Gia Cát tiên sinh đang đánh cờ với Thất Tình đại sư trong phủ Thần Hầu, vừa nghe có "Vương Tiểu Thạch môn đệ của Thiên Y Cư Sĩ cầu kiến", lập tức cho vào.
Y vừa nhìn thấy Vương Tiểu Thạch, liền ồ lên một tiếng.
Y không hỏi Vương Tiểu Thạch tại sao đến đây, không hỏi Vương Tiểu Thạch tại sao bây giờ mới đến gặp y, cũng không hỏi Vương Tiểu Thạch tại sao lại bị thương.
- Sư phụ cháu có khỏe không?
Y hỏi về Thiên Y Cư Sĩ.
- Thân thể gia sư luôn không tốt.
Vương Tiểu Thạch đứng thẳng nói:
- Tam sư thúc chắc đã biết rồi.
- Tô lâu chủ khỏe không? Hình như gần đây y vẫn luôn ở trong Thanh lâu không ra ngoài à?
Gia Cát tiên sinh hỏi tiếp:
- Nghe nói cháu đã kết nghĩa với y, y giết chóc quá nặng, sao cháu không đi khuyên nhủ y một chút?
- Đã lâu rồi cháu không gặp Tô đại ca.
Vương Tiểu Thạch nhìn ván cờ tàn còn chưa phân thắng bại trên bàn:
- Huynh ấy là người trong giang hồ, đại cuộc của Kim Phong Tế Vũ lâu đều do huynh ấy chủ trì. Có lúc giống như một ván cờ, khi mình suy yếu khó khăn, ngược lại phải phô trương thanh thế, đại khai sát giới, làm cho đối phương khiếp sợ không dám tấn công. Dùng công thay thủ như vậy mới hi vọng thở được một hơi.
Hắn ngừng một chút rồi nói tiếp:
- Sư phụ cháu thường nói, sự vật chuyển động khó mà nhìn ra hư thật. Vũ khí của con ong vò vẽ chỉ là một mũi kim, nếu không phải do nó bay nhanh, giống như bày ra cả một đống kim, vậy thì sẽ không dễ gì đâm trúng được người. Nhưng thật sự chuyển nhanh động nhanh, lên nhanh xuống nhanh lại chính là cực tĩnh. Chẳng hạn như vật đổi sao dời, trời lên trăng xuống, cũng là đang chuyển động, nhưng lại có thể làm người ta không phát giác ra.
- Có đạo lý.
Gia Cát tiên sinh khẽ nhíu đôi màu bạc, chỉ chỉ vào bàn cờ, nói:
- Giống như trong một bàn cờ, xe là xe, mã là mã, tướng là tướng. Lúc cần thiết, tướng có thể dùng làm xe, mã cũng có thể dùng làm xe; nhưng lúc bình thường, mỗi thứ đều có quy tắc của nó, cần phải tính toán để tác chiến và sống sót lâu dài. Tô Mộng Chẩm chinh nam phạt bắc, liên tục chiến đấu, có lẽ chỉ là vì che giấu hoàn cảnh khó khăn của mình. Thế nhưng Bạch Sầu Phi là phó lâu chủ, tại sao lại muốn lập băng kết đảng, gây ra nhiều chuyện?
- Sấm sét đột ngột luôn phải nghe được tại nơi im ắng, những lời ca tụng luôn phải tìm lấy trong biển lửa rừng đao.
