dịch và edit bởi JunnySnow

ʕ•ᴥ•ʔ

Hội trưởng dẫn chúng tôi vào bên trong.

Nơi này rộng đến bất ngờ, trần nhà cũng cao vút nữa. Có một cái bàn lễ tân dài được đặt ngay ngắn chỗ cửa ra vào. Sau quầy lễ tân, vô số ghế bành được sắp xếp tăm tắp, trông cứ như là phòng chờ bệnh viện lớn vậy. Khi đưa mắt ra xa, tôi còn thấy thấp thoáng hai cánh cửa khổng lồ. Hông lẽ Cổng kiểm định ở đằng sau cánh cửa đó? Muốn tới dòm thử ghê.

Tuy nhiên, hội trưởng lại đi về hướng ngược lại.

「Đằng này」

Ổng hội trưởng cất tiếng gọi. Nơi hội trưởng sắp tới cũng có thêm một cánh cửa khác. Tôi đành miễn cưỡng đi theo ông ấy. Căn phòng này cũng khá rộng, bàn ghế được sắp xếp như đây là phòng họp vậy.

「Mời mọi người ngồi」

Ông ấy ra hiệu. Chúng tôi đều tự giác tìm ghế ngồi xuống theo lời hội trưởng.

Sau đó thì ông ấy pha trà mời chúng tôi. Cứ nói tới người lùn là người ta nghĩ ngay tới rượu chè, nhưng quả nhiên là họ không nhậu nhẹt vào buổi sáng như tôi nghĩ ha.

「Sao ông có vẻ thảnh thơi vậy?」

「Sự kiện thường niên mà. Bên ta cũng lên đồ chuẩn bị từ vài ngày trước rồi. Giờ thì ta chỉ việc ngồi chờ nhân viên của hội với mấy tay thợ rèn tới thôi」

Hội trưởng điềm nhiên đáp, đưa những ly trà cho chúng tôi rồi ngồi xuống một cái ghế.

「Trông ông có vẻ vui nhỉ」

「Hmm, chắc là vì được nhìn thấy tụi học trò trưởng thành đi. Lũ học trò của Dalton khá lắm. Ngoài ra cũng có vài người có triển vọng nữa, ta rất mong chờ được xem màn trình diễn sắp tới của chúng」

Hội trưởng vui vẻ đáp, cứ như một người cha đang dõi theo quá trình con mình trưởng thành vậy. Ông ấy chắc chắn là một người thầy tốt và tận tâm với tụi nhỏ ở viện mồ cô ha. Sau đó hội trưởng chuyển ánh mắt của ông về tôi.

「Cô đây ăn mặc như một con gấu ha?」 Hội trưởng dò hỏi, giọng điệu có chút ngạc nhiên.

「Đúng là vậy, nhưng mà...」

Thật ra tôi không có miếng nào giống gấu đâu.

「Đây là style đang nổi ở thành phố khác à?」Ông ấy tò mò hỏi.

Tuy còn tò mò về cách ăn mặc của tôi lắm nhưng Rojina-san vẫn không nói gì cả. Giờ mà giải thích thì mệt lắm nên tôi cứ trả lời là...

「Đúng vậy, giờ ai cũng mặc như vầy hết đó」

「Yuna-oneechan!?」

Fina ngồi bên cạnh tôi giật nảy mình khi nghe tôi nói vậy. Gì mà ngạc nhiên dữ vậy em? Lỡ đâu mai mốt nó nổi thật thì sao. Ê mà nếu vậy thật thì cũng hơi rắc rối nha.

「Con nói giỡn đó, đây là bộ đồ con thích nhất nên ông đừng để ý」

「Chà, mỗi người mỗi vẻ ha」

Đừng có nhìn tôi với ánh mắt thương hai đó chứ! Tôi đâu có muốn ăn mặc như một con gấu thế này. Tôi phải mặc nó để tồn tại thôi mà.

「Mấy cô đây đều quen biết Ghazal và Gordo hả?」 Ông ấy vội chuyển đề tài.

「Ông biết hai người đó sao?」

「Đương nhiên, có thợ rèn nào mà ta không biết chớ」 Hội trưởng đáp, giọng hơi có vẻ tự mãn.

