Chuyện của cô ta, bắt đầu hơn mười năm trước.
Khi đó, cô vẫn là một thiếu nữ hồn nhiên ngây thơ. Mặc dù lớn lên ở quê, học cũng chỉ hết cấp ba. Nhưng cô rất hiền lành, dịu dàng, lương thiện, chịu khó. Sáu năm trước, thị trấn của cô giống như một trấn bỏ hoang vậy, tất cả các thanh niên cả nam lẫn nữ đều đi nơi khác làm việc. Một năm sau, có thể nói là cả thị trấn, ai ai cũng trở về, xây lại nhà cửa mới. Cũng có rất nhiều con gái của nhà nào đó, trang điểm đậm, xách túi LV, đi giày cao gót quay về.
Triệu Tố Lan không hâm mộ các cô ấy chút nào. Cuộc sống của cô có rất nhiều chuyện phải làm, nên cô rất bận rộn. Ban ngày phải trồng cấy hai mẫu đất của gia đình, còn phải chăm mẹ bị bại liệt nằm trên giường. Thời gian rảnh rỗi, cô tranh thủ làm ít đồ thủ công, đem ra chợ bán. Dưới bàn tay của cô, thời gian kham khổ của nhà họ Triệu cũng dần bình yên trôi qua.
Sau đó, người đàn ông kia đến.
Cao lớn, đẹp trai, dịu dàng, hài hước. Mặc áo sơ mi và quần âu mà những đàn ông khác trong thôn không bao giờ mặc, còn lái một chiếc xe con. Trong mắt những cô gái quê như Triệu Tố Lan, người đàn ông này cực kì xuất sắc, rất quyến rũ.
Hắn ta không để ý đến lời trêu chọc của những cô gái khác, chỉ thân thiết với Triệu Tố Lan. Hắn lái xe chở cô đi hóng mát, đi hái dâu tằm đầu xuân với cô, còn hôn, sờ mó cô ở ngoài bãi đất trồng cây. Triệu Tố Lan không cảm thấy hắn quá phận, trong thôn này, nếu như đàn ông không có chút gan, thì còn gọi là đàn ông sao?
Điều duy nhất khiến Triệu Tố Lan bất mãn, đó là hắn không cho cô kể chuyện hai người yêu nhau cho bất kì người nào nghe. Hắn giải thích rằng: trong thôn có rất nhiều cô gái thích hắn, nên trước khi hai người kết hôn, hắn không muốn cho ai biết chuyện này, sợ sẽ mang phiền phức đến cho cô.
Mặc dù Triệu Tố Lan cảm thấy lí do này có gì đó không đúng. Nhưng lúc ấy, cô bị tình yêu làm cho mờ mắt, còn tâm trí đâu mà để ý đến chuyện này?
Người đàn ông kia cướp đi tấm thân xử nữ của cô, cũng tại mảnh đất ấy. Giày vò nhau cả một buổi tối, còn chơi nhiều dạng khác nhau, hắn thích bảo Triệu Tố Lan quỳ xuống đất, làm từ phía sau như động vật. Cuối cùng, hai người nằm trong đám cây, hắn sờ chiếc bụng trắng mịn, thèm thuồng nói: “Trong những chuyện thế này, em còn khỏe hơn rất nhiều cô gái khác.”
Triệu Tố Lan khó chịu, gì mà ‘nhiều cô gái khác’? Chẳng lẽ hắn ta đã từng làm qua rất nhiều cô gái sao?
Hắn vội giải thích: “Đâu có, anh chỉ nói vậy thôi, những cô gái trên TV ấy, đừng nghĩ lung tung.”
Cảm giác khó hiểu kia, có lẽ bắt đầu từ khi đó. Nhưng cô gái kiểu như Triệu Tố Lan, đã đưa cho hắn tấm thân xử nữ, liền giống như mũi tên đã rời khỏi cung. Dù cảm thấy nguy hiểm hơn nữa, cũng không lớn bằng khát vọng hạnh phúc sau này.
