Trong lúc đi loanh quanh khắp các kệ sách không biết bao nhiêu lần, dù đã ôm trên người ít nhất là trên mười cuốn nhưng cậu vẫn không ngừng tìm kiếm vì chưa tìm thấy thứ mình muốn.

Trong khi đang tìm giữa chừng, vào khoảnh khắc mà cậu vô tình liếc về phía những chiếc kệ ở khu cho mượn.

Santa đứng ngây người vì quá bất ngờ.

"Ư...ưư~...Kh

không với tới...được."

Đập vào mắt cậu là một cô gái đang khoác lên mình một bộ trang phục được pha giữa màu xanh đậm nhạt theo phong cách Nhật Bản.

Với cơ thể nhỏ bé của mình, cô gái đang ra sức với tay đến phía trên cùng của kệ sách. Dù cô đã cố gắng chạm được vào phần gáy sách, nhưng có vẻ như vẫn không lấy xuống được.

Cảnh tượng huyền ảo đó xuất hiện ngay trước mắt Santa, người trước giờ luôn coi thư viện như một thế giới hoàn toàn khác cho đến hiện tại.

Vì lí do nào đó, cô gái với bộ trang phục nổi bật kia vừa cố hết sức với tay đến cuốn sách vừa ngấn lệ thành dòng.

"Hàa

"

Trước khi kịp nhận thức, cậu đã lỡ buông tiếng thở dài.

Khoảng thời gian yên bình vốn có của thư viện giờ đây như bị ngừng trôi.

Giữa những kệ sách tối tăm nơi ánh sáng không thể chạm tới, có một thiếu nữ đang le lói.

Santa hoàn toàn bị cuốn hút vào khung cảnh ấy và chợt tỉnh lại khi nghe thấy tiếng khóc lớn từ khu vực dành cho trẻ em.

Tuy nhiên cũng nhờ có nó mà cậu đã lấy lại được sự tỉnh táo.

Dù không biết đang khổ sở như nào nhưng đến mức phát khóc như thế kia thì chỉ có duy nhất một việc cậu cần phải làm khi thấy có người gặp nạn ngay trước mắt.

để anh lấy cho nhé?"

"Pyaa

! Ê

ể?"

Thế nhưng, cô gái giật bắn mình trước lời đề nghị bất ngờ của Santa. Rồi lùi lại trong khi lau nước mắt.

"Aa

, xin lỗi vì đã đột nhiên bắt chuyện. Anh không cố ý làm em giật mình đâu, nhưng nếu không với tới được thì anh có thể sẽ giúp."

"Ư...aa, e...em cảm ơn. Nhưng mà liệu em có làm phiền anh không?"

"không sao đâu. Thế, anh nên lấy cái nào đây?"

"Vậy nhờ anh cuốn sách ngay trên kệ trên cùng, chạm đến tận cùng trái t... À không, cuốn thứ...năm, sáu, bảy...mười hai từ bên phải qua."

"Anh hiểu rồi. Là cuốn『Chạm đến tận cùng trái tim em, ôm lấy em đến khi bình minh』đúng chứ?"

"Tại sao anh lại nói toẹt ra như vậy hảaa

!?"

"À không, anh chỉ định xác nhận lại thôi."

"Ư......ư~~"

Có lẽ đây là thứ mà người ta hay gọi là tâm hồn nhạy cảm của thiếu nữ chăng? Với đôi mắt rơm rớm nước mắt, cô gái trừng mắt nhìn Santa, người vừa đọc to tên cuốn sách. Rồi nhanh chóng giấu cuốn sách vừa được trao ra sau lưng.

Đối với Santa thì cậu quan tâm đến dáng vẻ bề ngoài của cô gái hơn là tiêu đề của cuốn sách.

Dù không biết tuổi chính xác của cô nhưng với thân hình nhỏ bé thì nhìn kiểu gì cũng nhỏ tuổi hơn cậu.

Cô có vẻ ngoài mong manh và có một giọng nói vừa ngọt ngào vừa có phần trẻ con. Và hơn nữa, cơ thể mỏng manh trông như sẽ vỡ nếu như chạm vào quá mạnh kia được bao bọc trong chiếc áo khoác có họa tiết hoa văn mang phong cách của Kimono và chiếc váy nữ tính dài đến đầu gối.

Cách cô vừa sợ hãi vừa nhìn chằm chằm vào Santa như thể là sinh vật nhỏ bé nhất từ trước tới nay mà cậu đã từng gặp.

Ngoài ngoại hình và cử chỉ, cậu ấn tượng hơn cả là đôi mắt xinh đẹp màu hồng trà ngả sáng, và trong đôi mắt ấy vẫn còn đọng lại vết tích của những chuyện đã xảy ra trước đó.

