Dịch và edit bởi JunnySnow

ʕ ᵔᴥᵔ ʔ

Tôi rất hài lòng với kết quả này.

Kiếm của Jade-san vô cùng sắc bén. Có kiếm tốt sướng thật. Tuy nhiên, khác với dao găm, một thanh kiếm dài lại khá cồng kềnh vướng víu không mấy thuận tiện khi sử dụng.

Thanh kiếm hồi lễ hội trường thích hợp với tôi hơn.

Vụ kiếm của Toya đã lắng xuống và tôi cũng đã xong việc ở đây. Đã đến lúc rời khỏi tiệm rèn này rồi.

Nhìn chằm chằm.

「Xelo-san, xin ông hãy rèn cho Toya kiếm Mithril khi cậu ấy thành chịng」

「Rồi rồi, ta sẽ giữ lời. Khi thằng nhóc đó làm được thì ta sẽ rèn liền」

Ánh mắt kia vẫn không rời khỏi tôi.

「Nhớ nói cho nó biết hạn chót là tới khi Cổng kiểm chứng đóng thôi đấy」

Ánh mắt kia…

Tôi có cảm giác Xelo-san đã nhìn mình từ nãy đến giờ, tôi có đang bị hoang tưởng không nhỉ?

Hay ông ấy muốn nói gì à? Ông nghĩ mọi chuyện chỉ là ăn may hoặc tình cờ hay tệ hơn, nghi ngờ tôi đã giở trò bẩn khi chém thanh kiếm kia? Mà tôi cũng không thể phủ nhận được. Đúng là tôi đã dùng cheat bẩn của bị trang bị Gấu còn gì. Cảm thấy không thoải mái khi bị Xelo-san nhìn hoài như vậy, tôi quyết định rời khỏi đây trước cùng Fina và Ruimin.

「Jade-san, Mel-san. Tụi này chờ ở ngoài nhé」

「Ok, tụi chị ra liền đây」

「A~」

Hình như tôi vừa nghe thấy gì đó từ đằng sau. Chắc là tưởng tượng thôi ha.

Tôi quyết định chờ Jade-san và Mel-san ở ngoài tiệm rèn vậy.

ʕ ᵔᴥᵔ ʔ

Một lúc sau, Jade-san và Mel-san cùng nhau bước ra. Chúng tôi lên đường đến tiệm của Rojina-san, sư phụ của Ghazal-san, dưới sự chỉ dẫn của Mel-san.

… Tôi đã định nói lời từ chối rồi đấy chứ.

「Phiền cho chị quá, em sẽ trả ơn chị sau nha」

「Thật ra thì Toya và Senia mới là người sẽ đi mua sắm cùng Jade đấy, nhưng do chuyện vừa rồi mà Senia đã đi theo trông chừng Toya nên thành ra chị mới phải đi chung với Jade」

「Mình tui đi cũng được mà」

「Không được」

Có vẻ hai người họ cần mua một số hàng hóa theo yêu cầu của thương nhân tại kinh đô. Tuy nhiên, do Toya và Senia-san đều chạy mất nên Mel-san đành phải thế vào.

Vì không thể đi cùng chúng tôi nên Mel-san đã vẽ bản đồ dẫn đến tiệm rèn của Rojina-san và đưa lại cho ba chị em tôi.

「Ruimin, em biết chỗ này không?」

「Biết chứ, chị cứ yên tâm, em biết đó là chỗ nào」

Thế là tôi giao việc dẫn đường cho Ruimin, người đã từng đến thành phố này trước đây.

「À, Xelo-san…. Ông ấy cứ nhìn chằm chằm vào Yuna-chan lúc em rời đi đó. Yuna-chan vậy là ngó lơ ông ấy luôn, ngầu ghê nha」

Biết ngay mà! Ông ta đã nhìn tôi. Tôi không hề bị hoang tưởng.

「Chắc ông ấy nghĩ em là một người kì lạ mặc đồ gấu?」

「Ai mà biết được. Chị nghĩ ông ấy đã nhìn Yuna-chan từ khi em chém thanh kiếm kia đấy」

Chắc ông ta còn nghi ngờ tôi chứ gì. Nguy hiểm quá, tôi phải cẩn trọng hơn mới được.

Tôi không muốn bị dò hỏi về nơi đã học kiếm thuật đâu.

Tôi tách khỏi nhóm Jade-san và Mel-san và rảo bước đến nơi làm việc của Rojina-san cùng Fina và Ruimin. Ruimin cầm bản đồ đi đằng trước, Fina và tôi theo sau em ấy.

「Xem nào, chỗ này…」「Rồi quẹo ở chỗ này…」「Tới đây thì đi thẳng…」「Hai khúc cua ở đằng trước…」

Ruimin vừa xem bản đồ vừa tìm đường. Và rồi, em ấy dừng lại.

「Chỗ này nè chị」

Ruimin chỉ thẳng vào một cửa tiệm.

