Tác giả: Lâm Ngư Hành
Editor: Solitude
======
Phòng VIP của khách sạn thập phần xa hoa, hai gian trong ngoài phân cách, không gian rộng lớn.
Bên trong pháp y đang kiểm tra, người của Khoa Giám định đang thu thập manh mối chứng cứ khắp nơi, Mục Tây Thành đi kiểm tra camera khách sạn, tất cả không gian bên ngoài đều để lại cho hai người giằng co.
Xung quanh hai người hình thành khí tràng cực lớn, rõ ràng không có làm cái gì, lại cảm thấy bọn họ bị vòng khí vây quanh, hoàn toàn cách trở ra.
Đặc biệt sau khi lời nói của Diêm Thập Nhi rơi xuống, bốn phía lập tức lâm vào tĩnh mịch.
Nhưng anh như không phát giác, nụ cười bên môi phá lệ dễ thấy như cũ.
Nhưng cảm xúc trong mắt rồi lại rõ ràng lạnh lẽo thấu xương, túc sát chi khí lẫm liệt kia xâm nhập toàn thân Cố Chuẩn, khiến ánh mắt hắn càng tránh né nhanh hơn.
“Cậu sợ cái gì?” Khí tràng của Diêm Thập Nhị cường đại, từng từ rét lạnh, từng chút một áp về phía hắn, công kích phòng tuyến tâm lý của hắn, “Nơm nớp vì giết người?”
Cố Chuẩn rốt cuộc mở miệng, giọng nói khàn đến độ gần như nghe không rõ: “Tôi không có giết người.”
Ánh mắt hắn nhàn nhạt, không có biến hóa cảm xúc gì, không kích động cũng không biện giải, chỉ là đang trần thuật sự thật.
“Vậy vì sao cậu lại xuất hiện trong phòng người chết, còn cầm hung khí?”
Diêm Thập Nhị hùng hổ dọa người, đuổi mãi không buông.
Cố Chuẩn lại tùy ý như cũ, vẻ mặt có chút lười nhác: “Vậy phải dựa vào các anh… Những cảnh sát này đi điều tra rõ chân tướng!”
“Tôi cũng muốn biết, vì sao tôi lại ở chỗ này.”
Hắn nghiêng người về phía trước, tới gần Diêm Thập Nhị: “Tôi nói, anh sẽ tin sao?”
Lời hắn nói mang theo hương vị khiêu khích, lại cũng ẩn hàm ngụ ý gì đó khác.
Rốt cuộc cũng coi như là người quen, tuy nói Diêm Thập Nhị đã sớm có hoài nghi với cái người gọi là anh trai của Tư Ngang này, nhưng khi hắn thật sự lâm vào hoàn cảnh như vậy, cảm giác đầu tiên của Diêm Thập Nhị lại là hắn không liên quan đến việc này.
Diêm Thập Nhị không khỏi nheo đôi mắt lại, cảm thấy loại ý tưởng này của mình không tốt, hiển nhiên bất hợp thời nghi.
* Bất hợp thời nghi: không phù hợp với thời thế và xu hướng.
“Cậu nói trước.”
Còn có tin hay không, thì chính anh tự mình cân nhắc.
Nhưng cố tình, Cố Chuẩn không tính toán nói chuyện đàng hoàng, ánh mắt hắn đột nhiên lạnh lùng, hỏi lại: “Nếu tôi không nói thì sao?”
Diêm Thập Nhị không nói lời nào, chỉ nhìn chăm chăm hắn, cười như không cười, như thể muốn từ vẻ mặt của hắn nhìn ra cảm xúc sâu hơn, nhưng không có, hắn quá giỏi khống chế cảm xúc của mình, dù chỉ một chút, hắn đều sẽ không lộ sơ hở.
Bởi vì trước nay hắn luôn biết rằng, người như hắn, một khi xuất hiện sơ hở, đó chính là muốn mạng.
Sau một hồi im lặng kéo dài, Diêm Thập Nhị mới không nhanh không chậm nói: “Nói hay không là tùy cậy, như tôi khuyên cậu suy nghĩ kỹ rồi hẵng làm!”
Anh bắt chẹt đắn đo của Cố Chuẩn, biết đáy lòng hắn băn khoăn điều gì.
Nhưng anh không có nói rõ, cho hắn ánh mắt cảnh cáo.
Nhưng trong lòng Cố Chuẩn rõ ràng, điều hắn để ý nhất hiện tại cũng ổn thỏa nhất, Diêm Thập Nhị sẽ không làm gì được hắn.
