Hồi tiểu học, chỗ ngồi của Ruri-chan nằm chéo phía sau tôi, ngay bên phải.
Trong những giờ học, những mẩu tẩy vụn bị cô ấy cố tình búng liên tục bay về phía tôi, đáp xuống tóc, gáy, thậm chí mắc kẹt trên đỉnh đầu. Mỗi lần như vậy, tôi lại nghe tiếng cười nhạo báng vang lên:
“Nhìn kìa, gàu kìa! Bẩn thỉu quá đi~”
Khi tôi quay lại, Ruri-chan giả vờ giật mình, hét lên như thể bị tôi dọa.
Hết giờ học, như một nghi thức quen thuộc, tôi bị lôi vào nhà vệ sinh. Một xô nước lạnh buốt dội thẳng lên đầu, thấm ướt bộ đồng phục, để lộ bộ đồ bơi chuẩn trường học bên trong. Tiếng cười the thé của đám bạn Ruri-chan vang vọng khắp căn phòng.
“Này! Giờ thì mày có thể xuống bể bơi rồi, nhỉ?”
Tôi vốn yếu ớt, chỉ cần ngâm nước lạnh lâu một chút là sẽ ốm ngay, nên chưa bao giờ tham gia tiết bơi lội ở trường. Có lẽ vì “lo lắng” cho tôi, Ruri-chan mới “tốt bụng” cho tôi trải nghiệm “bơi” theo cách này.
Mùi clo từ nước máy xộc vào mũi, khiến tôi buồn nôn.
“Lặn xuống đi! Nín thở nào~”
Đầu tôi bị nhấn mạnh xuống xô nước. Bất ngờ, tôi thở hắt ra, bọt khí nổi lềnh bềnh trên mặt nước, bỏ lại tôi chìm trong lạnh giá.
Chưa đầy mười giây, lồng ngực tôi đã như muốn nổ tung, tim đập loạn xạ. Ruri-chan kéo tôi lên đúng lúc tôi sắp ngất.
“Khụ! Khụ… hộc…!”
Tôi ho sặc sụa, cả người run rẩy vì thiếu oxy. Nhưng chưa kịp lấy lại hơi thở, đầu tôi lại bị ấn xuống xô nước lần nữa.
“Thế nào? Bể bơi vui chứ? Thích lắm đúng không? Chúc mừng mày, cuối cùng cũng được bơi rồi nhé~”
Tiếng cười của Ruri-chan và đám bạn cô ta vang lên qua làn nước, như tiếng gào thét của những hồn ma từ địa ngục.
Phải rồi, nơi này chính là địa ngục. Và tôi, có lẽ sẽ chết.
Nhưng kỳ lạ thay, tôi không thấy sợ. Trong đầu chỉ còn một tia hy vọng mong manh, một ảo tưởng ngây thơ rằng sẽ có ai đó đến cứu tôi. Khoảnh khắc bám víu vào giấc mơ ấy là giây phút bình yên duy nhất của tôi.
Ruri-chan rất khôn ngoan. Cô ta biết nếu tôi chết, mọi chuyện sẽ rắc rối, nên luôn kéo tôi lên trước khi quá muộn.
Tôi nôn thốc nôn tháo, nước và dịch dạ dày trào ra sàn.
“Eo, ghê quá! Tự dọn đi nhé!”
Ruri-chan và đám bạn bỏ mặc tôi, trở về lớp. Tôi lảo đảo lấy giẻ lau từ tủ dụng cụ, chậm chạp lau sạch nền nhà. Nước từ mái tóc ướt sũng nhỏ xuống, tạo thành những vệt loang lổ trên sàn. Tôi không thể trở lại lớp ngay được.
Hậu quả của trận “tắm nước” ấy là tôi sốt li bì cả tuần. Khi quay lại trường, vừa bước chân qua cổng, tôi đã nghe giọng Ruri-chan:
“Ủa? Nghỉ gì mà lâu thế? Bộ định đổ lỗi cho tụi tao hả?”
“Không… không phải…”
“Vậy thì phải đi học chứ! Dù có chết cũng phải lết tới trường!”
“Tại… mẹ mình bảo nghỉ…”
“Này! Tao nói rồi, dù chết cũng phải đi học! Không đi thì chết luôn đi!”
Trong nhà vệ sinh quen thuộc, tôi bị ba đứa bạn của Ruri-chan giữ chặt. Không thể vùng vẫy, tôi chỉ biết đứng im, nhìn Ruri-chan rút cây bút bi ra.
Chiếc bút đáng ra dùng để học giờ lóe lên ánh bạc sắc lạnh như lưỡi dao. Tiếng “cạch cạch” khi ngòi bút bật ra nghe như âm thanh của lưỡi dao rọc giấy.
“Trước tiên, phải dạy cho cơ thể mày nhớ bài học đã, nhỉ? Bắt đầu từ đùi nhé~”
Ruri-chan giật mạnh váy tôi. Tiếng khóa kéo bị xé toạc vang lên, chiếc váy rơi xuống đất.
“Trời ơi, con nhỏ này còn mặc quần lót in hình hoạt hình nữa, quê mùa quá~”
Mặt tôi nóng bừng, không rõ vì xấu hổ hay vì bị giữ chặt. Chưa kịp phản ứng, ngòi bút sắc nhọn đã cắm phập vào đùi tôi.