1

Đế Đô, bệnh viện quân y số ba.

Đây là bệnh viện duy nhất chuyên về điều trị các “triệu chứng Tinh linh” ở Đế Đô.

Trong lĩnh vực nghiên cứu Tinh linh thuật, đặc biệt là “lời nguyền”, “tẩy não” hay “độc dược”, số lượng học giả cực kỳ ít, và việc chữa trị cũng rất khó.

Chính vì thế, các bác sĩ ở bệnh viện này đều là những chuyên gia trong việc điều trị các triệu chứng Tinh linh như vậy.

Và tại phòng bệnh thứ hai...

“Trời, sắp tới sẽ bận rộn đấy. Nói gì thì nói, đây cũng là trường hợp chưa từng có tiền lệ.”

Ánh sáng xanh chiếu rọi cả hành lang.

Một chất giọng vô tư vang vọng cả hành lang với những viên gạch men trắng sữa. Và trên đó, một người đàn ông cao gầy bước đi nhanh nhẹn, bên cạnh ông là một trợ lý mặc áo blouse trắng──

“Hiện trường là trạm kiểm soát biên giới thứ tám, vụ việc xảy ra khoảng bảy giờ trước phải không, Michaela-kun?”

“Vâng ạ.”

“Có ba mươi chín nạn nhân. Hai mươi lính biên phòng Đế Quốc và...... mười chín quân tinh nhuệ Nebulis đang cố xâm nhập lãnh thổ Đế Quốc. Toàn bộ đã bất tỉnh. Triệu chứng chung là ‘hôn mê không rõ nguyên nhân’. Không có dấu hiệu tỉnh lại. Đến bây giờ đã thử những cách gì rồi?”

“Tiếng ồn, bao gồm cả việc gọi họ. Tác động vật lý từ ngoài, ví dụ như vỗ vai. Cưỡng chế tỉnh táo thông qua thuốc. Nhưng không cái nào có tác dụng cả.”

“Đủ rồi.”

Người đàn ông cao gầy gật đầu hài lòng trước câu trả lời của nữ nhân viên y tế tên Michaela.

“Michaela-kun, đưa ta bệnh án...”

“Viện trưởng Newton.”

“Sao vậy?”

“Ngài đang cầm bệnh án trên tay mà.”

“Úi? Ờ ha. Ta cũng hay quên đồ khi mải nghĩ về cái gì đó. Thỉnh thoảng còn đi tìm kính trong khi đang đeo cơ mà.”

Khi được Michaela nhắc nhở, viện trưởng với bộ râu chỉ biết cười gượng.

──Thập tọa Thánh Đồ.

Trưởng viện nghiên cứu, Sir Karossos Newton.

Ông có biệt danh “nhà nghiên cứu yếu nhất”. Với cái vai và bắp tay trông như có thể gãy chỉ với một cơn gió mạnh, ông là trường hợp đặc biệt khi là thường dân duy nhất trong hàng ngũ Thánh Đồ gồm toàn siêu chiến binh.

“Thủ phạm là...... người sáng lập Nebulis ư?”

“Trên giấy tờ thôi ạ. Vừa nãy tham mưu Risya có liên lạc với cháu. Sự thật là một đối tượng mà Bát đại Tông Đồ đang bí mật nghiên cứu đã mất kiểm soát. Cụ thể thì đó là Elletear, đệ nhất công chúa của Chủ Quyền Nebulis.”

“Phù thủy mà chúng ta không có thông tin...... à?”

Giám đốc Newton khẽ cằn nhằn.

“Nghe cũng hợp lý với triệu chứng Tinh linh lần này. Nó chưa từng xuất hiện trước đây. Có lẽ Bát đại Tông Đồ đang nghiên cứu để tạo ra một phù thủy có thể vượt mặt mọi phù thủy hiện tại. Ba mươi chín người bị tấn công ở cửa khẩu số tám chỉ có thể nói là không may. Nhưng ít nhất họ đã may mắn sống sót.”

“May mắn ư?”

“Đúng vậy, may mắn. Ít nhất ta cũng đang lên kế hoạch chẩn đoán, nghiên cứu và chữa trị cho ba mươi chín người này.”

Nhà nghiên cứu gầy dang rộng hai tay và nói như thể đang hát.

Người đàn ông này── dừng lại trước một căn phòng ở cuối hành lang.

“Quan trọng hơn bất cứ ai, cô ấy là nhân chứng sống duy nhất chứng kiến sức mạnh của phù thủy Elletear và trốn thoát. À... mà, thực ra có ba mươi chín người khác vẫn còn sống, nhưng chỉ còn đúng một người còn nói chuyện được.”

