dịch và edit bởi JunnySnow

ᕦʕ •ᴥ•ʔᕤ

Bài kiểm tra thứ ba đã kết thúc. Tôi cứ vô tư bung lụa, bay nhảy như chim lượn mà quên béng mất sự hiện diện của Rojina-san và ông hội trưởng đang đứng xem gần đó.

Tôi cũng không còn cách nào khác. Mấy đối thủ này toàn thuộc diện boss level, không hề dễ ăn chút nào. Với lại, chính Rojina-san đã cho phép tôi tham gia buổi đánh giá vũ khí này mà. Đã vậy còn không cho xài ma pháp nên tôi càng không thể chủ quan, và tôi tuyệt đối không thể để thua được!

Tới vòng 4 và 5 rồi, chắc phải cẩn thận hơn. Nếu đối thủ ngày càng mạnh lên thì tôi cũng phải tập trung nỗ lực hơn bình thường.

Chắc phải nói hai ông lão ngoài kia giữ bí mật về vụ này khi hoàn thành xong buổi đánh giá này rồi.

Còn giờ thì tôi cứ việc chơi cho đã cái nư mới được! Rồi, đối thủ gì tiếp theo nào?! Gấu đây không ngán thằng nào hết!

Khi đang chờ tới vòng tiếp theo, một đống đất dần dâng lên. Nhưng lần này thì nhỏ hơn tôi nghĩ nhiều. Tôi cứ tưởng phải con gì to to, hoành tráng xuất hiện chứ. Đống đất kia dần dần thành hình….

.... Hình người?!

Cao tầm cỡ tôi luôn. Nó cũng đúng bằng hai chân và có hai tay. Trên đầu cũng đội cái mũ kì quặc nữa. Ơ sao nhìn quen quen vậy ta? Tôi dụi dụi mắt rồi nhìn kĩ lại lần nữa.

Đầu tiên, chân nó mang một đôi giày bự, nhìn là thấy quen liền. Tôi bắt đầu so chúng với chân mình. Ủa, sao giống giày của mình vậy ta?! Sau đó tôi đưa mắt về phần thân của nó. Một cái bụng mập mũm mĩm. Tôi lấy tay xoa xoa bụng mình, y chang luôn!

Tiếp đó, tôi dần để ý hai cánh tay hai bên hông của nó. Có cái mặt gì đó trông cực kì quen trên hai bàn tay trái và phải. Tôi cúi xuống ngắm tay mình. Trời đất! Nó không khác gì Tay gấu của tôi luôn! Mỗi bên Tay gấu đều có một con dao y hệt như của tôi!

Cuối cùng, tôi nhìn thẳng lên phần đầu, ở đó có một cái mũ trùm. Và trên mũ trùm có một cái mặt gấu nhỏ nhỏ xinh xinh.

Nói chung là nhìn nó y chang tôi, không khác miếng nào luôn á! Cứ như đang có một tấm gương ma thuật trước mặt tôi vậy!

「Rojina-san, giờ con phải chiến đấu với…. chính mình sao?」 Tôi quay sang hỏi, giọng đầy vẻ hoài nghi.

「Ta nào có biết đâu! Đây là lần đầu ta nhìn thấy kiểu này luôn đó! Chắc hội trưởng có thể giải thích cho con biết」 Rojina-san lắc đầu, mặt đầy vẻ hoảng hốt.

「Ta cũng chịu luôn! Ta chưa bao giờ thấy hay nghe người ta nói họ phải chiến đấu với chính mình trong buổi đánh giá này!」 Ông hội trưởng mặt mày tái mét nói.

Cả Rojina-san và ông hội trưởng cũng không biết chuyện này luôn.

Dù chỉ là phiên bản từ đất đá và ma lực, nhưng thấy một mình khác cứ sao sao đó. Một khi nó thành hình thì chẳng khác gì một tôi thứ hai, một bản sao hoàn hảo đến đáng sợ! Thậm chí màu trang phục cũng sao chép được luôn. Tôi không thích phải đấu với chính mình chút nào….

Đôi khi nhân vật chính trong game và manga cũng phải vượt qua thử thách cực kì khó khăn. Họ phải chiến đấu với bản sao của chính mình và chiến thắng nó. Chiến đấu với chính mình sẽ khiến người ta mạnh hơn ha. Mà nếu tôi đánh bại chính mình thì có được tính là mạnh hơn gấp đôi hông ta?

Đầu tiên, cái thứ này sao chép được bao nhiêu phần sức mạnh của tôi? Giáp của tôi thuộc hàng thần thoại, hàng bug cheat đó. Chắc nó không sao chép tới mức đó đâu. Giáp thuộc cấp “thần” mà lị. Ngoài ra nó còn được ma lực cường hóa nữa. Không dễ làm được hàng nhái đâu.