“Cảnh sát Diêm, anh đây là đang uy hiếp đe dọa tôi sao?”
Hắn căm tức nhìn Diêm Thập Nhị, đột nhiên bùng nổ.
Diêm Thập Nhị bất động thanh sắc như cũ, đứng trên chỗ cao nhìn xuống: “Làm sao, này đã sợ? Vậy khi cậu giết người có cảm thấy sợ hãi, cảm thấy cực độ bất an không?”
“Trả lời tôi, vì sao cậu lại xuất hiện trong hiện trường hung án? Cậu có giết người hay không?”
Cố Chuẩn đột nhiên bật dậy khỏi sô pha, vồ tới hướng Diêm Thập Nhị, hét lớn một tiếng: “Tôi không có, tôi nói tôi không có giết người, cần đám cảnh sát các người có ích lợi gì? Vĩnh viễn tra không rõ chân tướng, chỉ biết lấy người vô tội làm kẻ chết thay.”
“Tôi nói cho anh biết, tôi cái gì cũng không nói, có bản lĩnh tự anh tra.”
Hắn như là cố ý chọc giận Diêm Thập Nhị, mỗi một câu đều chọc vào điểm đau của anh với tư cách cảnh sát.
Diêm Thập Nhị cũng bực, một quyền đấm qua người đang xông lên.
Cố Chuẩn sắc bén không kém, nghiêng người trách đi tập kích, đồng thời thuận tay trả cho Diêm Thập Nhị một quyền.
Đôi tay hắn bị còng, không đủ nhanh nhạy, một đấm này không được mạnh. Ăn nắm tay, Diêm Thập Nhị càng bực bội, một phen túm cổ áo hắn, gắt gao kiềm chế hắn lại: “Tôi không phải cho cậu làm câu hỏi lựa chọn, hôm nay cậu cần phải nói.”
Cố Chuẩn cười nhạo một tiếng, mang theo trào phúng: “Vậy xem bản lĩnh của cảnh sát Diêm lớn bao nhiêu mà có thể cạy miệng tôi ra.”
Hắn tùy ý lại khoa trương, hoàn toàn không để Diêm Thập Nhị vào mắt, thuần túy khiêu khích khiến người tâm sinh bực bội.
Diêm Thập Nhị đưa một đấm qua, mang theo khí thế thịnh nộ.
Khóe miệng Cố Chuẩn trực tiếp chảy ra máu, gò má xanh tím.
“Cảnh sát dựa vào bạo lực để tra án sao?” Cố Chuẩn khiêu khích chất vấn, “Thật đúng là làm tôi mở mang tầm mắt!”
Diêm Thập Nhị còn muốn động thủ nữa, nhưng bị Lâm Tây Tẫn nghe được động tĩnh đuổi tới ngăn cản: “Diêm Thập Nhị, đừng xúc động.”
Lại đánh tiếp, Cố Chuẩn hoàn toàn có thể phản cáo bọn họ, như vậy chỉ càng thêm phiền toái.
“Tôi rất bình tĩnh.” Diêm Thập Nhị ném Cố Chuẩn ra, lui ra phía sau hai bước.
Dưới chân Cố Chuẩn không vững, trực tiếp lảo đảo trên sô pha.
Lâm Tây Tẫn biết tâm tình của anh, cũng biết anh có bao nhiêu lo lắng bao nhiêu gấp gáp, nhưng càng trong loại thời điểm này, ngược lại càng phải bình tĩnh.
“Kiểm tra qua, nạn nhân sống sờ sờ ngạt thở chết.”
Ánh mắt Lâm Tây Tẫn bình tĩnh, cả người đều cho người ta một loại cảm giác vững vàng trầm tĩnh, không chút hoang mang mà hiển hiện khí tràng.
Khí chất của hắn là u lãnh, sẽ làm người vô thức liền dao động theo cảm xúc của hắn.
“Chẳng qua tôi phát hiện sau eo phải nạn nhân có vết sẹo phẫu thuật, tình hình cụ thể còn phải khám nghiệm tử thi thêm một bước nữa mới có thể xác định, nhưng nếu tôi đoán không sai, người hết hẳn là thiếu một quả thận.”
Lại có quan hệ với thận!
Chẳng lẽ tổ chức ‘Thiên Mệnh’ đã táo tợn đến loại trình độ này, trực tiếp dám làm hoạt động mưu sát?