“Xin ngài hãy cẩn thận.” - Trợ lý Michaela nói trong khi chỉnh lại bao đựng súng ở thắt lưng. “Cô ấy là một thuần huyết. Trông cô ấy như một đứa trẻ nhưng Risya-sama đã nói sức chiến đấu của cô ấy cũng một chín một mười với Băng họa phù thủy.”

“Nghe ghê vậy. Nhưng cũng rất tuyệt vời.”

“Cô ấy hiện đang phải đeo ba cái còng để hạn chế Linh lực...... nhưng cháu cũng không biết nó có thể trấn áp được sức mạnh của thuần huyết đến đâu. Nên là dù đang được

theo dõi bằng camera giám sát, nhưng nếu phát hiện có hành vi thù địch hoặc hoạt động bất thường thì cháu sẽ nổ súng.”

“Tên của phù thủy này là gì?”

“Theo báo cáo thì là—” - Michaela nhìn xuống tờ báo cáo trong tay: “Kissing ạ.”

Khóa cửa được mở.

*Kít*...... Sau một âm thanh nặng nề, cánh cửa kim loại mở ra.

──Phòng thẩm vấn phù thủy.

Bên cạnh chiếc bàn vuông là hai chiếc ghế thô sơ.

Có ba camera giám sát trên trần. Ngoài ra, các máy dò năng lượng Tinh linh cũng được lắp đặt ở bốn góc trần và bốn góc sàn.

“Xin phép được làm phiền, tiểu thư xinh đẹp.”

Viện trưởng Newton và Michaela bước vào phòng.

Trong khi đó, cô gái với mái tóc đen đang ngồi trên ghế, không hề cử động.

Dung mạo đáng yêu, đôi môi nhỏ nhắn hồng hào, cô dễ thương đến mức bất kỳ ai cũng phải ngoái đầu lại để ngắm nhìn nếu vô tình chạm mặt trên phố.

Tuy vậy, cô chỉ nhìn xuống đất, không phản ứng lại khi Newton và cộng sự của ông bước vào.

“Tình trạng sao rồi, cô gái? Để tự vệ, chúng tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài còng tay cô. Nhưng nếu cô có mong muốn nào, chúng tôi sẽ lắng nghe.”

“────”

“Xin hãy yên tâm, cô gái trẻ. Chúng tôi không có ý định làm hại cô. Nghe hơi rập khuôn nhỉ? Well, tôi không phủ nhận đây là câu nói cổ điển để xoa dịu ai đó.”

“────”

“Giờ thì vào việc chính thôi, thưa tiểu thư. Đế Quốc có mong muốn hợp tác với cô.”

Newton ngồi đối diện với cô gái ở phía bên kia bàn.

“Nhóm của cô đang định xâm nhập lãnh thổ Đế Quốc. Nhưng khi đến cửa khẩu số tám thì không may gặp phải một con quái vật. Đúng không?”

“Nn?”

*Giật mình*

Viện trưởng Newton không bỏ lỡ khoảnh khắc cô gái tóc đen khẽ run rẩy.

Kissing đang hoảng sợ.

Một con quái vật có thể khiến Quân đội Đế Quốc run sợ và tâm lý của một thuần huyết bị tổn thương.

“Tôi chắc chắn cô bé đã được chứng kiến sức mạnh của con quái vật đó.”

“────”

“Chúng tôi rất cần thông tin đó. Nó sẽ là manh mối để chữa trị cho những người đã bất tỉnh. Đương nhiên, bao gồm cả quân đội Tinh linh đồng minh của cô.”

“............Đồng... minh.......”

Cô gái lần đầu tiên lên tiếng.

“............Chú.......”

“Hmm? Chú của cô bé là ai?”

“──────”

“Ồ, xin lỗi nhé. Có vẻ cô bé cũng không muốn đi sâu vào vấn đề này.”

Viện trưởng Newton hắng giọng một cách cường điệu.

Chỉ sau đó vài dây,...

“Tôi biết sẽ có rào cản tâm lý khi yêu cầu cô bé hợp tác với quân đội Đế Quốc. Nhưng hãy tin tôi, đây không phải chuyện gì quá lớn lao đâu”.

“────”

“Có qua có lại. Chúng ta có thể trao đổi những thứ có lợi cho cả hai bên. Cô sẽ cho chúng tôi biết về những bí mật của phù thủy đó. Chúng tôi sẽ sử dụng những thông tin đó để nghiên cứu cách chữa trị cho những người đang hôn mê. Đồng đội của cô cũng sẽ tỉnh lại. Hai bên đều vui, đúng chứ?”

