Trans & Edit: CCPD
◇◇◇
Hãy kiên định tiến bước trên chuyến hành trình bất tận này
Che chở bởi khiên và giáp đúc từ lòng can đảm và tình yêu
Băng băng cùng súng và kiếm sinh ra từ hy vọng và ước mơ
Dẫu cho ngày mai thế giới này có lụi tàn.
◇◇◇
Tôi tên là Kotoha Yozoru, một cậu học sinh trung học mà bạn có thể bất chợt bắt gặp ở đâu đó ngoài đường.
— Chí ít là nó đáng lẽ ra phải như vậy. Phũ phàng mà nói thì tôi chưa từng đặt chân đến ngôi trường trung học bao giờ. Chẳng là trước cả khi kịp nhận tấm bằng tốt nghiệp trung học cơ sở, tôi đã bị bắt cóc và cầm tù bởi một băng đảng Mexico khét tiếng. Ngày qua ngày tôi bị chúng sai khiến đủ điều để rồi giờ đây, chính chúng coi tôi như mầm mống tai ương và định chuyển tôi đến chốn thâm sơn cùng cốc nào đó. Cho nên, tự nhận mình là cậu nam sinh "bình thường" lúc này sẽ hơi trơ trẽn.
(Thật ư?...Là thằng nhóc đó sao?)
(— Đứa trẻ mang tên "Susurrdor"?)[note75166]
Một tên thủy thủ được giao nhiệm vụ lau chùi boong tàu lén nhìn đứa bị gông cùm ở chân như tôi với ánh mắt sợ hãi.
"Susurrdor."
Suspirar. Nó nghĩa là "kẻ thì thầm".
Thật khôi hài khi đường đường là thành viên của một trong những tổ chức mafia sừng sỏ nhất vùng Mexico, Sangre Oculta (Huyết ẩn) mà phải đi thấp thỏm liếc nhìn một thằng nhóc kém cỏi.
(Đậu má...Đầu mình sắp nổ tung đến nơi rồi...Cứ đà này thì chết yểu mất.)
Bị gô cổ ở chốn lộ thiên này thì dù cho có bảy phần không muốn nhưng đành ba phần bất lực hứng chịu những dòng suy nghĩ chảy thẳng vào sọ tôi. Khả năng thấu hiểu tâm tư người khác giờ đây là chất kịch độc. Chúng cứ xâu xé, gặm nhấm từng tế bào não, cố gắng tước đoạt đi nhận thức của tôi.
"Xin lỗi vì mọi chuyện đã đi đến nước này, Kotoha."
Tiếng bước chân khẽ khàng vang lên tách bạch với âm thanh lách cách nặng nề của đôi giày đế cứng mà lũ thủy thủ thường đi. Đây hẳn là từ một đôi giày da hàng hiệu của một nhân vật quyền cao chức trọng.
"...Vậy sẽ là anh sao, Rafa?"
Rafa Garcia. Tuy là môt ông chú trung niên đã quá tuổi tứ tuần, nhưng ông vẫn toát lên vẻ lực lưỡng, rắn rỏi sau lớp áo khoác đen và ẩn hiện đâu đó ở các khớp cổ tay, cổ chân, cổ áo là các hình xăm đã nhòe đi qua năm tháng.
"Ông El Sobrino sinh được đứa cháu hiếu thảo thật đấy. Sẵn lòng thay chú mình làm những việc dơ bẩn cơ mà?"[note75167]
"Thành tâm xin lỗi. Ta đã cố gắng ngăn chú ấy lại rồi."
(Nếu mình có thể thuyết phục được chú thì tốt quá...)
(...Nhưng ngặt nỗi quân lệnh như sơn.)
Tấm lòng chân thành đó suýt khiến tôi bật cười thành tiếng. Có lẽ, ông chú này là một trong những người hiếm hoi tâm khẩu tương ứng mà tôi từng gặp.
"Rốt cuộc, sau mọi chuyện thì giới thượng tầng cũng như người chú của ta đã quá lo sợ cậu. Kotoha à, cậu có biết không? Rằng những năm qua gia tộc chúng ta đã trở nên quá lớn mạnh. Một cách quá đỗi dị thường. Và cội nguồn của mọi thứ bắt đầu từ cậu, chính cậu chứ không phải ai khác. Nói không ngoa thì chỉ do một mình cậu thôi. Là cậu đã tiết lộ bí mật của mọi người. Nào là tham vọng đen tối của lũ cớm và bọn chính chị gia, hay điểm yếu chí mạng của bang nhóm đối thủ,... cho đến cả những sự thật mà gia tộc ta cố gắng che đậy nữa. Tất cả mọi thứ."
