Tạ Vũ làm phó tổng biên tập, ngoài những việc kiểm tra bản thảo trong chức vụ của mình ra thì cũng thêm một số tiệc xã giao. Vì là tạp chí lớn, nên thường xuyên tham gia mấy hoạt động hay tiệc rượu thế này thế kia.
Tháng tư, tạp chí nhận được một thư mời tiệc rượu trong ngành tài chính, giám đốc cử cô đi tham gia.
Tiệc rượu kiểu này chẳng qua là kiểu lộng lẫy hoa lệ, nhưng cũng là cơ hội tốt để làm quen với người khác. Tạ Vũ làm phóng viên bao nhiêu năm, cũng coi như có vài phần bản lĩnh xởi lởi, chỉ chốc lát đã quen mấy tinh anh trong ngành.
Cũng có đàn ông tới bắt chuyện, cô qua loa lấy lệ đầy khách sáo, đột nhiên thấy Lục Viễn cách đó không xa.
Anh đứng chung với mấy người có dáng vẻ tinh anh, mỗi người bưng ly rượu, hình như trò chuyện rất vui.
Anh mặc bộ âu phục buổi sáng ra ngoài, cao lớn, giữa những tinh anh đó không kém cạnh chút nào, thậm chí có phần như hạc giữa bầy gà.
Anh mỉm cười, là nụ cười thường thấy nhất trong trường hợp xã giao. Chỉ là Tạ Vũ chưa từng thấy qua trên khuôn mặt anh.
Cô cảm thấy Lục Viễn như vậy vừa có chút xa lạ, vừa có phần hiển nhiên.
Chờ khi cô quay đầu, đuổi khéo người đàn ông bắt chuyện, rồi xoay người đi gặp Lục Viễn, lại phát hiện mấy người ban nãy đã giải tán, Lục Viễn cũng không biết đã đi đâu.
Cô đi một vòng hội trường, nhìn ngang nhìn dọc, nhưng vẫn không phát hiện bóng dáng anh.
Nghĩ nghĩ, cô đi ra ngoài.
Hành lang dài hoàn toàn tương phản với hội trường ồn ào, yên tĩnh đến độ cả tiếng giẫm lên thảm cũng rõ ràng như vậy.
Sau đó, cô thấy Lục Viễn ở cuối hành lang.
Chỗ này là tầng mười tám, anh dựa bên cửa sổ, giống như đang nhìn cảnh đêm bên ngoài.
Tạ Vũ từ từ đi tới, anh chẳng hề hay biết, chỉ cầm ly rượu, thỉnh thoảng khẽ nhấp một ngụm, bóng lưng cô độc, không biết đang suy nghĩ gì.
Tạ Vũ dừng lại sau lưng anh, lặng lẽ nhìn anh. Cô đột nhiên lại phát hiện, dường như anh vẫn là Lục Viễn từ núi về, hoàn toàn xa lạ với thế giới này.
Cô muốn anh phát hiện ra mình, nhưng rõ ràng anh quá đắm chìm vào thế giới của mình, mãi không quay đầu lại.
Tạ Vũ liền có chút ý đồ xấu. Thình lình tiến lên, ôm anh từ phía sau.
Lục Viễn như thể giật nảy mình, ly rượu trong tay nghiêng đi, nửa ly rượu còn lại hắt ra ngoài một chút.
“Sao em lại ở đây?” Anh rất kinh ngạc.
Tạ Vũ cười nói: “Giống anh, công việc.”
Lục Viễn cũng cười, kéo cô vào lòng.
Tạ Vũ hỏi: “Sao anh ở bên ngoài một mình vậy?”
Lúc này ngoài cửa sổ đổ mưa, ào ào rất lớn.
Lục Viễn nói: “Ra ngoài hít thở không khí.”
Tạ Vũ lại hỏi: “Có phải không vui không?”
Lục Viễn lắc đầu, một lát sau đột nhiên như lẩm bẩm: “Không biết mưa lớn thế này phòng học có bị dột không nữa?”
Tạ Vũ hơi ngẩn ra, ngẩng đầu nhìn anh, chỉ thấy ánh mắt anh nhìn bóng đêm đen kịt bên ngoài, vẻ mặt có chút mờ mịt không nói ra được.
Cô suy nghĩ một chút, nói: “Có phải anh nhớ trường tiểu học Hồng Khê không?”
Lục Viễn không trả lời cô, chỉ nói: “Hôm nay anh nhận được điện thoại Hiểu Cương gọi, nói gần đây hiệu trưởng hay bị ốm, một giáo viên mới đến lại đi nữa.”
Tạ Vũ nói: “Nếu anh lo thì lúc nào rảnh, chúng ta cùng đi xem thử.”
Lục Viễn trầm mặc rất lâu, mới khẽ gật đầu.
Sau khi tiệc rượu kết thúc, hai người cùng về nhà.
Cả buổi tối, Lục Viễn im lặng không nói gì. Tạ Vũ biết anh nhận được điện thoại của Hiểu Cương, trong lòng lo lắng, an ủi anh mấy câu, nhưng anh chỉ hôn môi cô, nói không sao.
Nửa đêm thức dậy, Tạ Vũ đang mơ màng cảm thấy bên cạnh trống trơn, trong nháy mắt giật mình tỉnh giấc.
Bật đèn bàn, thấy Lục Viễn ngồi bên cửa sổ, lúc này mới khẽ thở phào.
Cô từ trên giường ngồi dậy, dụi dụi mắt: “Không ngủ được à?”
Lục Viễn quay đầu nhìn cô: “Nằm mơ, sau đó thì thức dậy.”
“Mơ thấy gì?”
“Mơ thấy mấy đứa Hiểu Cương cứ gọi anh.” Anh khựng lại, “Khi anh đi, bọn trẻ tiễn anh ra tận làng, khóc cả đường.”
Tạ Vũ nói: “Anh ở trên núi sáu, bảy năm, mấy chị em Hiểu Cương coi như là anh nhìn lớn lên. Nếu anh nhớ mấy đứa nó, thì chúng ta bớt chút thời gian về thăm một chút.”
Lục Viễn trầm mặc chốc lát, đi sang bên giường, cười nói: “Em đừng lo, anh không sao thật mà.”
Tạ Vũ sẵng giọng: “Không sao mà hơn nửa đêm còn không ngủ đi.”
Lục Viễn nói: “Bây giờ quả thật không buồn ngủ.” Nói xong, ánh mắt sáng lên nhìn cô, “Em có buồn ngủ không?”
Tạ Vũ cười lắc đầu.
Lục Viễn cúi người nằm trên cô: “Vừa đúng lúc.”
Tạ Vũ vươn tay ôm anh, sáp lại gần hôn môi anh.
Tháng tư bắt đầu, miền nam mưa liên tục.
Sau đêm đó, Lục Viễn không nhắc tới chuyện trên núi nữa, Tạ Vũ cũng không suy nghĩ nhiều.
Cho đến cuối tuần, hai người vừa mơ màng thức dậy.
Điện thoại Lục Viễn reo, anh mơ mơ màng màng nhận máy, đầu bên kia truyền đến tiếng khóc của Hiểu Quyên: “Thầy Lục… hiệu trưởng Điền thầy ấy… thầy ấy không xong rồi!”
Đọc đầy đủ truyện chữ Khi Nào Trăng Sáng Dẫn Lối Anh Về, truyện full Khi Nào Trăng Sáng Dẫn Lối Anh Về thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Khi Nào Trăng Sáng Dẫn Lối Anh Về