“────”

Cô gái vẫn chỉ im lặng.

Dù trong thoáng chốc cô vẫn để lộ ra vẻ sợ hãi và dường như cũng đang định nói gì đó, nhưng nó cũng chỉ mờ nhạt như gợn sóng nhỏ giữa dòng suối. Và cũng như mặt nước sớm lấy lại sự tĩnh lặng, vẻ mặt của cô gái cũng nhanh chóng chìm trong một nỗi buồn sâu thẳm.

Cô không muốn nói chuyện.

Chính xác hơn. Người ta có thể dễ dàng thấy được: Mọi động lực giúp cô gái này có thể mở miệng đã biến mất.

Sau đó...

“Oi, oi, oi!”

Lúc đó, một giọng nói lớn vang lên cùng tiếng bước chân tiến lại gần.

“Vướng víu quá. Này Newton-chan!”

Cánh cửa bị đá một cách thô bạo. Sau đó, một nữ quân nhân với dáng vẻ hoang dã lao vào.

Tam tọa Thánh Đồ, “Cuồng Phong” Mei.

Cô có mái tóc dài rối bù, làn da rám nắng và cặp răng nanh dài bất thường nhô ra khỏi môi.

Cánh tay săn chắc như thép thò ra từ bộ chiến phục kiểu áo ba lỗ, kết hợp với ánh mắt sắc bén làm cho Mei trông như một con thú săn mồi lớn thuộc họ mèo.

Đôi mắt của cô sáng long lanh.

“Newton-chan! Thật luôn, ông anh bắt được bé phù thủy này hở?”

“Hmm? Hiếm thật đấy, Mei-kun. Lại bỏ bê việc hộ vệ cho hoàng đế để đến cái chỗ u ám này à?”

“Thì tò mò thôi chứ sao. Với lại ghé chọc ông anh chút cho vui đó ấy mà!”

Mei đi thẳng vào phòng nghiên cứu.

Nhìn phù thủy đang bị còng tay, Mei hét lên: “Waaa.”

〝Ta là Kissing Zoa Nebulis đệ IX.〟

〝Để chị đây cho bé hiểu vì sao chị được người ta gọi là “Cuồng phong”.〟

Hai người là cựu kình địch ngoài chiến trường.

Trong cuộc tập kích vào cung điện hoàng gia Nebulis của Quân đội Đế quốc. Chính Kissing đã đánh một trận một mất một còn với Mei khi cô đến Tháp Mặt Trăng.

Vào thời điểm đó, trận đấu đã kết thúc với tỷ số hòa, nhưng──

“Úi, bất ngờ đấy. Hàng thật này. Sao ông anh bắt được hay vậy?”

Vị Thánh Đồ nhìn chằm chằm vào kẻ thù của mình - một phù thủy.

“Lâu không gặp, cô bé. Yaaa~ Thật tiếc vì lúc đó bị cản trở. Cơ mà chưa giải quyết xong cô bé đã bị bắt rồi? Hay là...? Cô bé cố tình bị bắt đệ gặp chị?”

“────”

Nữ phù thủy không trả lời.

Giống như trước đó, cô cúi mặt xuống và không nói gì. Tuy vậy, Mei dường như không bận tâm và tiếp cận cô với vẻ mặt ngày càng hưng phấn.

“Nè, nè trả lời đi chớ? Cô...... thực ra bị còng vầy vẫn dùng Tinh linh thuật được phải không? Chị là người biết rõ nhất, cô bé khác với lũ nhân vật quần chúng, hiểu chứ? Đừng giả vờ ngoan hiền như thế nữa. Tấn công chị đi. Nè~”

“────”

“Nè, tiểu thư. Vẫn đang dò xét hở?”

Mei cúi người xuống.

Cô vui vẻ ghé sát vào khuôn mặt nữ phù thủy trong khi cô bé vẫn không chịu ngẩng đầu lên. Nhưng... Newton và Michaela nhanh chóng nhận thấy vẻ mặt của Mei đã tối sầm lại.

Ban đầu, trông Mei có vẻ khó hiểu. Sau đó dần trở nên không vui. Và cuối cùng──

*Rầm*!

Chiếc bàn trước mặt cô đột nhiên lao thẳng lên trần nhà.

“Kya!?”

Trợ lý Michaela hét lên và co rúm lại.

“C-ccái...... Ngài làm cái gì vậy, Mei-sama!? Tự nhiên phá hỏng cái bàn!?”

“Bực thiệt.”

Chiếc bàn mà Mei đá lên ngay lập tức vỡ thành vô số mảnh vụn.