Vương Tiểu Thạch nói:
- Huênh hoang sinh sự, trở thành mục tiêu công kích, đối với một số người là một chuyện ngu ngốc, nhưng đối với một số người khác lại là hành động sáng suốt. Cực động chính là tĩnh, cực khéo lại thành vụng. Một người tài cao gan lớn, thông minh tài trí, cũng giống như một mũi dùi sắc để chung với một đống đồ cùn trong túi, sớm muộn gì cũng sẽ cắt đứt túi vải lộ ra mũi nhọn. Nhưng cái gọi là "sớm muộn" này có thể chậm cũng có thể nhanh, có người chờ được nhưng cũng có người không chờ được. Tự đưa mình lên cao, đương nhiên sẽ khiến cho người ta xem như đích ngắm, nhưng có thể trở thành đích ngắm cũng coi như hoàn thành mục tiêu rồi. Đây hiển nhiên là con đường tắt để dương danh lập nghiệp. Còn muốn tiềm phục dưới nước thì trước hết phải có khả năng tiềm phục, nếu không giang hồ sóng sau xô sóng trước, võ lâm lá mới thay lá rụng, thành tựu nho nhỏ không nên nghiệp lớn, chết rồi mất rồi bại rồi vong rồi cũng chẳng ai biết, không ai hiểu. Đối với một số người, cả đời thà rằng gây thù chuốc oán cũng không muốn sống một cách bình lặng, cho dù bị người cười, bị người mắng hay bị người cười mắng, chỉ cần thuận theo bản tính, sống cho thoải mái, vậy thì đã làm sao.
- Có đạo lý.
Gia Cát tiên sinh nói:
- Cũng giống như đánh cờ, muốn bày sát cục, có lúc phải dùng một hai quân xông vào trận địa, thu hút sự chú ý của quân địch, mới có thể thi triển nước cờ tuyệt diệu. Lục Phân Bán đường nhìn giống như đã bị Kim Phong Tế Vũ lâu đánh cho chỉ còn cách chống đỡ, nhưng tuyệt đối không thể xem thường.
- Trong đánh cờ có một nước rất cao minh, đó là vào giây phút quan trọng sẽ không tiếc thí quân.
Vương Tiểu Thạch nói:
- Lục Phân Bán đường giống như tráng sĩ chặt cổ tay, vứt bỏ Tổng đường chủ Lôi Tổn, nhưng nhờ vậy mà thực lực, thế lực và tiềm lực của bọn họ đều được bảo toàn. Hiện giờ Địch Phi Kinh làm chủ sự, y từng cúi đầu nhiều năm tại Lục Phân Bán đường, hôm nay lại xuất đầu lộ diện, đó gọi là "ẩn nhẫn nhiều năm, mưu toan tất lớn". Y là một nhân vật tuyệt thế, một người không thể xem thường. Muốn biết đối phương rốt cuộc là loại người gì thì phải xem kẻ địch của y, kẻ địch của y là người thế nào thì y là người thế đó. Bằng hữu khó tìm, kẻ địch càng đáng phục hơn.
- Có đạo lý.
Gia Cát tiên sinh nói :
- Trong đánh cờ có những nước tuyệt diệu, lúc bắt đầu thông thường sẽ không biết nó ra sao, đến khi đi được mấy bước, hoặc đi mấy chục nước, thậm chí phải đến thời điểm quan trọng mới có thể thấy được tác dụng của nó. Mê Thiên Thất Thánh giống như đã hoàn toàn bị Lục Phân Bán đường liên hợp với Kim Phong Tế Vũ lâu tiêu diệt, cháu thấy Quan Thất còn có thể vùng dậy lần nữa hay không?
- Quan Thất còn chưa chết, chỉ cần y còn sống thì tất cả đều có thể.
Vương Tiểu Thạch nói:
- Trên thực tế, Quan Thất đột nhiên mai danh ẩn tích cũng là chuyện tốt, bởi vì Mê Thiên Thất Thánh nổi lên quá nhanh, khó tránh khỏi rễ lay cây ngã. Nói chung chuyện của con người, dù là tranh cường đấu thắng hay vui chơi đánh bạc thì đều có quy củ, mà đã có quy củ thì nhất định sẽ có phương pháp và người phá vỡ quy củ. Không phá không lập thì chỉ là kẻ tầm thường, người biết phá cũng chưa thể xưng hùng, chỉ khi biết lập mới có thể xem là người tài. Người biết phá biết lập là nhân kiệt, nhưng đến cuối cùng vẫn sẽ trở về không phá không lập. Đó mới là cảnh giới viên mãn thông suốt, đồng thời cũng tự hình thành một quy củ, cho đến khi những người khác đến phá vỡ quy củ này. Quan Thất giống như đã "chết" một lần, đó là y đã phá vỡ quy củ do chính mình lập nên. Chỉ cần người không chết, tâm không chết, hoàn toàn có thể làm lại một lần nữa.