Giữa mày Diêm Thập Nhị đã nhăn thành hình chữ xuyên (川), cảm xúc có chút suy sụp.
“Chẳng lẽ đám người này điên rồi?”
Càng nghĩ càng cảm thấy lo lắng, anh rất sợ Thời Dã cũng…
Ánh mắt anh lạnh băng, liếc sang Cố Chuẩn.
Không một chút do dự, anh nói thẳng: “Về trong cục trước, tôi phải thẩm vấn nghi phạm này cho đàng hoàng.”
Anh một tay túm chặt vạt áo Cố Chuẩn, mang theo người đi ra ngoài.
Lâm Tây Tẫn không cản, nhưng mới ra cửa liền đụng trúng Mục Tây Thành.
Hắn thu thập toàn bộ giám sát mấy ngày gần đây, chuẩn bị trở về cẩn thận xem xét, thấy Diêm Thập Nhị vẻ mặt đầy phẫn nộ đi ra, không khỏi bước nhanh theo sau: “Lão đại, anh đây là…”
“Để người của Khoa Giám định tiếp tục thu thập manh mối, cậu mang theo những người khác đi lập biên bản cho nhân chứng, phối hợp làm việc với pháp y Lâm, người này tôi mang về trong cục thẩm vấn trước.”
Nói xong, liền sải bước đi nhanh.
Xe việt dã đen nhanh chóng lái khỏi khách sạn, đi về phía đông thành phố.
Mà phương hướng này, hoàn toàn ngược lại với đồn công an Tây Thành.
Nhưng bọn họ cũng không biết chính là, đồng thời khi xe của Diêm Thập Nhị rời đi, một xe taxi khác cũng nhanh chóng theo sau.
–
“Phế vật, đều là phế vật, chỉ là một đứa bé mà thôi, bắt mấy lần cũng không bắt được, bọn mày làm việc như vậy sao?”
Khương Vô Ẩn đập vỡ một ly thủy tinh, tức giận đến mắng chửi người.
Khuôn mặt từ trước đến nay bình tĩnh không gợn sóng lúc này cũng đỏ bừng, thoạt nhìn tức giận không hề nhẹ.
Gã không già nua hơn so với mấy tháng trước, nhưng thật ra phù hợp với tuổi hiện tại của gã hơn trước.
Không đúng, thực tế Khương Vô Ẩn cũng đã quên chính mình năm nay rốt cuộc bao nhiêu tuổi, gã chỉ biết mình đã sống lâu lắm, lâu đến nỗi không có bất luận hứng thú gì với cuộc sống.
Người bị mắng máu chó phun đầy đầu cũng rất oan ức, biện giải nói: “Ông chủ, thật không trách chúng tôi được, thằng nhóc kia rất xảo quyệt, hơn nữa mỗi lần đều có người giúp nó.”
“Lần này anh Trương tự thân xuất mã cũng chưa bắt được, đã mấy ngày rồi mà một chút tin tức cũng không có. Ông chủ, Cố Chuẩn kia rất khả nghi, hắn tuyệt đối có quen biết đứa bé kia.”
Tên đó cúi đầu đứng cách hai mét hơn, không dám nhìn Khương Vô Ẩn, chỉ ấp úng nói.
Khương Vô Ẩn ngưng thần, không mở miệng nữa, một hồi lâu sau mới nói: “Tao có thể chờ, lão đại bọn mày cũng chờ không được.”
“Hôm nay nhất định phải bắt đứa bé kia về cho tao, bằng không mày cũng không cần trở lại.”
Người nọ bĩu môi, trong lòng có chút không phục, nói: “Ông chủ, thằng nhóc Thời Dã kia không phải cũng đối xứng thành công sao? Vì sao không trực tiếp dùng nó?”
Khương Vô Ẩn liếc mắt qua, ánh mắt dữ tợn: “Mày đang dạy tao làm việc?”
Gã ghét nhất bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ, đặc biệt là loại nít ranh không biết trời cao đất rộng này.
Chưa cho đối phương cơ hội trả lời, Khương Vô Ẩn đã trực tiếp ném gạt tàn bên tay vào đầu người đàn ông.
Động tác của gã quá nhanh, người đàn ông căn bản không có cơ hội trốn, sờ sờ ăn một cái, đầu trực tiếp bị đập rách, máu tươi lập tức tràn ngập hai mắt.
Khương Vô Ẩn lười nhác dựa lưng trên ghế, phân phó người khác bên cạnh: “Tao ghét nhất chó sẽ cắn chủ, xử lý đi!”
