Khương Chiêu đến bên cạnh Lâm Nha, hỏi: “Ngươi không sợ?”
Lâm Nha: “Không có gì phải sợ, mục tiêu của bọn họ không phải ta mà là Thẩm Vu Uyên. Trước khi Thẩm Vu Uyên tới, ta vẫn an toàn.”
Khương Chiêu mờ mịt: “Ngươi và Thẩm thái phó có quan hệ gì?”
Lâm Nha ngầm ngâm một lúc, biểu tình mê man: “Quan hệ phụ tử.”
Khương Chiêu mềm nhũn cả chân: “Không phải chứ?”
Lâm Nha nhìn Khương Chiêu, bật cười: “Đùa ngươi thôi.”
Khương Chiêu bán tín bán nghi, Lâm Nha khoát tay liên tục đảm bảo không có quan hệ thân thiết với Thẩm Vu Uyên, tỏ vẻ đám người bắt cóc chắc cũng biết bọn họ không có quan hệ thân thiết.
“Bằng không sẽ không dùng thuyền thương nhân bình thường và đám lưu manh trong Bát Bách Tự bắt ta. Ngươi thử nghĩ xem, trước tiên bắt chúng ta rời khỏi Kiến An, nếu Thẩm Vu Uyên đuổi theo chứng tỏ ta và hắn có quan hệ không tầm thường. Nếu chúng ta không được cứu, bọn họ cũng sẽ có nhiều tiền, nếu chúng ta được cứu ra ngoài, bọn họ cũng lời một cái tin tức. Dù sao cũng không thiệt thòi.”
Khương Chiêu ngây ngốc: “Cho nên chúng ta sẽ được cứu sao?”
“Được.” Lâm Nha tin vào bản lĩnh của Thẩm Vu Uyên.
Khương Chiêu: “Vậy chẳng phải Thẩm thái phó sẽ chịu thiệt sao?” Sau khi phát hiện mình an toàn, hắn bắt đầu kêu oan cho Thẩm Vu Uyên.
“Cũng chưa chắc.” Lâm Nha cảm thấy Thẩm Vu Uyên sẽ không lỗ.
Người bắt cóc chỉ giam giữ bọn họ, không ưu đãi cũng không bạc đãi, chỉ nhốt hai người trong khoang thuyền. Một đường bình yên vô sự sắp tới Phiêu Kỵ Hàng, người trông coi trên thuyền lơi lỏng không ít, dường như đã xác nhận thân phận Lâm Nha không quan trọng gì. Hiện tại bọn họ lo lắng đắc tội Khương Chiêu sẽ vô cùng thê thảm, vì vậy vội vàng đưa hai người bọn họ sang khoang thuyền thượng đẳng.
Lâm Nha nằm trên giường mềm mại ngáp tới ngáp lui: “Có người tới thì gọi ta.”
Khương Chiêu không gan dạ bằng y, lo sợ bất an: “Được.”
Đội thuyền đến Phiêu Kỵ Hàng, kiểm tra được thông qua, đang định cho đi thì ở xa xa nhìn thấy mặt sông rộng lớn phía trước xuất hiện lâu thuyền cờ Phi Vân. Binh sĩ của Phiêu Kỵ Hàng thấy thế, trong lòng biết khác thường, vội vàng chuẩn bị đợi mệnh, bảo vệ tốt Phiêu Kỵ Hàng. Người trong thương thuyền cảm thấy bất an, chờ đến khi xác nhận đúng là lâu thuyền Thẩm gia, hơn nữa còn thấy nam nhân tóc bạc thắng tuyết trên khoang thuyền chính là Thẩm hầu gia, cảm giác như bị sét đánh.
Có vài người biết chút nội tình, cho rằng cùng lắm Thẩm phủ phái vài hạ nhân, tư binh đuổi bắt, ai ngờ lâu thuyền Thẩm gia và Thẩm Vu Uyên tự mình động thủ. Lúc này dù ngu xuẩn hơn nữa cũng hiểu rõ thân phận của Lâm Nha không thể tùy tiện động vào, sợ rằng phía sau những tên ăn gan hùm mật gấu muốn vươn móng vuốt cào một cái nhưng cào xong mới biết không thể động vào, lúc này chắc hối hận không thôi.
Lực lượng hùng hậu bao vây thương thuyền, hầu như không dám phản kháng, nộp khí giới đầu hàng. Thẩm Vu Uyên đi lên sàn tàu thương thuyền, mặt bình tĩnh không nhìn ra tâm tình biến hóa, tay gõ gõ tay vịn xe lăn, sau khi thuyền trưởng nơm nớp lo sợ đến mức sắp ngất xỉu thì hắn mới lên tiếng: “Người đâu?”
“Ở, ở trong khoang thuyền.” Thuyền trưởng run cầm cập, trả lời xong rồi ngất đi.
Thẩm Vu Uyên xua tay, không cho người đi theo, tự đẩy xe vào. Khương Chiêu nhìn thấy hắn, kích động đến độ nói không ra lời. Thẩm Vu Uyên cất tiếng: “Ra ngoài.”
Khương Chiêu: “Vâng, đi ngay đi ngay.”
Sau khi rời khỏi mới nhớ ra Lâm Nha còn ở bên trong, hắn định đi vào nhắc nhở thì bị cản lại rồi kéo đi. Trong khoang thuyền, Thẩm Vu Uyên đứng lên bước thong thả đến đầu giường, vừa thấy đã tức đến bật cười.
Lâm Nha mặt mày hồng hào, ngủ đến không lo không sầu, rất thoải mái. Khoang thuyền được bố trí khá hoa lệ, nhìn kiểu nào cũng không giống cũi. Chạy trốn còn không quên hưởng thụ, gan thật lớn. Phía trước làm rất tốt, ngoan ngoãn nghe lời, sau lưng hắn bỏ chạy mất tăm. Thẩm Vu Uyên xoay người lên giường, kéo chăn đắp trên người Lâm Nha, chậm rãi cởi vạt áo và đai lưng của y.
Hắn nắm lấy hai tay Lâm Nha, dùng đai lưng trói chặt tay lên đầu giường. Dựa vào ánh sáng nhìn lồng ngực xích lõa của Lâm Nha, thản nhiên sờ lên.
Lâm Nha nhíu mày tỉnh lại, nhìn thấy Thẩm Vu Uyên còn mờ mịt, không cảm thấy nguy hiểm, muốn dựa vào dụi dụi: “Sao giờ mới đến?”
Thẩm Vu Uyên ngừng tay, híp mắt nhìn Lâm Nha, cho rằng y nói dối. Nhưng không thể phủ nhận hắn vì câu nói này mà rung động, tim bị chọc trúng, tình cảm mềm mại ấm áp lưu động. Chẳng qua, không thể tin.
Lâm Nha sẽ nói dối, là tiểu phiến tử* mồm đầy dối trá.
(Tiểu phiến tử: tên bịp bợm, lừa gạt)
Đọc đầy đủ truyện chữ Kim Phong Ngọc Lộ - Mộc Hề Nương, truyện full Kim Phong Ngọc Lộ - Mộc Hề Nương thuộc thể loại Huyền Huyễn cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Kim Phong Ngọc Lộ - Mộc Hề Nương