- Có đạo lý.
Gia Cát tiên sinh nói:
- Vậy cũng giống như sắp xếp lại một bàn cờ. Nhưng sư phụ cháu có tài năng tuyệt thế, là người hữu dụng, tại sao lại không tái xuất giang hồ, ra sức vì nước?
- Mỗi người đều có chí riêng, không thể ép buộc được.
Vương Tiểu Thạch nói:
- Có người cho rằng phải quyết sát ngàn dặm, tung hoành vạn dặm, mới xem là uy phong thỏa nguyện; có người yêu thích quyền thế, lật mây làm mưa, mới xem là thành tựu lớn lao; nhưng cũng có người chỉ thích trồng hoa ngắm trăng, sáng nghe chim hót chiều ngồi thiền, mới là chuyện tiêu dao tự tại nhất trong thiên hạ. Gia sư thân thể không tốt, hơn nữa vốn không thích ân oán giang hồ, thế tình xung đột ở bên ngoài. Tính tình người như vậy, có lẽ cuộc sống ẩn dật phù hợp với người hơn.
- Có đạo lý.
Gia Cát tiên sinh vuốt râu nói:
- Cháu mới vừa nói, loại người gì thì sẽ có kẻ địch đó, vậy cháu nói xem kẻ địch của ta là loại người thế nào?
- Sư thúc là người vì dân vì nước, đại nhân đại nghĩa, kẻ địch của các người đương nhiên là địch của nước, thù của dân, còn những kẻ địch bình thường khác các người sẽ không để trong mắt. Giống như bốn vị cao đồ, bốn vị danh bộ sư huynh, bọn họ chủ trì chính nghĩa, đối địch với tất cả đạo tặc coi trời bằng vung, đó là "công địch" chứ không phải là "tư địch" của cá nhân bọn họ. Người đối địch vì thiên hạ là người đánh kính, còn người đối địch vì tư lợi là kẻ đáng khinh. Kẻ địch của các người thông thường cũng là "kẻ địch số một" của dân chúng, cũng tức là "thiên địch". Đây mới là kẻ địch không dễ giải quyết, rất khó đối phó.
Vương Tiểu Thạch nói:
- Bởi vì kẻ địch của các người lợi hại, cho nên nếu không đại thành thì sẽ đại bại. Người thành ơn đức vạn dân, kẻ bại hài cốt không còn, cho nên quá trình đối địch càng xúc động lòng người thì càng được tôn kính.
- Có đạo lý.
Gia Cát tiên sinh uống cạn rượu trong chén:
- Bản thân cháu thì sao? Một hiệp khách, một đao khách, phải vô tình đoạn tình mới có thể luyện thành kiếm pháp tuyệt thế, đao pháp kinh thế. Sư phụ cháu nói rằng cháu bản tính đa tình, không thể luyện được đao pháp tuyệt tình và kiếm pháp vô tình, lại luyện thành Nhân Kiếm Nhân Đao, như vậy có thể cầm đao vung kiếm hành tẩu thiên hạ không?
- Nhân nghĩa là giữa người và người. Con người sống với nhau vốn là có tình có nghĩa, nếu vì muốn luyện đao pháp kiếm chiêu mà phải tuyệt tình tuyệt nghĩa, vậy thì làm người còn không được chứ nói gì đến làm hiệp khách đao khách, chỉ là trò cười mà thôi. Người ở trên đời trước tiên phải học cách làm người, sau đó mới học những việc khác, chẳng hạn như thợ rèn thì học đập sắt, thầy giáo thì học chữ, quan lại thì học cách làm việc vì dân, đao khách kiếm khách thì rèn luyện đao kiếm. Nếu như làm người cũng không được, vì tuyệt chiêu tuyệt học mà đoạn tình tuyệt nghĩa, vậy thì không phải là người dùng tuyệt chiêu, người vung đao kiếm, mà là bị tuyệt chiêu điều khiển, bị đao kiếm nô dịch, không đúng sao?