Các mảnh vỡ đó rơi xuống đầu Michaela và Newton.

“......Thật nhàm chán.”

Mei phàn nàn.

Với đôi mắt cảnh giác, cô nhìn xuống cô gái tóc đen - người vẫn bất động kể cả khi cái bàn bị phá hủy.

“Hỏng rồi.”

“Hmm?”

“Àaa~aaaaa, Newton-chan. Thẩm vấn con bé chả có tác dụng gì đâu. Chẳng còn gì cả. Giờ nó chỉ là một cái xác rỗng không linh hồn, không sức lực...... Tự nhiên tốn thời gian đến đây làm cái gì không biết.”

Mei không giấu tiếng thở dài:

“Chả còn tâm trạng trêu ông anh nữa. Thế nhé, Newton-chan, tự lo việc còn lại đi nhá.”

Cô rời đi mà không đợi câu trả lời.

Hình bóng tam tọa Thánh Đồ biến mất cuối hành lang, mang theo những tiếng bước chân có phần chán nản.

Mười lăm phút sau──

Newton và Michaela cũng từ bỏ việc đàm phán và rời khỏi phòng trong khi cô gái phù thủy vẫn im lặng.

2

Màn đêm dần buông xuống.

Bức màn đen bao phủ lên nền trời xanh thẳm đang từ từ buông xuống đường chân trời.

Đây là thời điểm mặt trăng sẽ tỏa sáng.

Khi còn nhỏ, cô luôn được dạy rằng rằng không cần phải sợ hãi màn đêm. Vì mặt trăng tỏa sáng trên bầu trời đêm sẽ bảo vệ cô.

Cô được dạy rằng gia tộc Zoa sẽ được mặt trăng bảo vệ. Và cô đã luôn sống với niềm tin đó.

......Nhưng mà nên làm gì đây?

......Không thể tin được nữa. Dù muốn mình cũng không thể tin vào điều đó nữa. Màn đêm thực sự đáng sợ.

Và đó là lỗi của “nó”.

〝Ta sẽ cho các ngươi nghe. Khúc cầu siêu cho hành tinh này.〟

“Nn?”

Toàn thân Kissing run rẩy, như thể một cơn ớn lạnh vừa chạy khắp cơ thể cô.

Kissing nhớ lại.

Con quái vật với giọng nói của...... đại công chúa nhà Lou.

Cô hiểu đặc tính của "đôi mắt” của mình.

Với đặc trưng cơ thể cực hiếm là Tinh linh ấn trên con ngươi, Kissing có thể nhìn thấy dòng chảy năng lượng Tinh linh.

Người sáng lập: Lớn hơn bất cứ ai. Dữ dội. Cơn bão.

Hoàng đế: Nhỏ. Nhưng lại hùng vĩ. Một dãy núi.

Aliceliese: To lớn. Kiều diễm. Hoa băng.

Mizerhyby: To lớn. Rực rỡ. Thái dương.

Sisbell: Nhỏ. Thoáng qua. Huỳnh quang.

Người khác thuộc quân Tinh linh: Rất ít. Mỗi người đều khác nhau.

Nhưng “nó” thì khác. Năng lượng rỉ ra từ toàn bộ cơ thể Elletear đang chuyển hóa thành một “thứ gì đó” khác.

Một thứ gì đó vô cùng khủng khiếp.

Sẽ dễ hiểu hơn nếu ví “nó” với thần chết hay ác mộng. Chỉ riêng việc nhìn nó thôi đã khiến cô sẵn sàng tâm lý cho cái chết.

Nhưng...

Cô vẫn còn sống.

Tại sao?

Vì mình mạnh ư? Không. Không phải vậy.

Mình đã được giúp đỡ?

Ai đó đã giúp mình trốn thoát?

Cả hai đều không phải.

Cô đã được bảo vệ.

“............Chú”

Trên mặt sàn lạnh giá, cô gái bò bằng cả tứ chi trong căn phòng tối đen như mực. Và ở trên một chiếc giường đặt tại góc phòng── một người đàn ông đeo máy thở đang nằm đó.

Có một vết bỏng lớn ở bên phải khuôn mặt của y.

Theo những gì cô biết thì đó là vết sẹo sau một trận chiến với quân đội Đế Quốc khi y còn trẻ.

Quá đau đớn và thảm hại sau chuyện đó, chưa kể đến y là một người có chỗ đứng trong hoàng tộc nên ắt hẳn luôn trong tầm mắt người đời. Thế nên, y che nó bằng một chiếc mặt nạ. Và kể từ đó, y tự gọi mình bằng một cái tên mỉa mai như một trò đùa.

