Ngày 7 tháng 7. Ông nội Tenryuu gửi gói hàng lớn đến nhà của Saito và Akane.
Bên trong gói hàng, có cây trúc mà không biết dài bao nhiêu mét.
Lá thư gửi kèm theo có nội dung「Ta đã có trong tay cây trúc mà được bảo là chắc chắn điều ước sẽ thành hiện thực. Trong nó chứa đầy oán niệm của một thầy bùa làm phép nổi tiếng trong giới tài chính, nên cứ thoải mái sử dụng nhé」.
Tờ giấy nhỏ được đóng gói kèm đúng thật là tỏa ra hào quang hắc ám mà chỉ có thể miêu tả nó là oán niệm. Cũng có kèm theo thứ mà giống như là máu bắn ra tung tóe nữa.
“Đáng ngờ dữ thần……”
Saito định nhẹ nhàng đóng cái gói hàng lại.
Nhưng mà lúc đó đã quá muộn rồi. Bốn tờ giấy nhỏ chắc chắn đã có trong đấy giờ chỉ còn lại một tờ thôi.
Con nhóc Maho đến chơi nhà đang hí ha hí hửng mà viết nguyện ước lên trên tờ giấy nhỏ.
“Cầu cho Onii-chan, mỗi ngày đều khỏa thân, mà đến trường♪”
“Thôi ngay! Mẹ có thù oán gì với con hả!?”
“Ể~, khỏa thân có gì không tốt đâu? Nhất định mọi người sẽ hào hứng lên cho coi!”
“Cách hào hứng gì đấy hả! Về mặt xã hội anh chịu sát thương lắm luôn còn gì!”
Trong lúc mà Saito và Maho đang gây thì Shisei cũng đang viết vào tờ giấy nhỏ một cách lịch thiệp.
“Cầu cho Shise có thể ăn hết tất cả những sinh vật sống trên thế giới này.”
“Mẹ muốn hủy diệt thế giới hả!”
Saito buông Maho ra, rồi cậu tính cướp lấy tờ giấy nhỏ của Shisei. Nhưng mà, Shisei đã nhanh hơn. Trong nháy mắt cô đã vòng ra đằng sau của Saito, gậm gậm rồi nhai nghiền tờ giấy nhỏ.
“Thế này thì tờ giấy nhỏ sẽ không đến được với Ani-kun……Tức là nguyện ước của Shise đã hoàn thành rồi.”
“Không treo lên cây trúc là không được còn gì. Nhả ra mau, sẽ hư bụng đấy.”
Saito lấy mảnh giấy nhỏ ra từ miệng của Shisei. Tờ giấy nhỏ đã bị ướt bởi nước miếng của Shisei.
“Còn một tờ nữa mà nhỉ……Chắc Akane đang giữ nó đúng không? Trả nó cho tôi được chứ.”
Khi mà Saito vươn tay đến thì Akane giật mình mà vòng cả hai tay ra đằng sau.
“K-, không muốn! Vì tôi đã viết điều ước lên trên đấy rồi!”
“Đằng nào thì cô cũng viết『Cầu cho Saito ngày mai lăn ra chết』chứ gì!”
“Thì đấy! Có gì không tốt hả!?”
“Rõ là không tốt còn gì! Nhất quyết phải lấy lại!”