Vương Tiểu Thạch nhe hàm răng trắng như hòn đá nhỏ, cười một tiếng nói:
- Đúng là ở trên giang hồ, làm người thì phải kiên cường mới có thể xem là người trưởng thành. Trong võ lâm từ lâu đã là bạn không phải bạn thân, địch không phải tử địch, thậm chí là bạn địch không phân, địch chính là bạn, bạn cũng chính là địch. Nhưng muốn làm một con người đáng phục, phải xem sau nhiều lần trải qua sóng to gió lớn y có còn là người hay không. Có lẽ trong mắt ta không có kẻ địch, cho nên ta là "vô địch".
- Hay, hay cho vô địch!
Gia Cát tiên sinh vỗ bàn kêu lên:
- Có đạo lý!
Từ khi gặp Vương Tiểu Thạch đến giờ, y đã nói bảy lần "có đạo lý".
- Người đâu!
Gia Cát tiên sinh có vẻ rất hứng thú:
- Mang rượu và thức ăn lên đây!
Thất Tình đại sư mỉm cười nhìn một già một trẻ này, dường như hoàn toàn không nghe thấy cuộc nói chuyện của hai người, chỉ nhìn vào ván cờ tàn, khổ công suy nghĩ phương pháp phá giải.
Thức ăn đã bưng lên, mùi vị quả thật tuyệt vời.
- Rượu ngon, thức ăn ngon!
Vương Tiểu Thạch không nhịn được khen:
- Nghe nói người phụ trách nấu ăn cho sư thúc là một vị đầu bếp nổi danh thiên hạ, hôm nay được thưởng thức quả thật là mỹ vị của nhân gian.
Gia Cát tiên sinh cười:
- Vưu Thực Tủy nấu ăn rất giỏi, nổi tiếng trong thiên hạ. Cháu có muốn gặp vị đầu bếp nổi danh này không?
Sau đó y vỗ tay ba lần.
Chỉ chốc lát sau, một người gầy ốm đi ra, khuôn mặt như ngựa, miệng lớn má hóp, nhưng cử chỉ lại rất có khí phái.
Gia Cát tiên sinh giới thiệu Vương Tiểu Thạch với y. Vưu Thực Tủy liền cười nói:
- Xin Vương công tử chỉ bảo nhiều. Món Pháo Tang Thuần Mẫu này là đặc sản nổi tiếng mà ta thích nấu, tiên sinh cũng thích ăn, công tử không ngại xin nếm thử một chút!
Vương Tiểu Thạch vừa nghe, trong lòng giật mình.
"Đặc sản nổi tiếng!"
Nói cách khác, Vưu Thực Tủy chính là nội ứng mà Phó Tông Thư bố trí bên cạnh Gia Cát tiên sinh. Hắn đã nói câu "đặc sản nổi tiếng", nghĩa là Ngũ Mã Dạng và Ngẫu Phấn đều đã bỏ vào trong rượu và thức ăn trước mặt Gia Cát tiên sinh.
Trong lòng Vương Tiểu Thạch thầm nghĩ, ngoài miệng lại nói:
- Bốn vị sư huynh kia của cháu đâu?
Gia Cát tiên sinh hiền từ nói:
- Bọn họ ở bên ngoài hộ pháp giúp ta, có muốn ta gọi bọn họ vào giới thiệu với cháu không?
Vương Tiểu Thạch vội nói:
- Nếu bọn họ có việc trong người, đợi một lát nữa bái kiến cũng không sao.