──“Ngài Mặt Nạ”.

Bộ mặt thật của y tấm mặt nạ...

Việc để lộ bộ mặt thật trước quân đội Đế Quốc có thể coi là một sự sỉ nhục đối với y, thậm chí chẳng khác nào cái chết. Nhưng nếu không làm vậy, họ sẽ không thể đặt máy hỗ trợ hô hấp cho y.

“............Chú.”

Kissing xoa lên vết bỏng.

“Dừng lại đi, Kissing” ──Y mở mắt và nói vậy...... hay đó chỉ là một ảo tưởng thoáng qua của cô phù thủy nhỏ.

Mắt y vẫn nhắm chặt. Lẽ ra lúc đó toàn bộ thành viên ưu tú của gia tộc Zoa đều đã bị tiêu diệt ở quảng trường.

Tuy nhiên...

〝Ta sẽ cho các ngươi nghe. Khúc cầu siêu cho hành tinh này.〟

〝Chạy đi, Kissing! Chỉ riêng cháu────〟

Tinh linh của Ngài Mặt Nạ là “cánh cổng”.

Ngay trước khi “khúc cầu siêu” của phù thủy Elletear kích hoạt, một cánh cổng không gian đã mở ra trước Kissing.

Sau đó, cô ý thức của cô bị gián đoạn...

Và trước khi Kissing kịp hiểu chuyện gì xảy ra thì cô đã ở một nơi rất xa, và ngoại trừ cô thì tất cả mọi người đều đã bị hạ gục.

“...T...Tại sao...?”

Một tiếng nức nở nghẹn ngào thoát ra từ sâu trong cổ họng cô gái.

“......Chú...... Chú...... Lẽ ra chú đã có thể thoát được phải không...?”

Có một người có thể trốn thoát.

Tại sao người trốn thoát được lại là mình.

“......Chú... Tại sao chú lại hy sinh bản thân...... Chỉ để cứu cháu…?”

Hoàng hôn buông xuống nhường lại bầu trời cho màn đêm.

Và cho dù trời có sáng trở lại, họ cũng không bao giờ mở mắt ra được nữa. Mãi mãi.

“────Cháu xin lỗi!”

Tựa như con đê không thể ngăn dòng nước lũ, cảm xúc bị dồn nén trong cô vỡ òa, những giọt nước mắt lớn lăn dài trên gương mặt sáng mờ tựa ánh sao khuya.

“Cháu xin lỗi...... Cháu xin lỗi, cháu xin lỗi...... Là tại cháu, cháu quá yếu! Chắc hẳn chú phải chịu đau đớn nhiều lắm, và cả bây giờ cũng vậy...... Cháu...... nhưng cháu chẳng thể làm được gì!”

Kissing biết bản thân mình bất lực đến thế nào.

Dù sở hữu Tinh linh mạnh mẽ, dù là ứng viên cho vị trí nữ hoàng, nhưng cô gái ấy vẫn đau đớn khi nhận ra mình yếu đuối như thế nào.

Và...

Cô nhận ra một điều nữa.

“...Thưa chú...... cháu mới phát hiện ra...... có một thứ cũng đáng sợ...”

Kissing sợ hãi trước quái vật? Hay trước cái chết?

Không, cả hai đều không phải.

“Cháu sợ việc...... chỉ có một mình...”

Ngài Mặt Nạ vẫn bất tỉnh dù có được gọi tên hay bị chạm vào vết thương trên mặt. Khoảnh khắc đó, Kissing hiểu ra, rằng y sẽ không gọi tên cô nữa, sẽ không xoa đầu cô nữa.

Từ sự tuyệt vọng vì không thể đánh bại Phù thủy Elletear──

Từ nỗi sợ khi phải đối mặt với cái chết──

“Cháu sợ phải sống cô độc. Cháu không muốn sống trong một thế giới mà không có chú...”

Hơn cả cái chết, sự cô đơn khi chỉ có một mình thực sự đáng sợ hơn nhiều. Đó là điều Kissing nhận ra.

“......Thưa chú, chú có thể sẽ giận cháu...”

Cô nắm lấy tay người chú không còn đeo mặt nạ. Với đôi tay vẫn còn run rẩy, cô nắm chặt hết mức có thể.

“Nhưng cháu không còn lựa chọn nào khác. Cháu sẽ trả thù cho chú... bất kể cái giá phải trả lớn đến thế nào.”

Những đám mây đen đã tan biến.

Trong phòng quản thúc tràn ngập ánh trăng, công chúa của Mặt trăng ngước đầu nhìn lên.