Vì lẽ đó nên tất nhiên mọi chuyện sẽ như thế này rồi. Không thể phủ nhận việc tôi là một con dao hai lưỡi. Một mặt là ác quỷ với khả năng đánh cắp tâm trí và thì thầm lại cho gia tộc mafia. Mặt khác lại là con sâu mọt ngấm ngầm đục khoét mọi thứ từ bên trong hoặc, nếu một ngày nào đó tôi rơi vào tay gia tộc đối địch, thì đó sẽ là dấu chấm hết cho mọi chuyện.
"...Ta muốn biết điều này từ cậu, Kotoha. Tại sao đến thời khắc này rồi mà cậu chưa lần nào mở miệng cầu xin một con đường sống?"
"Hả?"
"Chính cái vẻ mặt đờ đẫn này và cái ánh mắt vô hồn đó. Kể từ ngày đầu đã như vậy rồi. Cậu luôn hờ hững nhận mọi nhiệm vụ mà hiếm khi than phiền hay im lặng chịu đựng những đòn tra tấn. Ta cũng đã coi cậu là thân tín của mình rồi. Ấy vậy mà, ta chưa từng nghe một lời thỉnh cầu từ vị thân tín đó."
Chuyện này...
"Tại sao vậy?"
Lí do ư? Trong khi tâm trí rệu rã của tôi đang truy vấn câu trả lời, cơn đau lạnh buốt bất chợt chạy dọc bán cầu não tôi. Gắng gượng chịu đựng, tôi chậm rãi nhả từng từ...
"...Bởi vì hy vọng chưa bao giờ cứu sống tôi. Dù chỉ một lần."
Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, đôi mắt ngấn lệ của ông chú tí nữa kéo dài thành vệt trên khuôn mặt khắc khổ đó. Nhận ra điều này, ông ấy kịp thời quay đi che dấu vẻ mặt.
Từ từng gợn sóng cảm xúc của ông, tôi mơ hồ thấy khuôn mặt của một cậu bé. Hình như đây là đứa con trai đoản mệnh mười năm trước vì căn bệnh tim bẩm sinh của ông chú , người lẽ ra sẽ bằng tuổi tôi thì phải? Có lẽ ông ấy bất chợt nhìn thấy hình ảnh cậu bé ở tôi chăng?
"Đến nơi sẽ nóng lắm đó. Đây, ăn tạm cái này đi."
Sửa lại nét mặt xong, ông chú đút viên kẹo ngậm cứng vào miệng tôi rồi nhanh chóng rời đi. Thật vậy nhỉ... Cái người đàn ông mặt mày băm trợn như mấy tên vô lại đó lại có thể hảo ngọt đến nỗi nực cười mà.
"...Ngọt ngào quá."
Dưới bầu trời Thái Bình Dương bao la vời vợi, tôi, Kotoha Yozoru, tận hưởng vị ngọt viên kẹo nơi đầu lưỡi [note75168] trong cảnh bị gông cùm tứ chi. Chợt—
"Trông cậu ăn ngon quá. Cho tớ xin miếng được không?"
Tôi giật bắn người bởi âm thanh nữ tính, nhẹ nhàng như tiếng chuông ngân đó.
"Mmm, nngh...Oáp, ngủ được giấc đã quá sá~."
Người đang uể oải giãn gân cốt là một cô gái diện cái áo khoác đen tuyền, hòa quyện với đó là sắc đen sâu thăm thẳm của mái tóc và đôi mắt. Từ đầu đến giờ, cô ấy cứ nằm yên bất động làm tôi cứ tưởng là một cái xác chết cơ.
"Thế, cho tớ ít được không? Viên kẹo ý?"
"Cho cô một ít sao? Tôi lỡ cho vào miệng mất rồi còn đâu, hơn nữa tay tôi đang bị còng nên không thể trao được."
"Hẳn trong miệng cậu vẫn còn đúng không? Aaaaaah~"
Cô ấy há miệng như một chú chim non với ánh mắt long lanh đầy mong đợi. Ơ này, thật sự luôn đấy hả?
(Cổ muốn mình mớm kẹo cho cô ấy ư? Trực tiếp bằng miệng á?)
Ừm, chuyện này... diễn đạt sao cho đúng nhỉ. Chuyện này khiến tôi hơi khép nép.
