“Hôm nay nhờ cô chăm sóc tôi nhé.”

“Dust, cậu có hiểu là tiền sẽ biến mất nếu cậu cứ tiêu xài hoài không?”

Dù tôi vừa chào nhỏ bằng thái độ vui vẻ, Loli Succubus lại ném vào mặt tôi một câu chán đời như vậy.

Bình thường tôi sẽ vặn lại ngay, nhưng giờ thì… tôi chẳng còn sức để đấu khẩu.

“Đừng nói kiểu đó chứ. Nếu tiền chỉ nằm yên một chỗ, nền kinh tế sẽ không vận hành được. Tiền của tôi luân chuyển quanh thị trấn, giúp bánh xe thịnh vượng quay đều đó biết không?”

“Dù cậu có nói gì thì với số tiền ít ỏi cậu có, cậu thậm chí còn chẳng bằng mấy quý tộc hạng bét nhất đâu, biết chưa?”

“Cô đúng là chẳng đáng yêu chút nào…”

“Ừ thì… tôi đâu có định dễ thương trong mắt cậu. Nhưng nếu là Vanir-sama thì khác nha.”

Cô ấy vừa nói, vừa đỏ mặt, lúng túng nhún người. Rõ ràng là đang tưởng tượng ra cảnh được Vanir khen ngợi gì đó.

Chúng tôi đang ở cửa hàng succubus nên Loli Succubus mặc đồ theo đúng quy định ở đây – khá hở hang. Bình thường mà ăn mặc kiểu đó rồi nhún nhảy thế kia thì nguy hiểm thật, nhưng với thân hình nhỏ nhắn như vậy, tôi chẳng thấy chút quyến rũ nào cả.

Toàn bộ succubus khác đều sở hữu thân hình cực kỳ gợi cảm. Vậy mà sao mỗi nhỏ này là… chẳng phát triển gì cả?

“Chà, mỗi người có tiêu chuẩn riêng mà.”

“Cái ánh mắt cậu nhìn tôi lúc nói câu đó làm tôi phát bực đấy.”

“Này này, cô không nên dùng giọng đó để nói với khách quen đâu. Xin lỗi nhé, Dust-san.”

Cô chủ succubus – cấp trên của Loli Succubus – lên tiếng thay cho nhỏ. Khi cô ấy cúi đầu xin lỗi, bộ ngực khủng đó dao động theo từng nhịp khiến tôi lập tức tha thứ mọi chuyện.

“Không sao, đừng bận tâm. Quan trọng hơn, hôm nay tôi tới đây để phụ giúp công việc.”

“Vâng, bọn tôi sẽ trông cậy vào một người chăm chỉ và biết bảo vệ như cậu.”

Cô chủ cúi đầu, còn Loli Succubus thì miễn cưỡng đi theo tôi.

Vì vài sự cố ở Hội mạo hiểm giả, tôi bị tạm đình chỉ làm việc ở đó vài ngày. Nên giờ tôi đang làm thêm ở đây.

“Được rồi, để tôi hướng dẫn cậu công việc cụ thể.”

“Hiểu rồi… Tôi sẽ cố gắng không gây rắc rối gì.”

“Cậu nói vậy tức là định không làm gì hết hả? Làm ơn, cố làm việc thật sự hộ tôi cái…”

Vì hôm nay tôi phải bám theo Loli Succubus suốt buổi, nên tôi quyết định sẽ ngoan ngoãn, tránh rắc rối.

Cô ấy dẫn tôi ra trước cửa và dặn đứng đó canh gác. Thế là tôi dựa vào tường, quan sát cửa hàng.

Dù mới đầu ngày, chưa có khách nhiều, nhưng chỉ nhìn mấy succubi đi qua lại trong bộ đồ mát mẻ thôi cũng khiến tôi muốn kiếm thật nhiều tiền ngay lập tức.

Đúng lúc đó, hai mạo hiểm giả mà tôi từng gặp vài lần bước vào tiệm.

“Hôm nay mình nên mơ gì nhỉ? Được một chị gái lớn tuổi dạy dỗ thì tuyệt, nhưng được một em gái nhỏ nhắn chiều chuộng cũng không tệ.”

“Mình sẽ chọn yêu một quý cô địa vị cao vượt trội so với mình. Dù sao thì cũng chỉ là mơ, nên chọn cái gì không thể xảy ra trong đời thực luôn cho đáng.”

“Chào mừng quý khách.”

Vì hôm nay tôi làm nhân viên nên phải chào đúng cách. Nhưng hai người kia chỉ đứng đơ ra nhìn mặt tôi.

“Dust? Cậu làm gì vậy? Trông hơi… đáng sợ đó.”

“Nếu cậu muốn mơ thì về nhà ngủ đi. Trốn sau cửa làm gì?”

Có vẻ họ chẳng nghĩ rằng tôi có thể làm việc ở đây, cũng dễ hiểu thôi.

“Hôm nay tôi làm thêm ở đây. Nếu hai người cần tư vấn giấc mơ, tôi có vài gợi ý hay đấy.”

“Không cần! Không ai muốn biết sở thích kỳ cục của cậu đâu!”

“Cái gì!? Tôi đang thành tâm muốn giúp mà cậu nói vậy với tôi sao!?”

Ngay khi tôi chuẩn bị dạy cho thằng láo đó một bài học, thì có người đập lên đầu tôi cái bốp.

“Cậu định làm gì đó hả!?”

Tôi quay lại thì thấy Loli Succubus đang cầm khay phục vụ đứng đó.

“Làm ơn đừng gây sự với khách hàng! Tôi xin lỗi vì những rắc rối mà kẻ vô tích sự này gây ra.”

“À không sao đâu. Lolisa-chan, chắc cô phải cực lắm khi làm việc với cậu ta mỗi ngày.”

“Dạo này hai người hay đi chung với nhau ghê. Đừng nói là… hai người...”

Cả hai liếc qua tôi rồi lại nhìn cô ấy, ánh mắt đầy nghi ngờ.

“Khoan! Không phải đâu—”

“Không đời nào! Tôi thà chết còn hơn phải ở bên tên dơ bẩn, nghèo mạt hạng và vô dụng như cậu ta! Với lại tôi là succubus đấy! Người duy nhất tôi quan tâm là Vanir-sama!”

C–Con nhỏ này… mặt đỏ như gấc rồi mà miệng thì phủ nhận kịch liệt.

“Hiểu rồi. Tôi cũng chẳng có hứng thú gì với cô đâu.”

“Cái kiểu nói như thể không xem tôi là phụ nữ đó làm tôi phát điên lên được!”

“Đúng là một cô nàng phiền toái…”

Trong lúc tôi với cô ấy còn đấu khẩu qua lại, hai mạo hiểm giả đã ngồi xuống bàn, bắt đầu điền vào đơn đặt “giấc mơ”.

Loli Succubus có vẻ đã bình tĩnh trở lại sau khi nói ra tất cả những gì cô ấy muốn, rồi tiếp tục công việc như thường.

Còn tôi thì… quay về đúng vị trí đứng gác ngoài cửa.

“Hôm nay làm tốt lắm. Tôi sẽ quay lại vào ngày mai.”

Sau khi nhận lương, tôi nói vậy.

“Làm ơn đừng quay lại nữa!” ×3

Nhưng cả nhóm nhân viên đồng thanh phản đối.

“Dust-san, cậu cứ nhìn trộm đơn khách hàng rồi bình luận kiểu ‘Ồ, gu của anh tốt đấy!’ hay ‘Cấp độ này hơi hardcore nhỉ?’… Làm tất cả khách đều sợ chết khiếp !”