Đã bao lâu , không nhìn anh gần như vậy, chỉ có hai người chúng ta?
Nhìn mình bị anh nắm chặt ở trong tay hai tay , anh cố chấp như vậy, không để ý Triệu Tịnh Tịnh tức giận, không để ý tôi đã đính hôn , cứ như vậy tại đã hôn mê trước khi , bắt được tôi , liền không buông ra .
Ngắm thật kỹ anh một chút đi, có lẽ là một lần cuối cùng . Lập tức . . .phải kết hôn .
“Đã ba năm . . . Không có ngắm em thật kỹ rồi.” Thanh âm của anh khàn khàn lại mang theo một tia ôn nhu .
Anh tỉnh ! Tôi ngẩng đầu , chống lại cặp mắt của anh — nước mắt tràn đầy mắt .
“Tiểu Ảnh, thực xin lỗi , thực xin lỗi !” Mắt của anh sớm đã thủy quang mê ly , “Anh đáng chết ! Đáng chết !Em một mình xóa sạch đứa nhỏ, anh không ở bên cạnh em chăm sóc; một mình em khổ sở , anh lại cùng người con gái khác một chỗ . . .”
“Mạc Thành . . .” Tôi nước mắt tràn đầy, “Đã qua . . .”
“Vì sao không nói cho anh?” Anh hối hận không thôi , “Em nói cho anh…anh làm sao sẽ để em rời anh đi? Làm sao sẽ nghĩ đến để em yêu người khác?”
“Nói cho anh biết? Để anh đem anh trai vào ngục giam sao? Nếu như cha mẹ em biết , sẽ không bỏ qua cho nhà anh đâu.” Cha mẹ của tôi , Phó thị trưởng cục dân chính, sẽ không bỏ qua bọn họ.
“Tiểu Anh!” Anh ôm cổ tôi , như muốn đem tôi khảm vào thân thể , “Anh chỉ yêu em! Chỉ yêu mình em thôi!”
“Mạc Thành . . .”
Cho tới bây giờ không nghĩ tới , còn có cơ hội như vậy , anh gần tôi như vậy , còn cơ hội , lại trở lại trong lồng ngực của anh .
Một nghìn ngày đêm , kim khoan tâm xương cốt đau đớn không cách nào tiêu tan bi thương , đều tại thời khắc này , bộc phát .
“Em cũng yêu anh! Mạc Thành ! EM cũng vậy, quên không được anh! Quên gì, cũng không quên được anh!”
Đọc đầy đủ truyện chữ Không Nỡ Quên, truyện full Không Nỡ Quên thuộc thể loại Ngôn Tình cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Không Nỡ Quên