「Tất cả luôn á?」

「Ông ấy là Hội trưởng mà. Với lại ai mà không nhớ một người thợ rèn mới nổi có tay nghề tốt chứ」 Rojina giải thích thêm.

Tuy không biết có bao nhiêu thợ rèn ngoài kia, nhưng việc ông ấy quen với tất cả bọn họ thì đúng là đáng nể thiệt. Tôi chỉ nhớ mặt thôi chứ tên thì không, lạ ghê. Ông ấy quả thật là cha già của tất cả các thợ rèn ở đây luôn nha.

「Hai thằng nhóc đó sao rồi?」 Ông ấy hỏi, giọng điệu đầy vẻ quan tâm.

「Hai người họ đều có cuộc sống ổn định」

「Vậy à, lúc nghe hai thằng nhóc đó rời đi ta cũng buồn lắm, nhưng ta vẫn mong hai đứa nó sẽ sống tốt. Mấy đứa tới đây làm gì? Ba của mấy đứa đâu?」 Ông ấy vừa hỏi vừa nhìn tôi đầy nghi hoặc.

Dù tôi rõ ràng không phải là con nít

nhưng ông ấy vẫn hỏi ba tôi đâu. À quên, Fina cũng đi cùng tôi mà. Chắc cái ông ấy lo là người trong bộ trang phục gấu này cũng chỉ là một đứa nhóc.

「Tuy nghe có vẻ bất khả thi, nhưng ba đứa trẻ này thực sự đã lặn lội đến tận nơi đây để mua vài cái nồi với chảo đấy」 Rojina thay tôi trả lời.

Hội trưởng kinh ngạc khi nghe Rojina-san nói thế rồi quay sang nhìn tôi như thể tôi là một sinh vật lạ.

Thì cũng đúng thôi, ai mà tin được ba đứa tụi tôi tự mình đi xa như vậy để tới đây chứ. Rojina-san còn kể cho ông ấy nghe mình đang làm đống nồi và chảo của chúng tôi nữa.

「Ồ, nồi của ông Rojina này nổi tiếng lắm đó. Mấy đứa hên thiệt nha, chứ cái ông già lập dị này chỉ làm khi có hứng thôi à」 Ông hội trưởng vừa nói vừa cười.

「Bởi vậy ông nhớ tiếp đãi người quen của Gordo và Ghazal cho tử tế đó」 Rojina-san cười cười đáp.

Cũng nhờ vậy mà tôi đỡ phải lượn thêm vài cửa hàng nữa để mua đồ. Đã vậy tôi còn được mua hàng giảm giá nữa chứ. Mừng là tôi quen với hai ông chú đó.

Thế hôm nay mấy đứa tới tận đây để gặp Rojina và xem Cổng kiểm định hả? Ông hội trưởng hỏi.

「Tụi con chỉ tình cờ gặp Rojina-san ở đây thôi. Thật ra vì tò mò nên con mới ghé qua coi thử」

「Dù có tới coi thử thì cũng không được vào trong đâu nha」 Ông ấy nghiêm giọng nói.

「Con tưởng đứng ngoài cũng thấy chứ. Con chỉ mong mình gặp may và có thể tham gia sự kiện này」

Lỡ đâu có vài mạo hiểm giả bận việc nên không thể tham gia thì sao? Nhưng nếu có đi nữa thì chắc không có ai đi nhờ một người ăn mặc như một con gấu như tôi đâu ha?

「Nhóc muốn tham gia hả? Không lẽ tính đổi nghề làm thợ rèn à?」

Hội trưởng bất ngờ hỏi. Tôi mới là người giật mình khi nghe ông nói nè. Nhìn tôi có miếng nào giống muốn trở thành một thợ rèn hông?

「Làm gì có. Con định làm người thử vũ khí cơ」

Ông ấy nghi ngờ nhìn tôi.

「Tarotoba, trông như vầy thôi chứ cô nhóc này là một mạo hiểm giả đó」 Rojina- san lên tiếng giải thích. (TN: タロトバ)

「Mạo hiểm giả? Cô gấu đây á?」

Ông hội trưởng nhìn tôi một hồi rồi cười khúc khích. Tôi biết là tôi không có giống mạo hiểm giả rồi mà.

「Đừng có lừa tôi chứ. Tôi thà tin rằng cô nhóc đây là dân biểu diễn đường phố còn hơn」 Ông hội trưởng châm chọc.