…..
Khi Triệu Tố Lan tỉnh lại, phát hiện mình nằm trong một căn phòng lạ lẫm. Cửa sổ song sắt, đẩy cửa, cửa không mở, chỉ nghe được tiếng khóa cửa ‘loảng xoảng’. Bên ngoài là một mảnh sân quê, còn có mấy gian phòng, không có người. Nhìn cách bài trí, nơi này khác hẳn nơi cô lớn lên. Thỉnh thoảng có tiếng người nói chuyện, khẩu âm cũng khác cô hoàn toàn.
Triệu Tố Lan sợ đến phát khóc, liều mạng vừa khóc vừa kêu cứu. Hắn đâu rồi? Chẳng phải hai người cùng ngồi xe lửa đi du lịch sao? Sao vừa ngủ một giấc, tỉnh dậy mọi thứ đã khác rồi?
Cô khóc ròng rã một ngày một đêm, cũng không có ai để ý đến cô. Đến nửa đêm canh ba, cô mơ màng tỉnh lại, nghe thấy tiếng người nói chuyện ngoài cửa sổ.
“Loại chim non như này, cực kì cứng đầu, phải quan tâm vài ngày, thì mới có thể ngoan ngoãn kết hôn với cậu.” Là giọng của ‘hắn’.
Một giọng khàn khàn khác cười đáp lại: “Đúng vậy!”
Triệu Tố Lan chỉ cảm thấy cả bầu trời đang sụp xuống. Cô lớn tiếng gọi tên hắn, gào lên, chửi đổng lên. Nhưng đáp lại cô, chỉ là sự yên tĩnh. Cô cảm thấy mờ mịt, bất lực, nói to như thế, trong vòng vài trăm mét chỗ này hẳn đều có thể nghe được. Cô nói lớn rằng mình bị lừa, nhưng vì sao lại không có ai xuất hiện đến cứu cô.
Chẳng lẽ nơi đây là đồng không mông quạnh?
Về sau cô mới được biết, họ không ở nơi đồng không mông quạnh, mà là ở chính giữa thôn, bên cạnh là những hộ dân im lặng.
Khi ‘hắn’ rời đi, đã gặp Triệu Tố Lan nói mấy câu.
Hắn nói: “Tố Lan à, ngoan ngoãn một chút, thì sẽ chịu ít khổ hơn.”
Khi đó Triệu Tố Lan nằm lỳ trên giường, nước mắt dường như đã cạn kiệt, cười nói: “Anh đi đâu? Anh bỏ mặc tôi sao?”
Hắn im lặng một lúc, cũng cười đáp: “Tôi đi tìm người tiếp theo.”
Hắn đi tìm người tiếp theo.
Triệu Tố Lan ngẩng đầu nhìn ô cửa sổ nhỏ duy nhất trong phòng, bất lực nhìn bầu trời. Thì ra đây chính là cuộc sống.
……
Tội lỗi bắt nguồn từ tội lỗi, cứ như vậy chúng ta đều quên đường về.
Về sau, mọi chuyện giống như những tin lừa bán người bẩn thỉu mà chúng ta vẫn hay được đọc trên báo. Triệu Tố Lan bị một người đàn ông ngoài bốn mươi, có chút tiền mua về. Ông ta tuy bị què một chân nhưng lại rất vũ phu, ăn cô sạch sẽ. Cô sinh cho ông ta một đứa con trai những hai ngày ba bữa vẫn bị đánh một trận.Có lần đánh đến mức bầm dập hết mặt mũi, không nhìn thấy mắt đâu. Lòng Triệu Tố Lan cũng chết lặng từ ngày đó, trải qua nhiều năm tra tấn, dần trở nên mơ hồ. Dường như cô chẳng còn để ý đến bất kì điều gì trên thế giới này.