“Phái người khác đi bắt thằng nhóc kia về.”
“Rõ, BOSS.”
Kẻ ác chết vì nói nhiều, đó là đạo lý muôn thuở bất biến.
Nhưng người phái đi đã không tìm thấy cơ hội, Tư Ngang được đưa về cục cảnh sát, có người canh gác hai mươi bốn giờ.
Ngồi xổm một đêm, người nọ nóng nảy, lập tức gọi điện cho phía trên, cuối cùng tin tức này lại truyền đến lỗ tai Khương Vô Ẩn.
Khương Vô Ẩn lúc này đã đi đến Phong Thành, Bành Kiệt Phong hiện ở tại bệnh viện tư nhân cao cấp nhất Phong Thành.
* Ở mấy chương đầu ông này họ Lục.
Bệnh viện này trên danh nghĩa thuộc sở hữu của Bành Kiệt Phong, mà mười tám năm trước Bành Kiệt Phong suýt chút nữa bị bắt vì tội giết người.
Ông ta nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt, gương mặt có chút tiều tụy, nhưng khi nhìn thấy Khương Vô Ẩn, trong mắt có quang.
“Anh Khương, mạng này của tôi là anh cho, tôi không sợ chết.”
Ông ta đã biết tình huống trước mắt, không có thận thích hợp, ông ta sẽ chết không thể nghi ngờ.
Hơn nữa bác sĩ đã đưa ra tối hậu thư, ông ta không còn bao nhiêu thời gian.
“Chỉ là đáng tiếc, sau này không thể giúp anh làm việc.”
“Anh Khương, tôi chết rồi anh nhớ sống tốt một chút, đừng lại…”
Khương Vô Ẩn đứng ở bên cửa sổ, ba phút trước gã mới vừa nhận được điện thoại, lúc này đang tức giận, nghe được lời của Bành Kiệt Phong, không khỏi mắng: “Câm miệng, đừng vô nghĩa.”
Gã sẽ không để Bành Kiệt Phong chết, tuyệt đối sẽ không.
Chuyện gã làm còn chưa thành công, nếu Diêm Thập Nhị và Thời Dã đều là phế vật, không cứu được A La về, vậy lưu giữ bọn họ cũng không còn ý nghĩa gì.
Một lần không được, gã có thể làm lại một lần.
Nhưng mạng của Bành Kiệt Phong, gã cần phải giữ lại.
“Ông yên tâm, đã tìm được người hiến tặng phù hợp, tôi sẽ để bác sĩ sắp xếp ca mổ.”
Trong lòng đã hạ quyết định, Khương Vô Ẩn không ở lại nữa: “Ông nghỉ ngơi cho tốt, an tâm chờ!”
Khương Vô Ẩn nhanh chóng rời khỏi bệnh viện, bởi vì tâm tư quá mức hỗn loạn, gã không có chú ý tới, sau khi gã rời đi không bao lâu, một chiếc xe việt dã màu đen chậm rãi đi vào bãi đỗ xe bệnh viện.
Thời Dã không biết bản thân bị giam bao lâu, cậu chỉ cảm thấy ý thức càng ngày càng mơ hồ, đầu óc cũng mê mê mang mang, trên người một lúc nóng một lúc lạnh.
Cậu biết tình trạng cơ thể mình không đúng, thở ra nặng hơn nhiều so với hít vào, trong lồng ngực cũng đau cực kỳ.
Đứa trẻ bên cạnh vẫn luôn nắm lấy tay cậu nhỏ giọng nói chuyện, thanh âm còn mang theo nghẹn ngào, sợ vừa lơ đãng sẽ phải khóc òa lên.
Thời Dã bất đắc dĩ, giơ tay xoa xoa đầu nó: “Khóc cái gì, anh đây không sao.”
“Đừng chết, anh đừng chết.”
Cậu trai nhỏ dường như sợ hãi cực kỳ, dùng sức gắt gao nắm chặt tay cậu, sợ cậu đột nhiên biến mất.
Nó đã bị nhốt thật lâu, cũng từng ở cùng rất nhiều người bị giam lại.
Nhưng cuối cùng…
Chỉ còn lại một mình nó.
Năm nay nó đã mười một tuổi, nó mơ mơ hồ hồ biết đã xảy ra cái gì, nhưng trí nhớ của nó không đủ để hỗ trợ nó tự hỏi nhiều thứ hơn.