Ý là mấy người biểu diễn trên phố rồi được người đi đường cho tiền đó. Tự nhiên làm tôi nhớ tới những gì mình đã làm ở tiệc sinh nhật của Misa ghê. Đúng thiệt, triệu hồi Gấu Yuru và Gấu Kyuu là y chang luôn rồi còn gì.

「Ừ thì nhìn đồ cô ấy mặc thì ai cũng tưởng thế, nhưng thật ra cô ấy là một mạo hiểm giả rất giỏi. Ghazal còn rèn vũ khí riêng cho cô ấy nữa đó」 Rojina-san nhấn mạnh.

「Tôi chắc là ai đặt hàng thì chúng sẽ làm thôi」 Ông hội trưởng phủ nhận, giọng điệu có vẻ không tin.

「Thậm chí là làm dao mithril sao? Thằng bé đã đưa cho đứa nhỏ này món vũ khí tốt nhất chứ không phải mấy thứ vớ vẩn. Hội trưởng, ông hẳn là biết điều này có nghĩa là gì mà」 Rojina-san nghiêm túc nói.

「...」

Rojina-san quay sang tôi hỏi.

「Cô gấu, cô có muốn tham gia các thử thách của Cổng kiểm định không?」

「Đương nhiên rồi!」

Tại tò mò quá nên tôi cũng muốn thử một phen cho biết.

Thân là cựu game thủ, tôi đương nhiên không thể bỏ qua bất kỳ sự kiện thú vị như thế này!

「Tarotoba, mong ông hãy cho con bé tham gia dưới danh nghĩa của tôi」 Rojina-san đề nghị.

「Dưới danh nghĩa của ông? Ông đâu có rèn vũ khí đâu mà đòi tham gia」

Ông hội trưởng ngạc nhiên.

「Cô gấu, cho ta hỏi cái này. Thằng bé đã làm cặp dao này lúc nào? Đã hơn một năm chưa?」 Rojina-san hỏi tôi.

「Ý ông là cặp dao của Ghazal-san? Con mới đặt chú ấy làm thôi nên chưa tới một năm đâu」

「Rojina, ông có chắc là muốn tham gia bằng con dao của Ghazal không?」 Ông hội trưởng nghi ngờ hỏi lại.

「Tôi cũng không muốn lấy tiếng làm gì. Ông có thể vờ như nó chưa hề xảy ra cũng được. Không chỉ vì đây là dao của Ghazal, tôi cũng muốn xem khả năng của cô bé này」 Rojina-san giải thích.

「Thế ông muốn thế nào? Con bé phải đi cùng với người làm ra con dao đó đó」 Ông hội trưởng nhắc nhỏ.

「Chẳng sao cả. Các mạo giả muốn dùng vũ khí do ai rèn cũng được. Ngay từ đầu cũng có mấy thứ quy định nào như vậy. Thứ duy nhất được nhắc tới là thời gian vũ khí được làm ra không quá một năm thôi」 Rojina-san khẳng định.

「Thật vậy sao? Không có thợ rèn chứng kiến cũng không sao à?」

「Luật này do Guild thợ rèn thêm vào thôi. Tại hồi xưa có nhiều rắc rối quá nên họ mới thêm vô」 Rojina-san nói.

Đúng là ông ấy từng kể hồi xưa một người có thể thử bao nhiêu lần cũng được. Ví dụ như người đó có mười thanh kiếm thì có mười lần tham gia.

Tuy nhiên, Cổng kiểm định được vận hành bằng ma lực nên số lần thử không phải là vô hạn. Bởi vậy nó sẽ tự động đóng lại khi đã có một lượng người tham gia nhất định.

Nếu một người tham gia nhiều quá thì những người sau có khả năng không thể sử dụng Cổng kiểm định được nữa. Bởi vậy Guild thợ rèn mới đứng ra quản lý và thêm vào các quy định:

Thứ nhất: Mỗi người chỉ được phép tham gia một lần duy nhất

Thứ hai: Phải đăng kí tham gia với Guild thợ rèn.

Thứ ba: Nếu muốn tham gia, nhất định phải đi cùng với người đã tạo ra món vũ khí đó.