(Ý là, đây là lần đầu tiên sau nhiều năm mình mới được ngửi thấy mùi gái!)
Ngoài ra, trông cô ấy cứ như một học sinh trung học. Chắc vậy?
(Thế nhưng,... số lượng xiềng xích đặt lên người cô gái này còn kinh khủng hơn cả mình nữa.)
So với kẻ chỉ bị xích tứ chi như tôi, cô ấy rõ ràng bị trói chặt hơn nhiều bởi lượng gông cùm như áo bó. Cứ như là kiềm hãm một con sư tử hay một con sói hung dữ vậy.
"Sao vậy? Tớ đang đợi mỏi miệng đây rồi này."
Mặc trong lòng chút bất an, do dự, tôi ghé sát mình gần vào môi cô gái ấy.
Kì lạ thay, trong đầu cô ấy không lóe lên bất cứ suy nghĩ nào. Tôi nhắc lại, nó hoàn toàn trống rỗng. Thật đáng sợ...
"Mmm...lerp."
Viên kẹo phủ đầy nước bọt theo đường dốc lưỡi tôi tạo ra, lăn từ từ vào lưỡi cô gái, rồi nó va nhẹ vào răng của cô ấy, vang lên tiếng lách cách trước khi mất dạng sau đôi môi hồng hào đó.
Nụ hôn đầu của tôi được trao đi như thế đấy.
"Mmm~! Ngọt quá! Ahhh~ ♡ Sống lại rồi~♡
Mình sống lại rồi~♡ !Cảm ơn đã cứu tớ~♡ !"
"...Ừm. Tôi cũng cảm ơn cô. Nhờ cô mà tôi mới kịp đạt được cột mốc quan trọng trong đời trước lúc nhắm mắt xuôi tay."
Không đoái hoài đến ẩn ý của câu nói đó, cô nàng chỉ nở nụ cười nhẹ nhàng.
(Quả là một cô gái quá ư là xinh đẹp.)
Làn da mịn màng như lụa. Đôi môi thì mềm mại như nhung. Hơn tất thảy, vẻ quyến rũ đó được tô điểm bởi nét huyền ảo, sắc lạnh của đá huyền thạch một cách hoàn hảo.
(Giá như ngày đấy mình không dính vào vụ bắt cóc...thì có lẽ mình đã có một cô bạn gái như này ở bên—)
Nói giỡn tí thôi.
"Thế, cơ sự nào khiến cậu bị giam trên con thuyền này?"
"Chỉ là biết quá nhiều thứ không nên biết. Để mà giờ đây, họ tính vứt tôi ở một quốc gia hẻo lánh nào đó. Không, phải nói là định bán đi thì đúng hơn. Mà này, tôi nghe nói rằng giá trị của tôi lên đến hai tỷ kim Trump đấy, nghe có tuyệt vời hơm?"
"Ồ! Thật ấn tượng!"
Cô nàng hớn hở vỗ tay như thể câu chuyện của tôi có gì đáng ăn mừng. Điều này khiến tôi không nhịn được mà phì cười.
"Còn cô thì sao?"
"Gây thù chuốc oán với quá nhiều kẻ. Để rồi khiến mọi chuyện rối tung rối mù cả lên. Kiểu kiểu vậy."
"..Hả? Thế cô là thành viên của một băng đảng nào đó sao?"
" Băng đảng gì cơ? Không. Tớ đơn giản là— ma vương thôi."
Ma vương. Một thuật ngữ kì lạ xuất hiện.
Cô gái vận bộ đồ đen nở nụ cười rạng rỡ. Mà thôi, dù cho không hiểu điều đó là gì, tôi cũng không muốn tọc mạch về điều đó. Cho nên tôi không quá bận tâm mà gặng hỏi lại.
"Tách tách...Mmm. Đỡ hơn nhiều rồi. Cảm ơn cậu lần nữa. Nào, hé miệng ra---Tớ trả lại này."
"Thôi, cô cứ giữ nó đi."
"Không được, không được. Khuôn mặt cậu trông hốc hác với tiều tụy thế kia cơ mà, cứ như sắp gần đất xa trời ấy."
Trong khi đang nghĩ (Thật ư?), cô ấy đã tiếp cận tôi với đôi môi hé mở. Viên kẹo hao mòn đi phần nào và lấm tấm chút chất lỏng dính đấy từ từ trượt vào miệng tôi.
"...Làm thế này cũng hơi ngại nhỉ?"