Gia Cát tiên sinh mỉm cười, quan sát Vương Tiểu Thạch một lúc, đột nhiên hỏi:
- Cháu có tâm sự sao?
Vương Tiểu Thạch cười một tiếng:
- Con người có ai mà không có tâm sự.
Lông mày trắng của Gia Cát tiên sinh nhướng lên:
- Trên người cháu có sát khí.
- Sát khí chia làm hai loại, một loại là giết người, còn một loại là bị giết.
Vương Tiểu Thạch hỏi ngược lại:
- Không biết bây giờ sát khí trên người cháu là loại nào?
- Cả hai loại đều có.
Ánh mắt Gia Cát tiên sinh lóe sáng:
- Giết người và bị giết.
- Vừa nãy cháu muốn giết người, nhưng lại giết không được.
Sắc mặt Vương Tiểu Thạch vẫn không thay đổi.
- Sát khí vẫn còn chưa tan.
Gia Cát tiên sinh hỏi:
- Lát nữa cháu còn muốn giết người sao?
Vương Tiểu Thạch cảm thấy lòng bàn tay phát lạnh, nhưng thần sắc vẫn bình tĩnh:
- Đúng.
Lúc này bỗng có hai người chạy nhanh đến, dáng vẻ rất gấp gáp.
Trong đó có một người trẻ tuổi, nhanh nhẹn dũng mãnh, lạnh lùng nghiêm nghị; còn người kia là một thanh niên dáng vẻ hào sảng cởi mở.
Gia Cát tiên sinh liền nói với Vương Tiểu Thạch:
- Bọn họ là Thôi Lược Thương và Lãnh Lăng Khí, là đồ đệ thứ ba và thứ bốn của ta, người giang hồ gọi là Truy Mệnh và Lãnh Huyết. Bọn họ vội vã chạy tới như thế, nhất định là có chuyện quan trọng. Để ta giới thiệu với cháu sau.
Vương Tiểu Thạch ồ một tiếng, ánh mắt có vẻ kinh ngạc.
Thanh niên dáng vẻ hào sảng kia nhanh chóng chạy đến, hơi thở không hề rối loạn, vái chào nói:
- Thế thúc, bên ngoài có Lỗ Thư Nhất, Yến Thi Nhị, Cố Thiết Tam và Triệu Họa Tứ mượn cớ khiêu khích, nói rằng muốn xông vào tìm thế thúc. Đại sư huynh và Nhị sư huynh đã ngăn cản bọn họ, hai bên đang giằng co.
Đôi mày bạc của Gia Cát tiên sinh nhướng lên, nói:
- Bọn họ đều là tâm phúc của Thái thái sư, gây sự như vậy nhất định là có nguyên nhân. Các cháu hãy mau đi giúp Thiết Thủ và Vô Tình, đợi lát nữa ta sẽ ra nói chuyện với bọn họ.
Truy Mệnh chắp tay nói:
- Rõ!
Lúc này Lãnh Huyết mới chạy đến trước mặt Gia Cát tiên sinh, kêu lên:
- Thế thúc!
Bọn họ tuy là đồ đệ của Gia Cát tiên sinh, nhưng đều xưng hô là "thế thúc". Gia Cát tiên sinh đối với bọn họ có nghĩa thầy trò, cũng có tình cha con, nhưng bởi vì có có nổi khổ riêng, y chỉ cho phép bọn họ gọi bằng "thế thúc".
- Ồ?
Vương Tiểu Thạch chợt hỏi:
- Chúng ta đã từng gặp nhau chưa?
Gia Cát tiên sinh đang định giới thiệu, Vương Tiểu Thạch vội nói:
- Hai vị có chuyện, không làm phiền nữa.
Gia Cát tiên sinh liền nói:
Đọc đầy đủ truyện chữ Kinh Diễm Nhất Thương [Luận Anh Hùng], truyện full Kinh Diễm Nhất Thương [Luận Anh Hùng] thuộc thể loại Kiếm Hiệp cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Kinh Diễm Nhất Thương [Luận Anh Hùng]