Thứ tư: Không được phép dùng vũ khí của người khác tham gia. (Nếu bị phát hiện sẽ bị cấm tham gia sự kiện trong vòng ba năm)

Thứ năm: Các thợ rèn mới và dân nghiệp dư sẽ được ưu tiên tham gia vào ngày đầu tiên.

Thứ sáu: Guild thợ rèn không chịu trách nhiệm nếu thời gian mở cổng kết thúc sớm hơn dự định. (Nếu điều trên xảy ra, bạn sẽ được ưu tiên vào năm sau)

Thứ bảy: Không được phép kể cho người khác biết về các thử thách trong sự kiện.

Tôi đã vi phạm luật thứ ba và thứ tư rồi nè.

「Sao ông có thể tạo ra các luật lệ như vậy mà không bị chửi hay vậy?」

「Không có nhiều luật như vậy lúc đầu đâu. Mỗi lần có sự cố là một luật mới lại được thêm vô nên giờ mới có bộ luật như vầy. Với lại hồi đó ta có nghe hội trưởng cũ từng nói「Một thợ rèn giỏi sẽ luôn có thể nhận ra đâu là món vũ khí tốt nhất của mình trong vô số món vũ khí mình đã làm」 」 Ông ấy giải thích.

Cũng đúng, nếu không thể chọn được đâu là món vũ khí tốt nhất do mình làm thì chẳng khác gì tự nói mình chỉ là dân nghiệp dư.

Nếu tự tay rèn kiếm thì đương nhiên có thể biết đâu là thanh kiếm tốt nhất mình làm rồi.

「Vài thợ rèn vẫn để học trò lấy vũ khí của mình tham gia nên mới có luật như vậy đó」 Ông hội trưởng nói tiếp.

「Với lại nếu làm vậy thì người ta sẽ cho rằng kiếm của người học trò tốt hơn kiếm của thầy mình. Người thầy đó mà dám nhận thì các thợ rèn khác và khách hàng sẽ tẩy chay họ liền vì không ai tin người thợ rèn đó nữa. Uy tín rất quan trọng trong kinh doanh đó」

Rojina-san nghiêm túc bổ sung.

「Đã vậy có vài tên học trò còn dám mua kiếm ở chỗ khác rồi tham gia như nó là do mình làm nữa」 Ông hội trưởng thở dài.

「Làm vậy cũng vô ích thôi. Dù được công nhận là một thợ rèn tài ba nhưng cũng không được bao lâu đâu. Cái kim trong bọc lâu ngày cũng lòi ra thôi」 Rojina-san mỉa mai nói.

Họ nói vậy cũng đúng. Dù trên đời này có bao nhiêu thợ rèn giỏi đi nữa, tôi cũng không muốn vũ khí của mình được rèn bởi một kẻ dối trá. Nó là thứ bảo vệ mạng sống của tôi đó. Tôi muốn mua nó từ một người mà tôi có thể tin tưởng. Vũ khí càng tốt thì tôi càng tin tưởng giao mạng sống của mình cho nó. Nếu chỉ là hàng kém chất lượng thì ai mà chẳng làm được. Tôi chỉ muốn mua vũ khí tốt thì người thợ rèn tôi tin tưởng tuyệt đối thôi.

「Mà giờ cũng có ai làm thế nữa đâu」 Rojina-san nói.

「Bởi vì tôi đã cấm tiệt rồi còn đâu」 Ông hội trưởng đáp.

「Tarotoba, tôi không tự nhận cặp dao này là của tôi đâu. Ông sẽ đồng ý cho tôi tham gia chứ?」 Rojina-san hỏi.

「....」

Im lặng một lúc thì hội trưởng chậm rãi nói.

「Cũng được thôi. Dù gì cũng chẳng có ai ở đây. Nếu ông muốn tham gia bây giờ thì tôi sẽ vờ như chưa từng thấy vậy」

「Cảm ơn nhiều nha」 Rojina-san đáp.

「Tôi cũng muốn biết Ghazal đã trưởng thành thế nào rồi. Nhưng vấn đề là cô gấu đây có thể cho tôi thấy bao nhiêu tiềm năng của món vũ đó đây?」 Ông hội trưởng hỏi.

「Tôi cũng muốn thấy điều đó」 Rojina-san cũng gật đầu đồng tình.

Nhờ Rojina-san mà giờ tôi có thể tham gia thử thách của Cổng kiểm định rồi nè!