Chỉ có con trai. Đứa con vừa đáng yêu vừa dính người của cô. Nhìn nó một cái, là cô liền quên hết thảy mọi đau đớn. Nhưng tên súc sinh đáng chết kia, ngay cả con trai cũng đánh. Có lần, con trai cô bị hắn ném xuống đất, khóc lớn, suýt chút nữa thì bị gãy xương. Đêm đó, cô thiếu chút nữa liều mạng với chồng. Cuối cùng, cô bị trói lại, nhốt vào kho củi, chịu đòn roi cả đêm, còn bị cường bạo mấy lần.
Con trai ngày càng lớn, những người này rốt cuộc cũng thả lỏng cảnh giác đối với Triệu Tố Lan. Mà cô cũng dần khôi phục lại thói quen sinh hoạt lúc trước, mỗi ngày ra ruộng làm việc, giống như một cỗ máy. Về sau khu du lịch trong thị trấn phát triển. Nhà họ Triệu nằm trong diện được đền bù. Thế là cả nhà chuyển vào thành phố ở. Triệu Tố Lan không đi cày cấy nữa. Thuê thêm hai người, chuyển sang bán đồ ăn.
Cô cũng từng trốn về thăm quê một lần. Nhưng đã mấy năm trôi qua. Khi cô trở về, thì phát hiện, cảnh thì còn mà người đã mất. Xóm thôn quen thuộc của cô, nay đã thay rồi. Nhà cô đã bị san bằng thành bãi đất trống. Mãi mới gặp được người quen, người đó nói với cô, sau khi cô ‘bỏ trốn’ cùng người đàn ông kia, mẹ cô lê tấm thân bại liệt của mình, bò khắp thôn đi tìm. Mấy ngày sau, người ta phát hiện ra bà đã chết ở một góc thôn, xác bà cũng đã bắt đầu bốc mùi.
Người kia đánh giá bộ quần áo không tệ trên người cô, hỏi: “Cô đi đâu thế? Xem ra sống cũng không tệ đấy.”
Triệu Tố Lan cười đáp: “Đúng vậy…. Cũng không tệ.”
Cô đến đồn công an nơi này, lại nhận được một cuộc gọi gấp.
Là chồng.
Giọng của chồng cô, lần đầu tiên có chút hoảng hốt: “Cô, mau về đi. Con trai….”
Triệu Tố Lan như bị điên, chạy vội về nhà họ Triệu.
Chờ cô, là một khối thi thể nho nhỏ. Vì cô trốn đi, người nhà họ Triệu liền đi tìm khắp nơi, chồng cô mất bình tĩnh, thấy con trai liền tức giận, đánh đứa bé một trận, sau đó liền vứt trong nhà. Đứa bé không ai trông, khóc lên tìm mẹ, ngã vào hồ nước.
Triệu Tố Lan gào khóc. Chờ cô, còn là trận đòn roi của chồng.
Từ đó về sau, cô không khóc lần nào, mà cũng không có ý định đi báo công an. Mỗi ngày sau khi làm xong việc nhà, cô liền ngồi trong phòng, ngẩng đầu lên nhìn trời, dường như thấy rất nhiều khuôn mặt trắng bệch.
Bản thân cô, mẹ, con trai. Còn có cả rất nhiều người khốn khổ mà cô từng thấy qua.
Người như Triệu Tố Lan, tuyệt vọng như Triệu Tố Lan. Trên vùng đất này, có lẽ cũng không có nhiều.
Nhưng tất cả các Triệu Tố Lan, lại đều ở nơi hẻo lánh mà người bình thường như chúng ta không nhìn thấy được. Chúng ta ăn uống, vui đùa, tìm kiếm cảm giác tồn tại của bản thân, chúng ta phấn đấu, cạnh tranh, tin tưởng ông trời sẽ đền đáp lại người cần cù, tin tưởng có ngày mài sắt có ngày nên kim. Chúng ta cùng sống trong cuộc sống đầy công danh lợi lộc lại cực kì chân thật như vậy.