Nếu nó có thể copy toàn bộ sức mạnh của tôi thì đây chính là đối thủ mạnh nhất và tệ nhất tôi từng đối đầu!

Khi tôi nhìn bản sao của mình, nó dần chậm rãi bước tới chỗ tôi. Gọi nó là bản sao của mình làm tôi thấy khó chịu ghê. Tôi quyết định gọi nó là “hàng fake”.

“Hàng fake” từ từ giơ cặp dao trong Tay gấu của nó. Lúc tôi nghĩ nó sẽ tấn công thì cũng là khi “hàng fake” lao đến chỗ tôi với tốc độ khủng khiếp!

Ok, để xem con hàng dởm này có thể bắt chước tôi đến mức nào!

Tốc độ của nó rất nhanh, không kém gì tôi. Trong nháy mắt đã rút ngắn khoảng cách giữa tôi với nó rồi. “Hàng fake” dùng dao phải đâm thẳng vào tôi. Tôi liền né sang phải. Vừa né sang phải thì con dao trong tay trái của nó lao tới như một mũi tên xé gió! Tôi giơ Dao Gấu Yuru chặn lại rồi nhảy ngược ra sau, tạo khoảng cách an toàn.

Chậc, đối phó với kẻ thù dùng song dao khó thật!

Nếu nó chỉ có một vũ khí thì tôi chỉ cần để ý một cái thôi. Đằng này nó có tới hai nên tôi phải coi chừng cả hai phía, lơ là một giây thôi là lên đường luôn!

Tiếp đó, để kiểm tra sức mạnh của nó, chúng tôi chém liên tiếp về phía nhau,

như hai cơn lốc xoáy va chạm. Không chỉ tấn công, chúng tôi cũng không ngừng né đòn của nhau, những bước chân thoăn thoắt, nhanh đến khó tin. Cả hai đều ăn mặc lụng thụng như nhau nhưng liên tục có thể tránh đòn trong gang tấc.

Sao con “hàng fake” này có thể di chuyển như thế được chứ?! Đây rõ ràng là các bước di chuyển, kỹ năng dùng dao và trang bị Gấu của tôi!

Tôi thấy mình chửi nó như đang tự chửi mình vậy. Phải kiềm chế văng tục mới được.

Nhưng “hàng fake” chắc chắn là đối thủ khó nhằn nhất tôi từng gặp từ đó tới giờ.

Không biết nó có thể nhái lại chuyển động của mình không ta? Do chưa bao giờ thấy nên tôi cũng không biết mình “bá” tới cỡ nào khi chiến đấu. Nhưng cái này mà nó cũng nhái được thì hãi thật!

Chắc nó đã thu thập thông tin của tôi từ ba bài kiểm tra trước. Chắc vòng tròn ma pháp kia còn đánh giá cả cơ thể tôi nữa đó.

Mong là nó không tìm ra cân nặng hay số đo ba vòng của tôi!

Trận đấu giữa tôi và “hàng fake” vẫn tiếp diễn như một vũ điệu chiến tranh không hồi kết.

Đâm, né. Chém, trốn. Khi tôi né con dao của “hàng fake” thì nó bất ngờ tung đòn hiểm, một cái chân gấu bay thẳng về phía mạn sườn tôi như trời giáng!

「Cái quái!!!」

Tôi né được trong đường tơ kẽ tóc trước khi nó kịp ịn chân gấu vào bụng tôi, xém xíu nữa là tôi phải nếm mùi của Giày gấu rồi! Tiếp đó tôi vội vàng lùi ra sau.

「Này! Chơi đá là phạm luật đấy!」

Tôi hét lên về phía “hàng fake”. Đương nhiên là nó làm thinh rồi, đúng là cái đồ vô liêm sỉ! Vì vậy tôi liền chuyển hướng sang hai người còn lại ở đây.

「Rojina-san, ông hội trưởng, sao nó được dùng đòn đá còn con thì không?」 tôi ấm ức hỏi.

「Con có hỏi thì ta cũng chịu」 Ông hội trưởng cũng bó tay.

「Nếu là người thì nó còn biết đá à…」 Rojina-san ngơ ngác nói.

「Vầy chẳng phải quá bất công sao?!」 tôi lớn tiếng than vãn.

「Ta có nói là cấm đâu. Ta chỉ không biết có được làm hay không thôi. Đây lẽ ra là bài kiểm tra đánh gia vũ khí mà!」 Ông hội trưởng lảng tráng.

Tôi biết đây là bài đánh gia vũ khí rồi! Nhưng “hàng fake” có thể đá còn tôi thì không, bất công quá đi! Hay thật ra tôi cũng có thể làm như vậy ta? Nhưng tôi không muốn nó kết thúc ngay lúc tôi tung cước. Không công bằng chút nào hết á!

Nhưng kêu “hàng fake” nó đánh nương tay với mình có hơi quá hông ta?