Nhìn cô ấy cười khúc khích với đôi gò má ửng hồng, má tôi đột nhiên cũng nóng ran đến lạ.
...Không, gượm đã. Giờ không phải lúc cho mấy câu chuyện tình thanh xuân sến súa như vậy!
"Vậy...Cậu thực sự không muốn trốn khỏi đây à?"
Cô gái tự nhận là Ma vương theo dõi cử chỉ của tôi bằng ánh nhìn trong veo đến lạ lùng.
"Nếu có thể thì tôi đã làm từ lâu rồi. Nhưng nhìn lại tình hình của tôi này. Chân tay bị xiềng xích bởi đủ thứ khóa, trên boong tàu thì không thiếu lúc nào có người canh gác. Hơn nữa, chuyến tàu đang ở giữa Thái Bình Dương rộng lớn. Thử nghĩ xem, không phải trốn thoát là điều không tưởng ư?"
"Nhưng chẳng phải có cố gắng còn hơn không sao?"
Nói đến đây, cô gái nở nụ cười bí ẩn, rạng rỡ đến nỗi không thuộc về bầu trời xanh ngắt này. Cứ như thể cô ấy đang đắm chìm trong một thế giới khác tách biệt hoàn toàn với hiện thực vậy.
"Kể cả khi mọi người coi đó là không thể, dù cho tỉ lệ chỉ có 0,0000001% đi chăng nữa,... thì nó vẫn lớn hơn không, phải chứ? Rốt cuộc thì những con số không biết nói dối mà."
"...Nghe thật liều lĩnh... cũng như tàn nhẫn đến đáng sợ."
"Nhưng đó chính xác là điều tớ sẽ làm."
Ánh mắt cô kiên định nhìn về phía trước. Ý chí sắt đá đó suýt khiến tôi bật cười. Sao cô gái này có thể chắc chắn đến vậy khi mọi thứ vốn đã an bài hết rồi cơ chứ?
"Bởi vì tớ tin rằng!"
Cái bóng dần dần phình to ra, nuốt chửng từng tấc ánh sáng và thế vào đó là ánh sáng xanh lam huyền bí. Không chỉ có thế, bao phủ quanh nó là những họa tiết hình học. Cái bóng như có ý thức, khẽ lay động với những họa tiết mà tôi chưa lần nhìn thấy trước đây.
"— Ước mơ này một ngày sẽ trở thành sự thực!"
Trong thoáng chốc, với bóng cô gái làm trung tâm, vô sô cái bóng xanh đen phóng vụt ra khắp sàn boong tàu, xé toạc không khí bằng tốc độ kinh hoàng.
"Guh-Ghk!?"
Tại cuối đường đi của một trong số chúng là một thủy thủ và dường như cái bóng của anh ta cũng lấp lánh màu xanh lam. Trong tích tắc, cái bóng xanh lam xuyên qua người anh ta như một chiếc máy khâu làm người anh ta thủng lỗ chỗ. Từ đó, các tia máu phớt ra tung tóe như đài phun nước, nhuộm đỏ mặt sàn bóng loáng mới lau.
"Áaaaaaaaaa!!"
Một thủy thủ tóc đỏ khác hét lên. Nhưng anh ta nhanh chóng bị "cắm cọc" từ miệng xuống đến hậu môn, hứng chịu một cái chết thảm khốc.
"GYAAAAAAAAAH!!Aaaagh! Dừng lại! Hãy dừng lại! Làm ơn dừng chuyện này lại!"
Lần này là tiếng kêu la của một thủy thủ râu ria xồm xoàm. Kết cục của anh ta là dẹp lép như chiếc bánh ngô với phần lục phủ ngũ tạng lòi ra hết bên ngoài.
"Chuyện..quái quỷ..gì..thế này?"
Con tàu bỗng chốc trở thành một lò giết mổ gia súc, một khung cảnh nơi pháp trường diễn ra những cuộc hành quyết bữa bãi.
Điều kinh khủng hơn ập vào bộ não tôi ngay sau đó, hàng chục luồng suy nghĩ của những thủy thủ sắp chết không ngừng xâm chiếm tâm trí tôi— Tôi không muốn chết. Không muốn chết. Mình không muốn chết. Sợ quá. Cứu tôi. Đau quá. Kinh tởm quá. Không muốn chết. Mình không muốn chết. Tôi không muốn chết.—
Phát cuồng bởi cảnh tượng và luồng suy nghĩ trên, tôi gào thét không ngừng cho đến khi cổ họng khản đặc.
"Ôi chao, thật là đáng thương."
