Khi Vũ Thiên Long vẫn đang trầm ngâm thì xa xa phương bắc một đạo lưu tinh đang gào thét xé không cực tốc đến gần, Vũ Thiên Long nheo mắt nhìn, đạo lưu tinh này đáp xuống mặt nước Tây Hồ, ngưng tụ chân thân.
Thiết Trụ im lặng đứng trước mặt Vũ Thiên Long.
" Rất đúng hẹn!" Vũ Thiên Long ôn nhu nói.
" Ta còn phải đi mua rượu! Thế nào, rượu đế tốt chứ?" Thiết Trụ cười hiền đi đến bên cạnh Vũ Thiên Long nặng nề vỗ vào vai hắn:" Huynh đệ! Năm trăm năm rồi, ta chỉ mong mỏi có ngày hôm nay".
" Năm trăm năm nói thì dài nhưng cũng thoáng trong chớp mắt, huynh đệ ngươi ngược lại rất khá!".
Vũ Thiên Long vỗ vai đáp trả, hai hán niên dành cho nhau cái ôm ấm áp, cái ôm này tựa hồ từng chút một tích góp từ trong tuế nguyệt chỉ chờ đúng giây phút trùng phùng, rất lâu, rất lâu sau cả hai mới chịu buông tay, nhìn nhau một cái, lớn giọng cười ha hả.
Bọn họ không nói chuyện bởi trong hoàn cảnh này ngôn từ đã ít nhiều mất đi ý nghĩa, vừa đối tửu thi thoảng lại hướng mắt nhìn nhau, ai nấy trong lòng đều ngập tràn tư vị.
Nhãn thần đăm chiêu nhìn lên bầu trời đêm thăm thẳm, Vũ Thiên Long nhẹ giọng hỏi:" Ngươi không tò mò lý do ta còn sống sao?".
" Lúc này ngươi đang đứng trước mặt ta, Thiết Trụ chỉ cần như vậy là đủ!" Thiết Trụ không suy nghĩ, nửa cười đáp, ngưng một chút hắn lại nâng lên bầu rượu, gật gù nói:" Ta không còn là hài tử ngày trước!".
" Đúng vậy! Chúng ta đều không còn là hài tử!" Vũ Thiên Long trầm ngâm.
Thiên địa một mảnh im bặt, hạo nguyệt nửa vời buông xuống thứ ánh sáng dìu dịu, xa xa tinh không sâu thẳm, Thiên Long Trường Hà le lói hào quang bàng bạc, Vũ Thiên Long cùng Thiết Trụ đối tửu cho đến khi trời hửng sáng.
Men rượu cay nồng, cả người lâng lâng, đây là lần đầu tiên hắn cảm thấy...Say..Dẫu biết tu sĩ không thể nào bị ngoại lực chi phối lý trí nhưng Vũ Thiên Long ép mình phải say, chung quy cũng là một cái thể ngộ đáng quý mà con đường nhân sinh hắn còn thiếu sót, trong cơn chuếnh choáng Vũ Thiên Long lặng lẽ rời đi.
Mặc dù cả hai trong lòng có rất nhiều chuyện để hàn huyên tâm sự, nhưng đã là tri kỷ thì chỉ cần nhìn qua ánh mắt cũng có thể đoán định tâm ý đối phương, cơ hồ ngôn từ nói ra sợ đánh động đến cái tĩnh mịch thần thánh của khung cảnh Tây Hồ.
Thiết Trụ không hé môi ngăn cản mà trầm mặc thở dài một hơi sau đó ngửa cổ trút hết chút rượu cuối cùng còn sót lại, khi mặt nước Tây Hồ tân dương sơ hiện, sương trắng la đà tựa Tiên cảnh Bồng Lai, Thiết Trụ cũng đạp mây Thuấn Di biến mất, lần này biết được Vũ Thiên Long vẫn còn sống sót, hắn xem như tâm nguyện sở dục.
Vũ Thiên Long muốn triệt để giải khai khúc mắc trong lòng trước khi hoàn tất nhân sinh, bản thân hắn có thời gian, trăm năm, ngàn năm đã trải thì kéo dài thêm một vài hôm cũng không nhiều ý nghĩa.
Trên bầu trời quốc gia Đại Việt, hướng cựu quốc Văn Lang một đạo lưu tinh đang ầm ầm xé không mà đi, để lại phía sau trùng điệp thất thải quang mang chói loà cùng thanh âm oanh minh dữ dội.
Chỗ sâu Hồng Hoang sơn mạch khu rừng chướng khí ngũ sắc nơi tập trung vô cùng vô tận hung thú cường đại của Hải Vân và ngoại vi Hắc Ám sâm lâm.
Lúc này bầu trời oanh minh chấn động, ngàn vạn sinh linh đang sinh hoạt bên dưới chỉ cảm giác có một cỗ lực lượng cực kỳ mạnh mẽ đang cường hoành ép xuống, cánh rừng tại những nơi đạo lưu tinh vụt qua tán cây gãy đổ, đại địa lắc lư, vạn thú phủ phục.
Vũ Thiên Long đi vào Tử Vong hạp cốc, nơi này ngày trước đối với hắn luôn chứa đựng rất nhiều điều bí ẩn, dưới gốc Tuyết Tùng Vũ Thiên Long trầm mặc hồi lâu, xa xa mơ hồ bóng lưng sáu tên hài tử đang dắt díu nhau liều mạng kinh lịch.
Phía trước hàng trăm bộ xương khô trắng hếu muôn hình vạn trạng khiến cho không khí so với dĩ vãng càng thêm băng hàn tê tái, hiển nhiên sau mấy trăm năm có không ít người sa chân để rồi phải bỏ mạng tại địa phương này.
Vũ Thiên Long mặc dù đã cố tình áp chế tu vị đến mức tối đa nhưng tự thân mỗi tia mỗi sợi khí tức đều vô cùng khủng khiếp.
Trong thâm cốc chật hẹp thi thoảng lại bắt gặp một vài đầu u hồn vất vưởng, bất quá, phạm vi trăm trượng xung quanh thân thể Vũ Thiên Long mọi u hồn khi tiếp xúc liền tỏ ra kinh hồn táng đảm lập tức tìm cách thoát thân.
" Địa phương này Luân Hồi Chi Môn sai lệch hai tấc, sinh mệnh sau khi chết đi không được Thiên Đạo dẫn dắt, thậm chí bị ngũ sắc dị quang ngăn cản lại mà vạn kiếp bất phục! Ngũ thải dị quang quanh năm bao phủ cánh rừng thực chất là Đại Địa Chi Khí thẩm thấu từ Long Mạch quốc gia" Vũ Thiên Long thong thả bước, âm thầm đánh giá.
Đọc đầy đủ truyện chữ Lạc Thiên Tiên Đế, truyện full Lạc Thiên Tiên Đế thuộc thể loại Tiên Hiệp cực kỳ hấp dẫn và kịch tính tại: Lạc Thiên Tiên Đế