đã quyết chí rồi. Giờ vấn đề là tìm Lilibette-san ở đâu.

“Có một nhà thờ bỏ hoang ở ngoại ô thị trấn, mấy người sẽ tìm thấy cô ta ở đó.”

Đột nhiên, chúng tôi nghe thấy giọng nói của ai đó.

Khi cả ba chúng tôi quay ra, có một cô gái tóc đen tuyền đứng đó.

Đôi đồng tử của cô ấy hoàn toàn không có chút ánh sáng, như thể đang nhìn vào vực thẳm vậy.

“Một ngày tốt lành, những thành viên của Clb Nghiên Cứu Kiếm Huyền Bí.”

“Yagyuu-kaichou...”

Schwert-san nuốt nước bọt cái ực.

Nụ cười vô cảm đó vừa mê hoặc lại vừa đáng sợ.

“Mới vừa nãy tôi đã nhận được tin báo rằng một thành viên của mấy người đã đụng độ một nhóm vũ trang.”

Hội trưởng hội học sinh nói với giọng đều đều, không chút cảm xúc nào.

“Đêm nay sẽ là thời điểm quyết định. Nếu không giải quyết từ sớm thì chúng sẽ trở thành mối họa trong tương lai.”

Cô ấy nói bằng một kiểu rất xưa, khiến tôi chẳng biết đó có phải nói thật hay không.

Tôi không thể đọc suy nghĩ đối phương, nhưng cũng chẳng có lý do gì để cô ấy nói dối.

“Tại sao cô lại nói điều đó với chúng tôi?”

Avi-buchou hỏi với một giọng cảnh giác.

“Bộ nói những chuyện liên quan đến Clb Nghiên Cứu Huyền Bí cho những thành viên của nó lạ lắm sao?”

Hợp lý đấy. Nhưng đó có phải lý do duy nhất không?

“Từ bé, tôi đã rất thích shogi.”

Như thể biết được tôi đang nghĩ gì, hội trưởng đột nhiên cất tiếng.

“Ác Ma chuộng cờ vua, Thiên Sứ ưa bài tây, còn samurai chúng ta thích shogi. Điều đó đã ngấm vào huyết mạch rồi.”

“Cô muốn nói gì?”

“Trong shogi có một câu thế này.”

Cô ấy tiếp tục, mặc kệ câu hỏi của Avi-buchou.

“Thế cờ mà không có quân tốt là một trận thua— là như vậy đấy.”

Đôi mắt phủ đầy bóng tối đó nhìn thẳng vào chúng tôi.

“Nói cách khác, tôi không thể để mất những học sinh[note70216] quý giá sớm thế này được.”

Cô ấy tiếp tục.

“Thường thì hội học sinh sẽ lo những rắc rối ngoài học viện, nhưng lần này khác.”

Là sao? Có lý do gì khiến cô ấy không can thiệp được à?

“Tam Đại Thế Lực đã ban lệnh, nên lần này tôi được giao phó nhiệm vụ bảo vệ học viện.”

Vậy tức là Rias-senpai và Sona-kaichou đều đang vắng mặt.

Vì lẽ đó, Yagyuu-kaichou được giao nhiệm vụ bảo vệ khối trung học cơ sở.

“Trong trường hợp khẩn cấp, Bát Đại Chiến Tướng phương Đông chúng tôi sẽ buộc phải hợp tác và hoàn thành nghĩa vụ, cũng như Ngũ Đại Tông Gia phương Tây.”[note70217]

Sau một hồi giải thích, Yagyuu-kaichou bước lại chỗ Avi-buchou.

“Cố vấn của cô để lại thứ này. Cô ấy dặn ‘dùng lúc khẩn cấp nhé’.”

“Từ Sensei? Đây là... một chiếc chìa khóa?”

Có vẻ thứ này sẽ giúp chúng tôi trong trường hợp cấp bách.

Quả nhiên là Penemune-sensei, hẳn thứ này sẽ giúp chúng tôi đến nơi mình cần.

“Nước đi đơn giản là nước đi khôn ngoan, hãy làm theo cách của mấy người.”

Cô ấy chỉ về hướng Lilibette-san và giục chúng tôi.

“Cô gái Nhị Thiên Nhất Lưu.”

Vừa chuẩn bị rời đi thì hội trường gọi tôi lại.

“Tìm thanh kiếm thứ hai nhanh lên.”

Nở một nụ cười tăm tối, cô ấy nói.

“Đại kiếm hào, đối thủ truyền kiếp của cô đang đến gần rồi đó.”