Nếu tôi mà được dùng ma thuật thì quá out trình rồi, chắc chắn bị cho de liền. Nhưng cũng may là tôi chưa dùng xíu ma lực nào.

Lúc đang chửi thầm trong lòng thì “hàng fake” đã giơ tay phải lên chém thẳng xuống, một cú đầy uy lực!

Tôi nhanh chóng né sang phải. Bỗng dưng nó phi dao về phía tôi!

「Cái quái!」

Khi đang tính chửi thì tôi lại thấy một con dao mới hiện ra trong tay phải của con “hàng fake”!

Cái này chắc chắn là ăn gian! Trắng trợn luôn!

“Hàng fake” được dịp làm tới, phi một loạt dao liên tiếp về phía tôi như một cơn mưa dao. Ném dao cũng không tính là gì, nhưng mấy con dao cứ tự động xuất hiện này không phải đang ăn gian thì là gì?! Tôi chỉ có mỗi hai cái thôi đó! Nếu tôi ném thì chúng cũng một đi không trở lại!

Tôi càng nhảy ra sau né thì lại càng gặp bất lợi, tôi chỉ có mỗi hai con dao. Vì vậy tôi cố gắng vừa né cơn mưa dao kia vừa tìm cách áp sát con “hàng fake”.

Sau đó cả hai chém bồi vào nhau liên tục như vũ bão.

Tôi chặn, đánh trả và chém mạnh về phía đối thủ. Lâu lâu tôi cũng tranh thủ lụi nó vài nhát chí mạng. Đánh với chính mình khó hơi tôi tưởng nhiều. Y như nó đã biết trước mọi ngón đòn của tôi, thậm chí có lúc tôi đã chắc cú đánh trúng thì nó lại bị đánh chặn một cách thần kỳ!

“Hàng fake” lại vung dao chém mạnh. Tôi chụp lấy con dao bằng tay phải trước khi nó chém vào người tôi. Ha ha, lộ sơ hở bên hông rồi nhé! Tôi liền nhanh tay lụi nó một phát bằng tay trái! Tuy nhiên con hàng này lại né được, ảo vãi! Đúng là khó chơi!

Đáp trả, “hàng fake” cũng chém ngang người tôi bằng tay trái. Lần này tới tôi uốn người né tránh, mềm mại như một tấm vải.

Sau đó cả hai liền vội vàng giữ khoảng cách với nhau.

「Fu~」

Tôi thở dốc một hơi. Kẻ đối diện không có biểu hiện gì. Không lẽ nó có nguồn năng lượng vô hạn à?! Cũng đúng. Nó chạy bằng ma lực mà. Không lẽ nó có thể chiến đấu mãi cho đến khi cạn kiệt ma lực hả?

Tôi nhìn kĩ “hàng fake” của mình.

Chít tịt! Chắc chắn là vậy rồi!

Tôi không nghĩ chiến đấu với chính mình lại khó với mức này!

Chiến đấu nãy giờ tôi cũng nhận ra con “hàng fake” này chỉ copy được năng lực của tôi từ ba vòng trước thôi. Nhìn không giống nó có thể mạnh hơn được nữa. Nhưng nhiêu đây cũng đủ để tôi đau đầu rồi.

Ok, giờ chơi kết thúc! Tao sẽ cho mày biết ai mới là hàng real! Tôi bắt đầu dùng toàn bộ ma lực cường hóa sức mạnh của cặp dao Gấu Yuru và Gấu Kyuu.

Tôi dồn toàn bộ sức mạnh vào chân mình. Sau đó, bằng tốc độ nhanh nhất từ trước tới giờ, nhanh đến mức mắt thường không thể theo kịp, trong nháy mắt tôi đã biến mất khỏi vị trí cũ và xuất hiện ngay trước mặt con “hàng fake”!

Nó đã đoán được chiêu này và định vung dao chém xuống. Tôi chặn đòn đó bằng dao Gấu Kyuu, đồng thời chém ngang hông nó bằng dao Gấu Yuru. KÉTTTTT! “Hàng fake” định dùng dao để đỡ nhưng dao của tôi đã chém đứt dao nó một cách dễ dàng. Dù gì cặp dao fake cũng làm từ đất và được ma lực cường hóa thôi. Nên nếu tôi chém nó bằng dao hàng real và dùng ma lực cường hóa mạnh hơn thì chúng làm gì có cửa mà so!

Sau đó, với tốc độ nhanh hơn “hàng fake” gấp mấy lần, tôi chém thẳng vào cái bụng bự của nó, một nhát chí mạng!

Tự nhiên thấy kì kì, tại nó giống tôi quá mà. Cứ như tôi vừa tự mổ bụng chính mình vậy….

Và rồi, với một tiếng răng rắc, cả người nó vỡ vụn, tan tành thành từng mảnh đất đá đổ sầm xuống đất, hoàn toàn bị tiêu diệt!