Nhưng nó biết là, anh trai này rất tốt, nó không muốn anh trai này cũng biến mất.
Thời Dã nằm trên một tấm ván gỗ rách nát, thân mình hơi hơi cuộn tròn, nhưng không quên cười với nó một cái, tươi cười thật nhẹ thật nhạt, gần như nhìn không thấy: “Anh sẽ không chết, nhất định không.”
“Ngoéo tay được chứ?” Cặp mắt to của cậu trai như được nhiễm ánh sáng.
Thời Dã gật đầu, vươn ngón út qua.
Cậu bé vừa định móc lấy ngón tay cậu, liền nghe một tiếng phịch vang lớn truyền đến.
Cửa sắt lớn bị người đá văng, mấy gã đàn ông hùng hổ bước nhanh vào, cậu bé hoảng sợ, bụm mặt lui về sau, thẳng đến co đến góc tường nó mới dừng bước chân.
Bọn chúng đi đến bức tường, trực tiếp xách Thời Dã lên.
Thời Dã biết nên tới cuối cùng cũng phải tới, ngược lại cũng không sợ không hãi.
Cậu không sợ bọn chúng động thủ, chỉ sợ bọn chúng không làm gì.
Bên môi mở một mạt cười nhẹ, Thời Dã giận nói: “Cuối cùng cũng tới, còn tưởng rằng gã phải làm rùa đen rút đầu!”
Ngữ điệu mang theo trào phúng của Thời Dã làm cho bọn họ tức giận, người đi đầu xoay người liền cho cậu một quyền, hung hăng nện trên mặt.
Đứa trẻ rúc vào góc tường mắt thấy Thời Dã phải bị mang đi, còn bị ăn đánh lập tức vọt gấp sang đó.
“Các người đừng đánh anh ấy.”
Nó muốn che trước mặt Thời Dã, nhưng thân mình nó quá gầy yếu, hiển nhiên làm không được.
Ngược lại bởi vì hành động đột ngột của nó, tạo cơ hội cho đối phương bùng nổ, gã đàn ông không nói chẳng rằng, trực tiếp một chân đá thẳng vào người nó.
Thời Dã lập tức nghiêng người đi chắn, rống với gã: “Đừng đánh trẻ con, đám cặn bã này.”
Cậu dùng sức tránh khỏi trói buộc, sờ sờ bị ai đó đạp một chân, đau đớn ở eo bụng khiến cậu khó có thể đứng thẳng.
“Thời Dã, mày còn mạnh miệng nữa sẽ không tốt gì cho mày đâu.”
Đối phương thật sự bực bội, thật khó chịu nói.
Thời Dã cười khẽ, mang theo một chút hương vị khinh miệt.
Đuôi mắt cậu quét nhìn cảnh vật xung quanh, nếu không thay đổi được kết quả, vậy không bằng đấu tranh một lần.
Không có bất cứ do dự nào, Thời Dã hung hăng đẩy hai người bên cạnh, chạy nhanh ra bên ngoài.
Nhưng cậu hiển nhiên sơ suất, nơi này lớn còn quỷ dị, hoàn toàn khác với những gì cậu tưởng.
Nơi này khắp nơi đều chứa đầy container, so với nhà xưởng bị vứt đi trước đó còn muốn nhiều hơn, mà không gian nơi này rộng hơn nhà xưởng trước đó hai ba lần, chiều cao ít nhất cũng có □□ mét.
Ở cửa ra vào còn thiết kế tầng hai, vị trí lầu trên như là làm thành phòng nghỉ, cửa đóng chặt, bởi vì khoảng cách xa xem không rõ lắm.
“Làm sao không chạy đi?” Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng nói chuyện, ngay sau đó Thời Dã đã bị người kéo tóc, da đầu căng tê dại, “Đừng tưởng rằng mày với BOSS có chút quan hệ thì tao không dám động mày, nếu BOSS đã nhốt mày ở nơi này, vậy mày không khác gì những người bên trong.”
“Cho nên Thời Dã, đừng tự mình chuốc lấy cực khổ.”
Thời Dã nhịn xuống từng đợt đau đớn, sau đó nhanh chóng xoay người, nắm tay nện trên người gã đàn ông.
Gã đàn ông ăn đau, buông Thời Dã ra.
Đọc đầy đủ truyện chữ Kẻ Tình Nghi Số Một, truyện full Kẻ Tình Nghi Số Một thuộc thể loại Dã Sử cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Kẻ Tình Nghi Số Một