Tạo sao em ấy lại khóc ở một nơi như thế này? Santa cảm thấy tò mò và không thể rời mắt khỏi cô bé.

Mặt khác, cô đang vặn vẹo cơ thể một cách khó chịu.

"A

ano...?"

"X

xin lỗi vì đã nhìn em chằm chằm, anh sẽ đi ngay."

đợi đã, ý em không phải thế. À thì...cuốn sách đó."

"Có nhiều cuốn lắm, em đang nói về cái nào?"

"À vâng. Etto..."

"Etto?"

"Cái......ư...ư~......"

Thứ đang chờ đợi một Santa bị níu giữ ở lại, một lần nữa lại là sự im lặng khó xử.

Chắc hẳn là theo như góc nhìn của cô gái này thì chỉ riêng việc mở lời thôi như thể đã phải lấy ra toàn bộ dũng khí rồi.

Bằng chứng là cô luôn lặp đi lặp lại hành động mở miệng ra, lắc đầu rồi lại khép miệng lại.

Rồi nhìn vào bàn tay và gương mặt của Santa hết lần này đến lần khác, trông cô thật tội nghiệp khi đang cố gắng tìm từ để nói.

Mình có nên nói gì đó hay không? Hay im lặng sẽ tốt hơn?

Bên trong cô gái là nhiều suy nghĩ đang đấu tranh, và có vẻ phải mất một lúc khá lâu sau mới có thể đưa ra kết luận.

"Hiện tại anh đang gặp bế tắc."

Không hẳn là vì thế nhưng trái ngược lại với cô, Santa nói về tình trạng của mình mà chả cần phải suy nghĩ chút nào.

"Heh? À, p

phải rồi ha... Em xin lỗi vì đã giữ anh lại

"

"Nhầm rồi. Điều anh đang khổ sở không phải là cái đấy. Chuyện có hơi dài nhưng em có thể lắng nghe một chút chứ?"

"Ể? À...vâng, nếu anh không phiền..."

"Vậy thì......"

Chuyện mà Santa sắp nói sau đó là việc cậu đến đây để tìm một thử thách mới. Có điều, việc quay lại thư viện sau ba năm khiến cho cậu cảm thấy xa lạ, làm cho cậu mãi mà không thể tìm thấy thứ mình muốn. Hơn nữa, cậu giải thích rằng cậu muốn được chỉ cho thứ mà mình có thể đắm chìm vào.

Không biết cô nghĩ gì về tình trạng đó của Santa nhưng sau khi kết thúc câu chuyện, cô chợt nhận ra mình đang nắm lấy vạt áo sơ mi của cậu lúc nào không hay.

  ?"

Và trong khi không hề nhận ra sự bối rối của Santa, cô ngẩng đầu lên với vẻ mặt đầy suy tư.

"R

ra đó là lí do vì sao anh đang ôm nhiều sách như vậy ha. Thật đáng ngưỡng mộ!"

"Thật thế à? Mà chuyện đó cũng không quan trọng, thế trong đống này em có đề xuất nào hay không?"

"Hừm, để xem nào...『nhập môn hội họa sơn dầu』,『nghiên cứu văn học thuần túy hiện đại』,『tuyển tập kĩ thuật chạm khắc tinh xảo』. Kế đó là『giới thiệu cơ bản về đàn Koto』,『triết học cắm hoa theo các trường phái』 và 『lịch sử nghìn năm của thơ Tanka』......Kh

không lẽ anh định nghiên cứu hết đống này thật đấy à?"

"Bộ có vấn đề gì sao?"

"Cũng không hẳn, nhưng mà nhìn anh có vẻ có khiếu vận động nên em nghĩ là nếu anh chọn mấy thứ liên quan đến thể thao thì chẳng phải sẽ hợp hơn sao?"

"Không, thể thao thì không được. Nguy hiểm quá."

"Nguy hiểm...?"

"Dù sao thì anh cũng chỉ quyết định chọn mấy hoạt động trong nhà cho nên mới đến thư viện này."

Vừa che giấu chuyện về vết chấn thương, cậu vừa giải thích về mục tiêu của thứ mình đang tìm kiếm.

"Ra là vậy...nếu thế thì điều duy nhất mà em có thể nói là trong tất cả những cái kia, chỉ riêng Tanka là anh tuyệt đối không nên thử."

"Tại sao?"

"Lí do là gì cũng được. Nhưng chắc chắn nó sẽ mang lại cho anh sự bất hạnh. Em bảo đảm điều đó."

"Thế à..."

"