「Chỗ này?」

「Đúng, chính là chỗ này!」

Chúng ta đến rồi à? Con bé trông tự tin ghê.

「Nhưng… chỗ này đâu phải tiệm bán vũ khí?」

Có hình nồi và chảo trên bảng hiệu. Trông chẳng có gì giống với một tiệm chuyên bán vũ khí cả.

「Ruimin, em đi lộn chỗ rồi đúng không?」

「Làm gì có ạ! Bản đồ vẽ rõ ràng ở chỗ này mà. Em không có nhầm đâu」

Ruimin bực bội phồng má đưa bản đồ cho tôi xem.

Đúng thật, tiệm rèn của Xelo-san ở đây, nên khi đi qua đây, rồi quẹo ở chỗ này, đi thẳng rồi quẹo tại khúc cua thứ hai…

「Em chỉ đúng rồi」

「Thấy chưa? Em có chỉ sai đâu!」

Ruimin cố hết sức chứng minh mình đúng.

Điều duy nhất có thể giải thích cho chuyện này là do nhóm Jade-san đã lâu không quay lại đây nên có thể Rojina-san đã chuyển nhà đi mất rồi. Bởi vậy bản đồ này mới không còn chính xác nữa.

「Giờ thì mình vào trong hỏi thử xem」

Chúng tôi đâu thể cứ vậy quay về nên đành vào trong tiệm rèn này hỏi nhân viên thử xem. Lỡ đâu họ biết về chủ cũ của nó hay Rojina-san thì sao.

Khi cả ba bước vào trong, tôi thấy rất nhiều nồi vào chảo với đủ kích cỡ khác nhau chất đầy trên kệ. Chúng tôi nên mua luôn nồi vào chảo ở đây cho tiện ha.

「Cái nồi này vừa đúng kích cỡ luôn. Còn cái này trông có vẻ dễ dùng nữa」

Fina lấy cái nồi trước mặt xem xét một hồi.

「Chị và Fina có nghĩ chúng ta có thể mua được mọi thứ mình cần ở đây không?」

Ruimin cũng bắt đầu dạo quanh tiệm một vòng, vừa đi vừa dán mắt vào tờ danh sách hàng hóa Talia-san đưa cho.

Mục đích đến đây đã thay đổi. Khi ba chị em tôi đang mải mê xem xét hàng hóa thì ai đó đang đi ra từ sau tiệm.

「Chào mừng quý khách! Quý khách muốn mua lẻ hay mua sỉ ạ?」

Người chào đón chúng tôi là một chị gái người lùn. Do chị ấy thấp nên tôi không đoán được tuổi thật. Có lẽ chị ấy tầm tuổi tôi, hoặc có khi lớn hơn tôi nhiều. Vì vậy tôi không biết phải xưng hô thế nào.

「Gấu-san?」

Chị gái kia nhìn tôi với vẻ ngạc nhiên. Sau đó, chị ấy cười tươi, tiếp cận tôi rồi nắm lấy tay tôi.

「Dễ thương quá đi mất…」

Chị ấy không ngừng đi vòng quanh tôi ngắm nghía.

Ano…」

「Xin lỗi quý khách. Ý tôi là chị rất đáng yêu. Tôi có thể giúp gì cho quý khách? Cứ nói đi rồi tôi sẽ lấy hàng cho chị. Tuy nhiên việc này sẽ mất chút thời gian. À, giá ở đây sẽ cao hơn bình thường một chút đó」

Chị gái người lùn nhanh chóng chuyển chế độ bán hàng.

Fina đang cầm một cái nồi, có vẻ không biết phải làm gì với nó. Còn tôi thì tôi muốn hỏi chút chuyện trước rồi mua sắm sau.

「Tôi muốn mua vài thứ, nhưng trước đó, tôi cần hỏi chị vài chuyện được không?」

「Ồ, vâng, quý khách muốn hỏi gì?」

「Tôi nghĩ trước đây một người tên là Rojina-san đã từng làm chủ nơi này. Không biết chị có biết ông ấy không? Chúng tôi đến đây để gặp Rojina-san」

「Mọi người đến đây gặp ba tôi á?」

「Ba của chị?」

「Vâng, Rojina là ba tôi」

Etto… ở đây không hề bán kiếm hay vũ khí gì mà」

Nơi này còn chẳng có lấy một thanh kiếm. Nhìn quanh đây một vòng chỉ toàn thấy nồi niêu xoong chảo và dụng cụ làm bếp thôi. Ở đây cũng có búa với cưa, nhưng những con dao được bày ra ở đây chỉ toàn dao làm bếp thông thường.

「Không lẽ, quý khách đến đây vì nghe tin đồn về ba tôi? Tôi thành thật xin lỗi, ông ấy không rèn kiếm nữa」

Chị gái người lùn kia cúi đầu xin lỗi.

Tôi khá chắc đây chính là tiệm rèn của Rojina-san. Nhưng ý của chị ấy là gì chứ?