Thế nhưng những người như Triệu Tố Lan kia. Không có tiền, không được tiếp xúc với thế giới mới, một tia hi vọng và chút khả năng để có thể thoát khỏi thế giới ấy cũng không có, dường như có một bức tường, ngăn cách họ ở bên kia, mà chúng ta thì ở bên này.
Đồng cảm sao? Tất nhiên là chúng ta có đồng cảm với họ.
Nhưng trên đời này, có những khó khăn, chúng ta muốn thấy cũng không thấy nổi.
…..
Vào một ngày trời xanh, chim chóc hót vang, Triệu Tố Lan đứng trước cổng một ngôi nhà. Đây là nhà của một ông chủ nổi tiếng, nghe nói trước kia ông ta cũng làm ít chuyện không sạch sẽ, phát tài, giờ mới trở về thu xếp lại mọi thứ.
Ngày ấy, người giúp việc nhà hắn đi vắng, chủ nhà đích thân ra mở cửa.
Ngày ấy, nắng rất lớn, gió lay ngọn cây, dường như nhỏ giọng nói với Triệu Tố Lan: “Đúng vậy, là hắn, là hắn..”
Triệu Tố Lan không thể ngờ rằng, hơn mười năm qua đi, còn có thể thấy được gương mặt này. Mà hắn lại ở nơi gần cô đến như vậy. Người đàn ông được chăm sóc kĩ càng, dù hơi mập một chút, khóe mắt cũng có thêm nếp nhăn, nhưng lờ mờ vẫn còn chút dáng vẻ anh tuấn phong lưu năm nào.
Cô lẳng lặng mở to mắt nhìn hắn, nhưng hắn vẫn không nhận ra cô. Đuôi mày khóe mắt hắn còn mang theo ý nghĩ không yên phận, là vẻ trêu chọc đối với phụ nữ. Lúc chọn rau quả, hắn còn cố ý chạm vào tay cô. Thì ra, đàn ông đều bẩn thỉu bất chấp tuổi tác như vậy.
Lần thứ ba cô đến nhà hắn đưa rau quả, hắn kéo cô vào, nói: “Nhà tôi có chút bánh ngọt Bắc Kinh ngon lắm, có muốn nếm thử không?”
Cô mơ màng đi vào. Từ ngày gặp lại hắn, lưng quần cô luôn giấu một con dao.
…..
Hôm ấy, nửa đêm cô mới về đến nhà, tay còn dính máu. Chồng cô lại đi uống rượu, nằm dưới hiên nhà, không buồn nhìn lấy cô một cái, làu bàu chửi rủa: “Lại chết đâu rồi? Mẹ nó, mày hại chết con trai lão, giờ đến đây đẻ lại đứa khác cho lão. Đến! Cởi quần ra!”
Lúc đó, cha mẹ chồng đều đã qua đời. Căn nhà lớn như vậy, chỉ có hai người họ. Triệu Tố Lan nhìn dáng vẻ say khướt cuả tên cầm thú kia, lại nhìn con dao trong tay, chợt hiểu ra.
Thì ra, đáp án của đời này, vẫn luôn nằm trong tay cô.
Cô chôn chồng mình trong miếng đất ở sân, rất gần với nơi con trai cô bị chết đuối.
Nhưng Triệu Tố Lan không ngờ, vài ngày sau cô ra ngoài, lại thấy ‘hắn’, một tên ‘hắn’ khác. Đó là một gia đình khác, giống như đã từng quen biết, ‘hắn’ tựa vào cánh cửa, nhìn cô ‘tây thi’ nổi tiếng trong thị trấn, cười xấu xa.
…..
Lần thứ hai hạ đao, trong nháy mắt, Triệu Tố Lan chợt nhớ ra một chuyện….
Thật ra, cô không nhớ rõ dáng vẻ của ‘hắn’ như thế nào.
Đọc đầy đủ truyện chữ Khách Đến Từ Nơi Nào, truyện full Khách Đến Từ Nơi Nào thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Khách Đến Từ Nơi Nào