Bất chợt, có gì đó ôm lấy và che phủ đầu tôi. Đó là cánh tay của cô ấy, cô gái tự xưng là ma vương.
"..Đúng vậy. Cậu và tớ giống nhau. Chúng ta đều là những con quái vật, là những thứ không phải con người nhưng lại khao khát được làm người, mang theo chấp niệm mạnh mẽ trên cái thế gian này. Và một ngày nào đó, chúng ta được định để đi đến [Hồi Kết]."
"Cái...cái gì...Mọi chuyện là sao vậy.."
"Thôi nào, cười lên đi chứ. Những sinh vật như chúng ta luôn phải liều mạng, hết mình với ý thức về cái chết chỉ để nhận lại một chút báo đáp cỏn con. Dù cho phải đánh đổi điều gì hay phải chịu đựng đau đớn nhường nào, cũng nhất định không bao giờ hối tiếc về những gì mình đã làm."
Vòng tay cô ấy nhẹ nhàng bao lấy và đưa tôi vào lòng.
"Rốt cuộc thì.. cô là ai vậy?"
Cô gái ấy nhanh chóng mỉm cười, nụ cười tựa hàng ngàn sa số vì tinh tú lấp lánh trên bầu trời.
" TA LÀ MA VƯƠNG! KẺ THÁCH THỨC Ý CHÍ CỦA THẾ GIỚI. KẺ SẼ VĨNH VIỄN KHÔNG BIẾT MÙI BẠI TRẬN. KẺ KHÔNG BAO GIỜ CHỊU KHUẤT PHỤC TRƯỚC ÁNH SÁNG VÀ SẼ LUÔN HƯỚNG MẶT VỀ PHÍA TRƯỚC!"
Ánh sáng cũng từ khoảnh khắc đó mà lụi tàn.
Những đám mây đen kịt ùn ùn kéo đến che lấp ánh mắt trời ngay tức khắc.
"Cái—"
Một con quái vật bóng đêm khổng lồ trồi lên, chia cắt mặt biển làm hai thế giới. Với thân hình to lớn hơn bất cứ Kaiju nào trong mấy bộ phim tôi từng xem, nó dễ dàng che lấp đi toàn bộ tầm mắt tôi và kéo dài cho đến tít đường chân trời.
"TA! SẼ KHÔNG BAO GIỜ! TỪ BỎ ƯỚC MƠ CỦA MÌNH!! KHÔNG BAO GIỜ VỨT BỎ HY VỌNG!!"
Con quái vật khổng lồ quỳ xuống trước vị ma vương nhỏ bé vận bộ đồ đen tuyền.
Cô gái định bước lên cánh tay con quái vật nhưng trước đó không quên phá bỏ xiềng xích trói buộc tôi.
"— Đó là lựa chọn của tớ.— Còn cậu thì sao?"
Cô ấy cười khúc khích với giọng như tiếng chuông ngân.
(Lựa chọn của mình ư? Cô ấy hỏi lựa chọn của mình sao?)
Những từ đẹp đẽ và mỹ miều như vậy, tôi đã dặn lòng mình phải buông xuôi từ lâu rồi.
Hy vọng ư? Vô nghĩa cả thôi. Dù nó có lớn tới mức nào đi chăng nữa, liệu nó có thay đổi được sự thực rằng chẳng có ai sẽ bước đến cứu giúp tôi sao?
Buông bỏ hy vọng không phải là tuyệt vọng, mà là nhận ra sự thật. Đó là triết lý tôi bấu víu vào suốt bấy lâu nay.
(Ấy thế mà, cô gái này chỉ cần mười giây...mười giây thôi)
Cô gái mà ban đâu tôi nghĩ cũng chỉ là một kẻ thua cuộc toàn tập, lại có thể xóa sổ bọn người từng cho tôi no đòn đó dễ như trở bàn tay.
(Thực ra, mình cũng...)
Thực ra tôi cũng định sẽ đấu tranh như cô ấy đã làm. Nhưng có lẽ nó chỉ dừng ở ảo vọng của tôi thôi.
Vì...vì tôi thấy sợ...sợ lắm.
"Đáng ghét..Đáng ghét..ĐÁNG GHÉT..!!"
"Sao cậu phải khóc vậy?"
"T-tôi không hiểu..Tôi cũng không rõ, nhưng — THẬT LÀ KHỐN KHIẾP MÀ!!"
Người tôi tràn ngập nỗi tức giận mà bản thân cũng không hiểu vì sao.