Ông ấy là sư phụ của Gordo-san và Ghazal-san, người đã dạy họ rèn vũ khí mà nhỉ?

Etto, tôi biết Gordo-san và Ghazal-san. Tôi có thể gặp Rojina-san không?」

Do không biết chuyện gì đã xảy ra, nên tôi đành nhắc đến tên hai người học trò của Rojina-san. Nếu đây chính là Rojina-san, ba của chị gái này, thì hẳn cô ấy cũng phải biết hai người bọn họ.

「Gordo và Ghazal? Quý khách biết hai người họ ư!?」

Cô gái bất ngờ hỏi. Dựa vào phản ứng này thì đây đúng là Rojina-san mà tôi đang tìm kiếm rồi. Nhưng tôi thấy chuyện này cứ kì kì sao á.

「Đúng vậy, Gordo-san và tôi sống trong cùng một thành phố và lâu lâu tôi cũng đến thăm Ghazal-san. À, tôi có thư từ hai người họ gửi tới Rojina-san nữa」

Tôi lấy thư ra khỏi Hộp gấu.

「Xin hãy chờ một chút. Mẹ đang không có nhà. Ba ơi!」

Khi thấy hai lá thư, chị ấy liền lao vào phía sau cửa hàng, không ngừng gọi ba mình.

「Chúng ta đang ở trong tiệm của Rojina-san」

「Thấy chưa, em không có sai mà. Em không có đi lạc. Vậy mà chị cứ khăng khăng là em lạc đấy」

「Chị xin lỗi. Tại ai mà ngờ được một bậc thầy rèn vũ khí lại đang làm nồi với chảo chứ」

「Ông ấy là sự phụ của Gordo-san và Ghazal-san thật sao?」

Fina và tôi có cùng chung thắc mắc. Tôi nhìn quanh cửa hàng, hoàn toàn không hề có một thanh kiếm nào. Không biết chuyện gì đang diễn ra nữa?

Tuy nhiên, cô gái kia đã nói họ không rèn kiếm nữa. Vậy nghĩa là họ đã từng rèn vũ khí nhỉ. Có lẽ vì vài lý do gì đó mà ông ấy không còn rèn nữa. Nếu là do bị thương thì lẽ ra ông ấy không thể rèn nổi chứ? Hơn nữa, Gordo-san và Ghazal-san cũng không nói gì về chuyện gì đó tương tự.

Đang mải suy nghĩ thì tiếng của chị gái kia và một người đàn ông vang lên từ phía sau.

「Cái quái? Một cô gấu? Chuyện gì thế này?」

「Con nói rồi đó, một cô gấu biết Gordo và Ghazal, cô ấy đến đưa thư của họ cho ba đó!」

「Còn cô gấu là cái gì? Con để một con gấu đi loanh quanh trong tiệm hả?」

「Trời ạ, ba ơi! Người ta là con gái!」

「À, là một con gấu cái hả?」

「Không phải!」

Giọng cả hai ngày càng lớn hơn.

Cô gái nắm lấy tay ông người lùn kia kéo ra quầy bán hàng. Không lẽ người lùn này là Rojina-san?

Người có vẻ là Rojina-san giật mình nhìn chằm chằm vào trang phục của tôi.

Ông ta chỉ nhìn lướt qua Ruimin và Fina, nhưng ông ấy không ngừng săm soi tôi từ đầu đến chân. Đành chịu thôi, tôi ăn mặc như một con gấu mà.

「Gấu?」

「Thấy chưa ba, đây là Gấu-san」

「Thật là một con gấu…」

「Và đây là một cô gái」

「Đúng là con gái thật…」

Mới nãy họ còn đang cãi nhau, nhưng vừa nhìn thấy tôi là họ liền nhất trí với nhau.

「Ông là Rojina-san?」

「Đúng vậy. Có thật là cô bé mặc đồ gấu đây là người quen của Gordo và Ghazal không?」

「Vâng, tôi mang ơn cả hai người họ rất nhiều. Lúc báo cho họ tôi sẽ đến đây thì họ đã nhờ tôi chuyển thư này」

Tôi lịch sự đáp và đưa những lá thư đang giữ cho Rojina-san.

「Vậy, Gordo và Ghazal thế nào rồi?」

「Gordo-san đang sống hạnh phúc với Nert-san, còn Ghazal-san đã trở thành một thợ rèn nổi tiếng ở kinh đô」

Tôi chỉ nói những gì mình biết về Ghazal-san từ Jade-san nên tôi cũng không chắc lắm.

「Ra vậy… Hai thằng nhóc đó vẫn sống tốt」

Etto, nếu không phiền, cô có thể kể cho chúng tôi nghe chuyện của hai người họ và Nert được không?」

Cô con gái nắm lấy Tay gấu của tôi nói.

「Được thôi, nhưng có chuyện tôi muốn hỏi Rojina-san trước」

Một trong những lý do tôi đến đây là vì Bearmonite.

Chúng tôi quyết định sẽ vừa uống trà vừa trò chuyện cùng nhau.